Chỗ ngồi của cô ta cách chỗ ngồi của Phùng Quân Đồng một lối nhỏ, cô ta khinh miệt cười khinh khỉnh về phía cô: “Tôi cũng đâu dám để giọng hát bò rống này làm phiền mọi người”.
Phùng Quân Đồng biết cô ta có ác cảm với mình, với lại cô ta không nói rõ tên họ mà cô cũng không muốn gây thêm chuyện nên lựa chọn tai vào tai ra.
Nói bóng nói gió chẳng được gì, Âu Tuyết quay qua nói với Uông Thành Dương ngồi sau cô: “Đến lúc đó các cậu đều phải cổ vũ tôi đấy, nghe chưa?”
Uông Thành Dương đang ba hoa khoác lác với đám lâu la trong lớp nên chỉ qua loa đồng ý với cô ta.
Cố Văn Khâm không có trong lớp, nên cô ta còn dặn dò thêm: “Nhớ nhắn Cố Văn Khâm nữa đó...”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn mất kiên nhất xua tay nói: “Biết rồi biết rồi, ai xem cũng thấy vậy thôi, cậu tham gia cũng chỉ là bia đỡ đạn mà thôi, dân chuyên nghiệp như người ta còn chưa lên tiếng đâu kìa, hoa khôi cậu có tham gia không?”
Hắn hỏi Phùng Quân Đồng, cô đang rất bối rối.
Tham gia cuộc thi chắc chắn sẽ mất rất nhiều thời gian, mà việc học và bài tập của cô có thể nói là vô cùng thảm thương.
“Đi đi, đến lúc đó chúng ta sẽ đến cổ vũ cho cậu, dựa vào trình độ của cậu chắc chắn sẽ vào top ba đó!”
Uông Thành Dương rủ rê cô.
Phùng Quân Đồng không chịu được sức hấp dẫn ấy nên cuối cùng cô vẫn đăng ký.
Ngày diễn ra trận chung kết, Trình Toàn cũng đến đây, mấy vòng trước, Phùng Quân Đồng có ca hát có nhảy múa, nhưng ở trận cuối cùng, thực lực của đối thủ không thể khinh thường được, sau khi suy nghĩ tường tận cô đi tìm Trình Toàn, nhờ cậu ta thực hiện ca khúc hợp tấu với mình.
Hai người họ học nhạc khí từ nhỏ đến lớn, cậu ta không có lý do từ chối côi, nhưng cậu ta vẫn nghĩ không thông: “Tôi hẹn cậu gặp nhau thì cậu bảo phải tập trung học tập không có thời gian, giờ tham gia mấy cuộc thi vớ vẩn này không lãng phí thời gian học bài của cậu à?”
“Ai nói nó vớ vẩn chứ?”
Phùng Quân Đồng đưa giấy chứng nhận và điện thoại di động được thưởng cho cậu ta, nói: “Đều cho cậu hết là được chứ gì?”
Trình Toàn chế nhạo cười: “Ai lạ gì mấy chiêu trò lừa người đó chứ.”
Cậu ta trả lại hết tất cả cho cô.
Hai người sóng vai nhau đi đến cửa trường học, Phùng Quân Đồng tiễn cậu ta về, lúc chia tay không nhịn được hỏi thăm cậu ta: “Cậu cảm thấy lúc nãy tôi biểu hiện thế nào?”
“Thì cứ vậy thôi.”
Trình Toàn Thuận miệng đáp lại, giây tiếp theo vội vàng lui về sau nói: “Làm gì đó? Không lẽ cậu muốn hỏi tôi có thích cậu không à?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cút”.
“Làm tôi sợ hết hồn...”
Trình Toàn vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm.
“Rốt cuộc là như thế nào?”
Cô lại tiếp tục truy hỏi.
“Thì cứ vậy thôi, trình độ của mình ra sao cậu không rõ à?”
Đến giải quán quân cũng đoạt rồi mà còn hỏi biểu hiện thế nào, Trình Toàn to gan đoán: “Có người cậu thích xem dưới kia à?”
“Không có.”
Cô xụ mặt nói: “Chỉ thuận miệng hỏi thôi.”
“Vậy là có rồi, cùng lớp à?”
“Tôi nói không có.”
Có quỷ mới tin.
Trình Toàn thở dài nói: “Vậy nên cậu gọi tôi đến đây là để phối hợp với cậu tăng độ nhận diện à?”
Cô định phủ nhận nhưng khi thấy bóng người đang đi về phía này, cô bèn vội vàng quay đầu sang chỗ khác.
Cô tỉnh giấc.
Cô tỉnh vì lạnh.
Phùng Quân Đông lau khóe mi hơi ướt, rồi trở mình tiếp tục say giấc.
Mùa đông lạnh lẽo sắp tới rồi.
...
Thức khuya dậy sớm, sáng sớm hôm sau, Phùng Quân Đồng đi đến sân thể dục chạy vài vòng, sau khi tắm rửa xong thì đi đến văn phòng.
Chu Văn Ngôn đã từng dạy phần đại cương nghệ thuật cho lớp các cô, công tâm mà nói thì cách giảng dạy của thầy cũng không tệ lắm, nhưng danh tiếng trong sinh viên thì khá bình thường, có lời đồn nói rằng đạo đức nghề giáo của ông ấy không ổn, thường xuyên sai sinh viên làm giúp ông ấy các công việc lặt vặt linh tinh không lên quan.
