Phùng Quân Đồng đeo mũ áo khoác lên, khẽ quay lưng, nhắm mắt lại.
Chức năng chống rung của xe khá tốt, anh lái xe cũng không nhanh, vốn dĩ Phùng Quân Đồng chỉ giả vờ ngủ nhưng sau khi nghe một bản nhạc êm dịu thì bỗng thiếp đi lúc nào cũng không biết.
Khi Phùng Quân Đồng tỉnh lại trời đã sẩm tối, sau khi cô mở mắt ra vẫn còn trong trạng thái mờ mang, theo bản năng cô khẽ xoay người, đến khi nhìn thấy sườn mặt đối diện cô còn cho rằng mình đang nằm mơ.
Cố Văn Khâm cũng ngủ rồi, anh nhắm mắt dựa lưng vào ghế.
Trong xe yên tĩnh lạ thường, Phùng Quân Đồng nhìn anh không chớp mắt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Freud đã từng nói, mơ là để thỏa mãn dục vọng của bản thân.
Cô im lặng mấp máy môi khẽ đưa tay lên trong vô thức.
"Tỉnh rồi?"
Giây phút bị kéo về thực tại, cô đáp "ừm" một tiếng, yên lặng thả tay xuống, xoay người sang chỗ khác: "Cũng không còn sớm nữa, xuống xe thôi."
Đi từ Sa Loan đến đây, lại còn ngủ ở bãi đỗ xe, hai người đến trễ nhất, khi bước vào phòng bao, Trịnh Thao đang nói chuyện với người khác rất náo nhiệt, đến khi thoáng nhìn thấy hai người cùng lúc xuất hiện thì nụ cười anh ta đông cứng lại.
Phùng Quân Đồng quét mắt nhìn những người ở đây, sau đó đi về phía anh ta và ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh.
"Em và Cố Văn Khâm cùng nhau tới?"
Trịnh Thao thò lại gần nhỏ giọng dò hỏi.
“Ừm.”
Cổ họng khát khô, Phùng Quân Đồng đổ một ly trà nóng rồi mới trả lời anh.
"Sao hai người lại đi cùng nhau?"
"Anh ta đang chơi ở bên kia nên trùng hợp gặp nhau."
Vẻ mặt cô bằng phẳng không biến hóa, Trịnh Thao vỗ vỗ chân không so đo nữa: "Lần sau anh đón em."
Phùng Quân Đồng gật đầu có lệ.
Nói muốn đón cô cũng là anh ta, mà nói không rảnh tới đón cũng là anh ta, có quỷ mới biết lần tới này anh ta lại còn có việc gì gấp nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Văn Khâm vừa ngồi xuống cũng bị Uông Thành Dương quấn lấy, sau đó hắn không ngừng thấp giọng hỏi: "Sao hai người lại cùng nhau đến đây? Gặp nhau ở cửa sao?"
“Trùng hợp.”
“Ồ, anh là người có lòng tốt như vậy sao?”
Lừa ai vậy chứ?
Uông Thành Dương liếc Phùng Quân Đồng một cái, hỏi: “Rốt cuộc anh đang nghĩ cái gì vậy?”
Cố Văn Khâm đang mở bộ đồ ăn, không nói tiếp.
Hắn ngạc nhiên nói: “Không phải anh muốn ăn miếng trả miếng đấy chứ?”
Hắn không kiểm soát được âm lượng giọng nói nên ngay lập tức thu hút sự chú ý của những người khác, bao gồm cả Phùng Quân Đồng.
Cố Văn Khâm rất muốn tát hắn một cái: "Cậu câm miệng lại đi."
"Cái gì mà ăn miếng trả miếng?"
Có ai đó tò mò hỏi.
"Không có gì, bọn tôi chỉ nói giỡn thôi."
Uông Thành Dương xấu hổ cười, thành thật nói.
