Cả ekip chủ yếu là con gái, vì Cố Văn Khâm đến nên tâm điểm cuộc trò chuyện đã chuyển sang trên người anh, ngoại hình đẹp trai, quần áo chỉnh tề và khao khát có được cái đẹp là bản chất của con người, ngay cả khi anh luôn khoác cho mình một khuôn mặt lạnh lùng vô cảm, điều đó cũng chẳng cản được tâm lý yêu thích của chị em. Những người khác tiếp tục tò mò hỏi về anh.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Phùng Quân Đồng đặt đũa xuống nói với mọi người: "Tôi ăn xong rồi, đi nghe điện thoại một lát."
Trịnh Thao gọi điện tới hỏi cô bao giờ xong việc, anh ta sẽ đến đón cô đi ăn tối.
"Em không chắc, nhưng mà sáng nay buổi chụp hình diễn ra khá suôn sẻ nên chắc buổi chiều cũng không làm gì nhiều."
"Vậy được, xong việc anh sẽ gọi cho em."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Vâng, tối gặp."
Cô cúp điện thoại quay người lại thì bị người phía sau doạ sợ tới mức lui về sau nửa bước.
"Sao anh lại đến đây?"
"Em đứng lên trước đã."
Cố Văn Khâm liếc nhìn điện thoại di động trên tay cô: "Trịnh Thao gọi sao?"
"Ừm."
Anh dừng lại một chút, nói: "Nếu đã gặp nhau chi bằng kết thúc công việc đi ăn tối với tôi nhé?"
"Không được, tối nay tôi sẽ đi ăn với Trịnh Thao."
Anh cũng không tiếp tục nữa, thuận miệng đáp lại: "Được."
_._
Ăn cơm xong, bọn họ lại tiếp tục buổi chụp hình.
Cố Văn Khâm không rời đi, anh tìm một chiếc ghế ngồi xuống xem họ làm việc.
Phùng Quân Đồng và Tô Dịch lần lượt vào phòng, khi ra ngoài, mỗi người đều thay quần áo mới, mặt trời ló rạng vào buổi trưa ánh sáng lung linh chiếu soi rọi vào mặt biển, sau khi nhiếp ảnh gia đặt máy ảnh, anh ấy bảo họ đứng trên một rạn san hô nổi trên bờ biển. Đầu tiên, anh ấy muốn chụp chủ đề sông cạn đá mòn.
Rạn san hô cao bằng nửa người, Phùng Quân Đồng mặc váy cưới dài đến gót chân và đi giày cao gót, cuối cùng được Tô Dịch nắm tay leo lên, khi đứng thẳng, suýt chút nữa bước hụt chân ngã xuống.
"Cẩn thận."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khoảng cách hai người rất gần nhau, Tô Dịch vô thức nắm tay cô kéo về phía mình, Phùng Quân Đồng lao vào ngực anh ấy.
"Không sao, có thể bỏ tay rồi."
Cô thở hắt ra một hơi, nhanh chóng điều chỉnh tư thế, nắm lấy cánh tay Tô Dịch, đứng bên cạnh mỉm cười trước ống kính.
"Ừ, đúng rồi. Lại gần thân mật hơn."
Nghe vậy, Tô Dịch đưa tay khẽ đỡ lấy vòng eo mảnh khảnh của Phùng Quân Đồng, dịu dàng nhìn người trong lòng, Phùng Quân Đồng rất tự nhiên đặt tay lên vai anh ấy, khóe miệng kéo ra một nụ cười ôn hoà đối diện với anh.
"Không sai, chính là tư thế này, lần này mời cô tới đúng là không nhìn nhầm người."
Nhiếp ảnh gia khen ngợi, tay thì nhấn nút chụp tới tấp.
Sau một buổi sáng quay chụp, hai người ngầm hiểu ý nhau, lập tức thay đổi động tác áp má.
Vô cùng, vô cùng thân mật.
Sắc mặt Cố Văn Khâm bình tĩnh ngồi trên ghế, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cặp nam nữ cách đó không xa, bẻ gãy đôi đũa dùng một lần trên tay.
Buổi chụp hình diễn ra thuận lợi, phần buổi chiều kết thúc trước bốn giờ, khi nghe nhiếp ảnh gia gọi to kết thúc một ngày làm việc, Phùng Quân Đồng xoa xoa khuôn mặt tươi cười cứng nhắc của mình và thở phào nhẹ nhõm.