Triệu Nhất Đan đi cùng cô tới, thấy Phùng Quân Đồng đi ra khỏi văn phòng, bèn vội vàng tiến lên dò hỏi: “Thế nào thế nào? Rốt cuộc có chuyện gì thế?”
“Không có gì, chỉ là một chút chuyện trong công việc thôi.”
Đoàn văn nghệ tỉnh tuyển người, người phụ trách đợt tuyển chọn lần này mời các vị lãnh đạo trong học viện tối mai đến nhà hàng Ca Duyệt ăn tối, Chu Văn Ngôn hỏi cô có muốn qua hay không.
Phùng Quân Đồng biết điều này có ý nghĩa gì, cô không hé răng nửa lời.
Cô đã bỏ lỡ rạp hát thành phố, còn đoàn văn nghệ bên kia thì vẫn không có thông tin gì, giờ lại bỏ qua đoàn văn nghệ tỉnh nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cô không biết nên đi đâu về đâu.
Nhưng chấp nhận tự thiệt thân để đổi lấy lợi ích thì đến chính cô cũng cảm thấy ghê tởm bản thân.
Con người của cô chính là vậy, lòng thì tham lam muốn giành được nhiều thứ nhưng lại không muốn trả giá.
“Đi ăn cơm thôi.”
Hai ngày nay, Phùng Quân Đồng vì trốn tránh Cố Văn Khâm nên đều đi sớm về trễ, vừa bước ra khỏi cửa là lang thang cả ngày bên ngoài, đến tối thì lén lút trở về, đó rõ ràng là ký túc của mình mà lại khiến cô giống như kẻ trộm.
May thay là hiệu quả không tồi, hai ngày nay cô chưa từng gặp Cố Văn Khâm, còn về phần anh không tới hay hai người chỉ tình cờ không chạm mặt, cả hai trường hợp đối với cô đều không quan trọng.
Cửa phòng ký túc xá bị người đẩy ra, Triệu Nhất Đan hớt hải đi đến trước mặt cô, hỏi: “Ngày mai cậu có rảnh không? Mình mời cậu đi xem phim.”
“Không có bận gì.”
Phùng Quân Đồng nhàn nhã xoay ghế dựa lại, liếc cô ấy: “Nhưng cậu có tiền à? Hay là trúng xổ số rồi?”
Không thể trách tại sao cô lại hỏi như vậy, Triệu Nhất Đan vừa tới cuối tháng là đói, đến cơm ăn còn phải dựa vào cô tiếp tế.
Triệu Nhất Đan cười khúc khích, lấy ra hai vé đổi vé xem phim, nói: “Là một đàn anh nghiên cứu sinh cho đó, cậu đi không nè?”
Rảnh thì cũng rảnh thiệt, cô thẳng thừng đồng ý không nghĩ nhiều.
Chỉ cần không ngủ la liệt trong phòng là được.
Buổi sáng lười nhác ngủ nướng, buổi tối ra đường lại rất lạnh, hai người thương lượng một hồi rồi quyết định đầu giờ chiều đi xem phim.
Vé xem phim phải đổi ở quầy lễ tân trong rạp phim, vì thế hai cô gái quyết định đi sớm một chút, ăn trưa xong thì cả hai chuẩn bị quần áo ra cửa.
Rạp phim gần nhất cách trường học các cô khoảng mười phút đi xe, Triệu Nhất Đan thích xem phim điện ảnh, thỉnh thoảng Phùng Quân Đồng sẽ đi xem phim với cô ấy, bởi thế cô tương đối quen địa chỉ rạp phim nên sau khi xuống taxi, cả hai đi thẳng lên tầng bốn.
“Có muốn xem phim gì không?”
Phùng Quân Đồng hỏi cô ấy.
“Có.”
Triệu Nhất Đan vừa cúi đầu xem điện thoại vừa trả lời cô, ngón tay ấn lia lịa trên bàn phím điện thoại.
Từ khi lên xe cô ấy đã như vậy, Phùng Quân Đồng thuận miệng hỏi: “Cậu đang nhắn tin với ai đó?”
“Với đàn anh tặng chúng ta vé xem phim.”
Cô ấy nói xong, cất điện thoại vào, đúng lúc cầu thang cuốn vừa tới tầng bốn.
Cả hai đi qua mấy nhà hàng, rạp phim nằm trong góc, Phùng Quân Đồng đi đằng trước thoáng thấy bóng dáng ai đó, cô chợt dừng bước lại.
Cho dù là chiều cao hay ngoại hình thì sự tồn tại của anh đều như hạc giữa bầy gà.
Anh không thấy cô, đang ngẩng đầu nhìn tấm áp phích phim cực lớn trên đầu. Phùng Quân Đồng quan sát thấy đó là một nữ minh tinh rất nổi tiếng, bộ phim điện ảnh do cô ấy đóng chính cũng đang được công chiếu ở đây.
Cô không nói gì, định quay đầu đổi sang rạp phim khác thì Triệu Nhất Đan nắm lấy cổ tay cô, kích động chỉ vào người đằng trước: “Đó chẳng phải là anh họ à? Chúng ta lại chào hỏi chút nào.”
Triệu Nhất Đan kéo tay Phùng Quân Đồng chạy qua đó...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...