Khi tất cả mọi người đến đông đủ, đồ ăn được dọn ra, Phùng Quân Đồng không còn câu nệ giống như lần trước, ăn nhiều hơn một chút.
Sau bữa tối, tiếp theo là đến các hoạt động về đêm.
Lần trước do Trịnh Thao tổ chức nên anh ta xét đến sự hiện diện của Phùng Quân Đồng, còn đặc biệt dặn dò phải đến những nơi thanh tịnh, Uông Thành Dương lại không cẩn thận như vậy, bọn họ đều là khách quen của câu lạc bộ, biết rằng họ sẽ đến, người quản lý đã sắp xếp trước.
Đoàn người vừa ngồi xuống không bao lâu, biết bao nhiêu người đẹp béo có gầy có nối đuôi nhau đi vào.
Sau mười ngày nửa tháng, Trịnh Thao đang định kéo Phùng Quân Đồng vào một góc để bày tỏ nỗi khổ tương tư, thoáng thấy mấy cô kỹ nữ ăn mặc hở hang bước vào, mặt đầy dấu hỏi nhìn Uông Thành Dương
Chuyện gì vậy hả?
Uông Thành Dương lúng túng cười cười, thứ lỗi cho hắn thực sự đã quên.
Trong số các cô kỹ nữ tiến vào, có rất nhiều người quen thuộc với các cậu chủ này, nhiệt tình chào hỏi, một người đẹp đường cong nóng bỏng vẫy vẫy đôi tay như ngọc: “Hi, cậu Trịnh, đã lâu không gặp.”
Cô ta cười mới đẹp làm sao, duyên kia bên miệng khiến ai mong này.
Sắc mặt Trịnh Thao tái mét, anh ta lo lắng nuốt nước miếng xuống, trộm nhìn phản ứng của những người xung quanh.
Khóe miệng Phùng Quân Đồng cong lên một nụ cười như không cười, giọng điệu như đang đùa giỡn: "Cậu Trịnh?"
"Em đừng nghĩ nhiều, anh chỉ mới gặp cô ta có một lần thôi…"
Anh ta áy náy cười nói: "Đều là quen trước khi gặp em, em đừng tức giận."
Phùng Quân Đồng tỏ ra vẻ giận dỗi: "Đây không phải là một ví dụ."
"Chắc chắn, chắc chắn."
Anh ta thuận miệng đồng ý, sợ trong lòng cô không thoải mái thăm dò hỏi: “Hay anh bảo cô ta đi ra ngoài?”
“Không cần.”
Cô không cảm thấy khó chịu.
Trong khi chơi mạt chược, người phụ nữ kia ngồi cạnh Cố Văn Khâm.
Có Phùng Quân Đồng ở đó, Trịnh Thao không gọi người tới ngồi cùng, trong số bốn người chơi mạt chược, ngoại trừ anh ta thì bên cạnh ai cũng có một người đẹp ngồi cùng.
Uông Thành Dương mới vừa tự sờ soạng một phen, tâm tình rất tốt, vỗ vỗ bên bờ mông người đẹp bên cạnh: “Đi, đến lấy cho ông một ly rượu lại đây.”
Người phụ nữ nũng nịu huých vào ngực hắn một cái rồi xấu hổ đứng dậy rót rượu.
Hai người tán tỉnh khiến Trịnh Thao cười lạnh một tiếng: “Cậu muốn động dục có phải cũng nên xem đang trong trường hợp như thế nào không?”
Uông Thành Dương bị anh ta và Cố Văn Khâm lạnh nhạt cả một đêm sớm đã khó chịu: "Ông đây yêu để làm gì, cho dù không quen thì cũng không phải không có phụ nữ để ôm"
"Ha, người của tôi có thể đánh đồng với mấy người phụ nữ đấy sao?"
Anh ta một tay đánh bài, tay kia ôm lấy Phùng Quân Đồng.
Cô ngồi đó không trốn tránh, mỉm cười không nói lời nào.
"Ù rồi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...