Tô Dịch bị cô chọc cười: "Biểu cảm của cô vậy là sao hả? Giống như là chán ghét tôi lắm vậy?"
"Làm sao có thể."
Phùng Quân Đồng đưa tay về phía anh ấy, nửa đùa nửa thật: "Hy vọng sau này có cơ hội hợp tác."
Đối phương nắm lại tay cô, trên mặt tràn đầy tươi cười gật đầu.
Tô Dục còn có việc khác nên sau khi Phùng Quân Đồng thay quần áo xong đi ra, anh ấy đã đi rồi, nơi quay chụp chỉ còn hai nhân viên công tác dọn dẹp các thiết bị.
Cô nhớ mình vẫn còn hẹn với Trịnh Thao nên theo bản năng sờ túi quần, nhưng lại rỗng tuếch: "Tìm điện thoại sao?"
Có một bóng đen dừng trên đỉnh đầu cô, điện thoại của cô hiện ra trước mắt.
Phùng Quân Đồng thật cẩn thận cầm điện thoại mà không chạm vào anh: "Cảm ơn anh."
Cố Văn Khâm làm như không có chuyện gì rút tay lại nhét vào trong túi áo gió, anh thấy cô mở khóa nhìn điện thoại thì hỏi: "Gọi cho Trịnh Thao sao?"
"Ừm."
"Lúc nãy Uông Thành Dương gọi cho tôi, nói rằng đêm nay cậu ta mời ăn cơm, Trịnh Thao cũng đến.”
Ngón tay cái đang lướt điện thoại của Phùng Quân Đồng khẽ khựng lại, giống như để chứng thực lời nói của anh, Trịnh Thao gọi tới, đúng là nói với cô kế hoạch ban đầu có thay đổi, bữa tối của hai người chuyển thành buổi tụ họp của một đám người, đồng thời nói rằng anh ta còn có việc phải làm nên sau khi kết thúc công việc cô hãy tự mình gọi taxi đến chở đến chỗ hẹn.
Phùng Quân Đồng thở dài: "Anh muốn quyết định việc gì đó thì có thể hỏi ý kiến của em trước không?"
"Hai người ăn cơm cũng là ăn, một nhóm ăn cũng là ăn, có liên quan gì đâu."
Cô không nói nữa.
Có lẽ là cuối cùng anh ta cũng cảm thấy mình đuối lý nên cúi đầu chịu thua nói: "Được được, ngày mai anh chỉ đi với em, ngoại trừ hai người chúng ta thì không còn ai khác cả."
Anh ta cho rằng cô đang ghen với bạn bè mình nên giải thích nói: "Trước đây anh đã cho bọn họ leo cây nhiều lần rồi, lần này nếu vẫn không đi thì thật sự khó ăn nói."
Tại sao lại cho bọn họ leo cây? Còn không phải là vì theo đuổi cô sao?
"Nhắn địa điểm đi."
Bỏ lại một câu, Phùng Quân Đồng lập tức cắt đứt điện thoại, trong lồng ngực kìm nén không thể phát ra.
Cô không muốn đi.
Cố Văn Khâm bước lên hai bước đến bên cạnh cô: "Tôi cũng đến đó, em có muốn đi cùng không?"
Sa Loan còn chưa có tàu điện ngầm, nơi ăn cơm lại cách bên này hai tiểu khu, Phùng Quân Đồng ước tính chi phí bắt xe và thời gian ngồi xe bus, sau đó cam chịu gật đầu.
Xe của Cố Văn Khâm ở gần đó, Phùng Quân Đồng đứng ở trước bãi đỗ xe chờ đợi, sau khi lên xe nhắn tin cho Trịnh Thao, cô che miệng lại ngáp một cái.
“Em mệt sao?”
Ánh mắt anh vẫn nhìn về phía trước để quan sát tình hình giao thông, hỏi.
Phùng Quân Đồng: “Ừm.”
Cần gì phải nói rõ, dựa theo gút mắt giữa bọn họ thì cách tốt nhất để hòa hợp với nhau chính là đừng nói chuyện.
"Tới nơi tôi kêu em."
"Ừm, làm phiền anh."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...