Tựa tuyết bay

Cố Văn Khâm nghe được bèn xoay mặt lại, ánh mắt anh dán vào người Phùng Quân Đồng.
Phùng Quân Đồng quay đầu đi, không muốn đối mặt với anh.
Triệu Nhất Đan như không phát hiện ra sự giằng co giữa hai người bọn họ mà nhiệt tình chào hỏi: “Anh họ, trùng hợp thật đấy, anh cũng đến đây xem phim à?”
“Ừ.”
“Anh định xem phim gì đó?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh nói ra bộ phim điện ảnh mới nổi gần đây.
“Ui, vậy trùng hợp thật đó, bọn tôi cũng xem bộ này, anh mua vé chưa, nếu không thì xem cùng nhau đi?”
Tiệu Nhất Đan vỗ tay hoan hô, vừa nói vừa nháy mắt với anh.
Mặt Cố Văn Khâm vẫn bình tĩnh, nói: “Được.”
Phùng Quân Đồng quay đầu lại, nhỏ giọng hỏi cô ấy: “Cậu có chắc hai người muốn xem cùng bộ không đấy?”

Triệu Nhất Đan cười to nói: “Chắc mà, chắc mà, vô cùng chắc chắn.
Phùng Quân Đồng chậm rãi thở ra, nói: “Vậy hai người đi xem đi, mình về trường đây.”
“Vậy sao được, mọi người đều ở đây mà.”
Triệu Nhất Đan cầm chặt tay cô không cho cô đi, hạ thấp âm lượng chỉ hai người mới nghe thấy, nói: “Mình muốn bước chân vào vòng tròn của bọn họ, tìm cho mình một anh đại gia, cậu giúp mình đi, sau này lỡ như việc thành thì ắt sẽ hậu tạ nha.”
Nói xong bèn ngẩng đầu nhìn vào Cố Văn Khâm, mặt tràn đầy tươi cười: “Đi thôi nào, tới mua vé xem phim.”
Triệu Nhất Đan đứng phía trước mua vé, hai người đứng sau hàng người, Phùng Quân Đồng nghẹn cục tức, không nhịn được bèn buông châm chọc khiêu khích anh: “Không phải anh không thích chen chúc với người khác à?”
“Ừ.”
Cố Văn Khâm không phủ nhận, chỉ đáp lại cô: “Em còn có chút hiểu tôi đấy.”
Phùng Quân Đồng nghẹn họng, thì thầm gì đó rồi buồn bực quay đầu qua chỗ khác.
Ai hiểu anh chứ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đã mua vé xong, ba mươi phút nữa phim chiếu, chúng ta tìm chỗ nào đó ngồi chờ đi.”
Triệu Nhất Đan sau khi mua vé xong đã trở về, nhìn trái nhìn phải một hồi, rồi đưa ngón tay chỉ vào khu vui chơi điện tử ngay cách vách: “Bên kia có ghế kìa.”
Phùng Quân Đồng không muốn ngồi chung chỗ với anh bèn ngồi bên cạnh Triệu Nhất Đan.
Biểu cảm của anh vẫn bình tĩnh hờ hững, tựa như người cháo lưỡi với mình buổi tối kia chỉ là ảo tưởng của cô.
Triệu Nhất Đan ngồi giữa hai người họ, thích thú nhìn nữ sinh đang nhảy múa trên máy nhảy audition, sau khi nữ sinh ấy đi rồi, cô ấy mới hỏi Phùng Quân Đồng đang ngồi cạnh: “Lâu rồi không PK một ván nhỉ?”
Ngồi không chờ đợi cũng hơi nhàm chán, Phùng Quân Đồng vuốt cằm, cởi áo khoác rồi đứng dậy.
“Đấu ba thắng hai thì thắng, ai thua nấu nước nóng cho người kia một tuần.”

Phùng Quân Đồng đồng ý: “Đi.”
“Chốt sổ.”
Triệu Nhất Đan cười vô cùng đắc ý, vũ đạo của Phùng Quân Đồng là do cô ấy dậy, nào có chuyện thầy lại thua dưới tay trò chứ.
Cô ấy nói với Cố Văng Khâm: “Vậy anh họ trông quần áo với tui giúp hai đứa nhé!”
“Ừ.”
Hai cô gái đứng trên máy nhảy audition, dựa vào diện mạo xinh đẹp và dáng người quyến rũ, cả hai còn chưa bắt đầu nhảy mà đã hấp dẫn một lượng lớn người qua đường đứng xem.
Hai người họ đều là sinh viên chuyên ngành vũ đạo lại còn đấu với nhau, độ phấn khích có thể tưởng tượng ra được, nửa bài trôi qua, ba tầng xung quanh chật cứng người, thậm chí còn có người lấy điện thoại ra quay lại.
Cố Văn Khâm vẫn ngồi đó, nhưng sắc mặt càng lúc càng trầm xuống.
Ba trận tính hai thắng, âm cuối cùng hạ xuống, Triệu Nhất Đan thắng hiểm Phùng Quân Đồng với vài điểm.
“Khát quá đi.”
Nhảy xong, mặt đầy mồ hôi, Triệu Nhất Đan vừa xuống đã vội vã đi tìm nước, rồi cầm ly trà sữa lên làm một hơi hết nửa ly.
Phùng Quân Đồng vẫn như thế, lấy khăn giấy từ trong túi áo khoác ra lau mồ hôi.

“Chào người đẹp, có thể cho tôi xin số điện thoại không?”
Có một nam sinh đến gần Triệu Nhất Đan, cô ấy thấy mặt mũi đối phương cũng được nên sảng khoái cho số điện thoại.
Hành động này của cô ấy đã tiếp thêm dũng khí cho không ít nam sinh đang động lòng, lập tức có người tiến lại, xin của cô ấy còn chưa đủ mà còn qua xin của Phùng Quân Đồng nữa.
“Cô ấy không có số điện thoại.”
Cố Văn Khâm bước tới trước Phùng Quân Đồng, cơ thể cao lớn che chắn hết người cô.
Nam sinh bắt gặp ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của anh liền lập tức co đầu rụt cổ lại.
Phùng Quân Đông vốn không định cho số nam sinh kia, nhưng từ miệng anh nói ra thì lại rước phiền vào thân.
“Đến giờ rồi, đi thôi.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui