Ngay cả Cố Văn Khâm cũng sửng sốt, Âu Tuyết là người đầu tiên phản ứng lại, cô ta đắc ý cười khẩy: "Đáng đời!"
Phùng Quân Đồng ngẩng đầu nhìn, dần dần cô mới cảm nhận được cơn đau, vươn tay sờ lên nơi bị đánh.
“Em không sao chứ?”
“Không sao.”
Cô che đôi mắt lại, nước mắt chảy ra từ các kẽ ngón tay.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trịnh Thao đứng gần nhất đưa khăn giấy cho cô, vẻ mặt gấp gáp: “Em có muốn đến bệnh viện không?”
Vậy thì cũng hơi quá.
“Không cần đâu.”
Uông Thành Dương và một người bạn khác cũng đến để thuyết phục cô: “Cậu vẫn nên đến bệnh viện đi.”
Có khi bọn họ còn nâng niu khuôn mặt này hơn cả cô.
Phùng Quân Đồng lau nước mắt cười: “Thật sự không cần đâu, dù sao cũng không chảy máu.”
Nói xong cô thả tay cho bọn họ xem, ngoại trừ có chút đỏ ửng thì vẫn không khác gì bình thường.
"Được rồi."
Hữu kinh vô hiểm, Trịnh Thao thở phào nhẹ nhõm, anh ta không vui liếc mắt nhìn Cố Văn Khâm.
Cố Văn Khâm đứng thẳng tắp, bàn tay siết chặt lại, không nói gì cũng không đến nhìn cô.
“Mọi người cứ tiếp tục chơi đi, tôi đi ra ngoài xử lý vết thương một chút.”
Phùng Quân Đồng đứng dậy, Trịnh Thao vuốt tóc cô: “Chờ em quay lại chúng ta sẽ đi.”
"Ừm."
Nhà vệ sinh trong phòng bao có người đang dùng, Phùng Quân Đồng đành đi ra ngoài.
Nước lạnh đập vào mặt, ngay cả Phùng Quân Đồng còn cảm thấy chán ghét dáng vẻ vừa rồi của mình, cô cũng không phải là cô chủ nhỏ được nuông chiều từ bé, thậm chí những va chạm nghiêm trọng hơn lúc nãy cũng đã trải qua rồi, làm gì đến nỗi phải khóc chứ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bản thân cô cũng không hiểu tại sao mình lại khóc nữa.
Phùng Quân Đồng hít hít mũi, cô ném khăn giấy lau tay vào trong thùng rác, sau đó soi gương sửa sang lại tóc tai, lúc này cô mới để ý có người đang đứng sau lưng mình.
Không ai biết anh đã đứng đây từ khi nào, anh cứ đứng đó mãi mà không nói lời nào, cho dù bị cô phát hiện cũng không có ý định trốn tránh.
Phùng Quân Đồng bình tĩnh vuốt tóc, vờ như không nhìn thấy anh mà quay người đi thẳng ra ngoài.
Cố Văn Khâm vừa mới nắm tay Phùng Quân Đồng thì ngay lập tức đã bị cô hất mạnh ra.
"Xin lỗi."
Cô không thể chịu đựng được nữa.
Phùng Quân Đồng nở nụ cười châm chọc: “Ngại quá tôi không dám nhận, phải hao hết tâm tư để làm một buổi Hồng Môn Yến thế này, đúng thật là vất vả cho anh quá.”
Cố Văn Khâm cau mày: “Ý em là sao?”
Ánh đèn trắng lạnh lẽo trên đầu khiến cô có chút cay mắt, cô dùng sức chớp mắt nói: “Anh thích nói cái gì thì cứ nói đi, tôi không quan tâm.”
Chỉ cần gặp anh là biết không có chuyện gì tốt rồi, cô cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi.
Cô mạnh mẽ ngước mắt nhìn anh, đôi mắt đỏ hoe lạnh lùng.
Cố Văn Khâm nắm hai vai cô, mỉm cười trào phúng: “Có vẻ như em vẫn chưa biết gì cả.”
“Buông ra.”
Cô cố gắng giãy giụa thoát ra, sự chán ghét mà cô thể hiện vô cùng rõ ràng, đối lập với sự dịu dàng như nước mà cô dành cho người khác, Cố Văn Khâm hít một hơi thật sâu, không thể nào kiềm chế được dục vọng đang dâng trào trong lòng, anh cúi đầu hôn lên đôi môi mê người ấy.
Phùng Quân Đồng không biết dùng từ ngữ nào để diễn tả cảm giác khiếp sợ lúc này của mình.
Nụ hôn của anh vô cùng mạnh mẽ, anh dùng sức đẩy cửa ôm cô vào trong phòng vệ sinh, một giây ngẩn người ngắn ngủi qua đi, cô mới bất giác hoảng hốt giãy giụa, hai tay đẩy mạnh anh ra.
Cố Văn Khâm đè người vào góc tường, một tay giữ chặt gáy cô, cánh tay vòng qua eo ôm siết chặt lại, đầu lưỡi trằn trọc mút mát môi cô, dù bị cô cắn cũng không chịu buông ra.
Sau khi hôn xong, đôi môi hai người mới dần dần giãn chút khoảng cách, anh nhẹ nhàng hôn lên trên vết thương vừa bị mạt chược đập trúng của cô, giọng nói khàn khàn: "Đừng đi với anh ta."
Phùng Quân Đồng hé miệng thở dốc, phải mất vài giây cô mới nhận ra là anh đang khuyên mình đừng đi thuê phòng với Trịnh Thao, cô đẩy anh ra, lạnh nhạt nói: “Đó là chuyện của tôi, không liên quan gì đến anh cả. Anh mau buông tôi ra."
"Nếu em cứ nhất quyết phải đi, anh sẽ lập tức 'làm' em ngay bây giờ.”
Cơ thể hai người dán sát vào nhau nên lúc này Phùng Quân Đồng mới chú ý tới sự khác thường trên cơ thể anh, cô giơ tay lên tát anh một cái.
“Đồ điên.”
Cố Văn Khâm chớp mắt, giơ tay chạm vào một bên mặt bị đánh.
Thừa dịp anh không phòng bị, Phùng Quân Đồng đẩy người nọ ra, vươn tay dùng sức lau miệng, trừng anh một cái, sau đó quay đầu bước nhanh rời đi.
Vẻ mặt sợ hãi tránh né của cô khiến Cố Văn Khâm siết chặt nắm đấm, mày nhíu chặt lại.
Là do anh không suy nghĩ thấu đáo, hành động hấp tấp.
Phùng Quân Đồng ngồi trong phong bao trống một lúc để tô son rồi mới quay lại.
Khi trở lại phòng bao, Âu Tuyết đã đi rời, cũng không còn thấy bóng dáng của Cố Văn Khâm nữa, điều này làm cho cô cảm thấy yên tâm hơn nhiều, chỉ tìm một chút là đã lập tức thấy được Trịnh Thao đang trò chuyện với người khác: “Chúng ta đi được chưa anh?”
Đây là những gì cô đã nói trước khi ra ngoài, Trịnh Thao ngay lập tức trả lời: “Được, để anh đưa em về.”
Sau khi Âu Tuyết làm ầm lên như vậy, anh ta cũng không còn chút hứng thú nào để làm những việc khác, sau khi chào hỏi Uông Thành Dương xong, anh ta dẫn cô về trước.
Người là do hắn gọi tới, thế nên Uông Thành Dương cảm thấy khá xấu hổ, dọc đường tiễn hai người họ vào thang máy hắn liên tục nói xin lỗi với Phùng Quân Đồng: “Chuyện đã xảy ra vào tối nay cậu đừng để trong lòng, tôi nhất định sẽ dạy dỗ lại cô ấy, còn về Cố Văn Khâm, tính tình kia của anh ấy, cũng không ai dám nói gì hết, haizz…”
Phùng Quân Đồng mím môi, hào phóng nói: “Không sao, cậu quay về đi, không cần tiễn đâu.”
Dù sao cô cũng sẽ không tham gia vào cuộc tụ họp của bọn họ một lần nào nữa.
Vì Trịnh Thao uống say nên khi quay về là do tài xế lái, hai người ngồi cạnh nhau ở ghế sau, mỗi người đều có tâm sự riêng nên dọc đường cũng không nói gì nhiều, chỉ nói vài câu đã ngẩn người.
Mãi cho đến khi xe dừng lại, Trịnh Thao mới định thần lại, anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ: “Đã tới rồi sao?”
"Ừm."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...