Trong giờ học, Kiều Minh Hạ tránh đi đám người đi đến cửa lớp ba ở trong hành lang, ngồi đối diện với nữ sinh ngồi bàn đầu nói
“Tìm Dương Dịch Lạc, phiền bạn giúp mình gọi cậu ấy một chút nha.”
Nữ sinh đang cùng một bạn nữ khác nói chuyện ở bên kia lối đi, cô nàng đang nở nụ cười với lúm đồng tiền như hoa khi quay đầu thấy là cậu liền sửng sốt.
Cô suy nghĩ một lúc, rồi đứng lên rống về phía cuối lớp, tiếng rống ấy to đến nỗi toàn bộ lớp học và phía ngoài hành lang đều nghe rõ:
“Dương Dịch Lạc! Bạn nhỏ ở lớp bảy lại đến tìm cậu này, cậu lại thiếu tiền người ta đúng không?”
Trong phòng học nháy mắt trầm mặc, tiếp theo tiếng cười vang lên, mấy bạn nam sinh lay tỉnh Dương Dịch Lạc, vây quanh cậu ta từ phía sau.
Dáng người của bọn họ ai nấy cũng đều cao hơn 1 mét 8, Kiều Minh Hạ đứng ở lối đi nhỏ bị bọn họ bao quanh trông có vẻ nhỏ bé dị thường.
Cậu nhớ đến việc mình muốn nói không thích hợp để nhiều người nghe, môi cậu mím chặt.
Dương Dịch Lạc sau khi nhìn thấy cậu liền cau mày, nam sinh bên cạnh đấm cậu ta một đấm: “Sao Minh Hạ lại đến tìm cậu đấy?”
Dương Dịch Lạc không để ý đến trêu chọc của nam sinh kia, túm cánh tay của Kiều Minh Hạ, kéo cậu đến góc cầu thang.
Âm thanh ồn ào phía sau càng lúc càng lớn, những tiếng trêu ghẹo hỗn loạn vừa ấu trĩ lại khó nghe:
“Dương Dịch Lạc, ổn không đấy?”
“Tại sao người ta lại dựa vào cậu thế Dương Dịch Lạc ——”
Kiều Minh Hạ quay đầu lại nhìn thoáng qua, có chút phẫn nộ, bọn họ thấy vậy ngược lại càng thêm đắc ý.
Nam sinh đứng đầu bắt lấy tay Dương Dịch Lạc, tay còn lại để bên miệng la lớn khắp hành lang: “Dương Dịch Lạc, dám làm thì phải dám trả tiền nha, hai trăm tệ đó, không đến mức trả không nổi nha!”
“Đ* m*!” Dương Dịch Lạc dựng ngón giữa về phía nam sinh đó.
Khắp hành lang trường học nơi nơi đều ồn ào ầm ĩ, Kiều Minh Hạ bị Dương Dịch Lạc ấn ở trên ván cửa tự nhiên cảm thấy an tĩnh.
Mỗi cái chỗ ngoặt ở góc cầu thang đều có một phòng tập nhỏ dùng để cất dụng cụ dọn dẹp vệ sinh, nơi này chính là căn cứ bí mật của đám học sinh nhà giàu.
Dương Dịch Lạc có quan hệ tốt cùng với giáo viên phụ trách hậu cần, cậu dụ dỗ được giáo viên cho cậu một chiếc chìa khóa tự mình độc chiếm một căn phòng.
Sau đó, căn phòng bí mật này của bọn chúng liền trở thành cơn ác mộng của Kiều Minh Hạ, lần trước cậu bị bọn chúng nhốt trong căn phòng tạp vật cả một buổi, mãi đến khi bọn chúng chơi cầu mới nhớ tới việc này.
Nhưng lúc này cậu một chút cũng không sợ mà nhìn thẳng Dương Dịch Lạc nói chuyện rất bình tĩnh: “Ngày hôm qua cậu nói hôm nay sẽ trả tiền cho tôi.”
“M*, dù vậy cậu cũng không cần đến tận lớp học của tôi mà đòi!” Dương Dịch Lạc tức giận vò đầu, thấy Kiều Minh Hạ cách mình rất gần lại không hé răng một lời, nên dỗ dành cậu hắn
“Cậu cũng không biết bọn họ nói như thế nào về cậu đâu —”
“Tôi nghe được.” Kiều Minh Hạ đánh gãy lời nói của Dương Dịch Lạc, rồi lại vươn tay ra: “Đưa tiền.”
Dương Dịch Lạc mặt trướng đến đỏ bừng, lúc lâu sau lại cười một tiếng, tiến lại gần chóp mũi của cậu gần như ngay sát bên mắt Kiều Minh Hạ, ái muội mà sờ sườn eo của Kiều Minh Hạ: “Cậu làm sao thế, tôi làm sao mà giống như những người đó được? Minh Hạ, không phải cậu rất thích tôi sao?”
Ánh mắt Kiều Minh Hạ lóe lên một chút.
Dương Dịch Lạc cho rằng cậu đã khuất phục, liền hôn lên mặt của Kiều Minh Hạ
“Ngoan, chờ tan học tôi dẫn cậu đi ăn đồ ăn ngon, một bữa ăn còn nhiều hơn cả hai trăm tệ đó được chứ? Thay vì đem tiền đó cho mẹ cậu, còn không bằng tôi bao cậu đi ăn.
Dù sao mẹ cậu cũng giống như là một cái động không đáy mãi cũng không thỏa mãn được bà ta đâu… Đừng cáu kỉnh với tôi được chứ.”
Kiều Minh Hạ không nói, Dương Dịch Lạc lại bổ sung: “Không phải là tôi không muốn đưa tiền cho cậu đâu.”
Nói xong, dường như để chứng minh lời nói của mình cậu từ túi quần móc ra một tờ một trăm tệ nhăn nhúm nhét vào lưng quần của Kiều Minh Hạ, tờ tiền đó bị đồng phục thể thao màu trắng che khuất đi.
“Đây còn không phải sao? Cho cậu để mua chút đồ uống đó.
Đừng đem cho mẹ của cậu, được không?”
Kiều Minh Hạ đột nhiên cảm thấy một trận ghê tởm.
Nhưng cậu lại đắc tội không nổi Dương Dịch Lạc cùng với đám “Bằng hữu” của cậu ta, cảm giác eo mình bị tiền mặt cấn vào, sau một lúc lâu, mới trong ánh mắt chờ mong của Dương Dịch Lạc gật đầu, nói: “Vậy tôi trở về đây.”
Từ hành lang rời đi phía sau là những tiếng giễu cợt tràn ngập ác ý, ngồi trở lại vị trí lớp học, sự ghê tởm trong cổ họng Kiều Minh Hạ càng nồng đậm.
Cậu nôn khan hai tiếng, đè lại dạ dày đang bắt đầu nổi lên những cơn đau, cậu nuốt nước miếng.
Chung quanh không một ai để ý cậu, Kiều Minh Hạ nhìn lén một vòng sau đó mới đem tiền lúc nãy Dương Dịch Lạc đưa lấy ra, gấp ngay ngắn sau đó bỏ vào trong túi áo khoác đồng phục.
Trên mặt bàn là bài thi tiếng Anh đã làm được một nửa, tiết sau là phải nộp cho giáo viên để kiểm tra.
Vừa rồi cậu đã lãng phí không ít thời gian, nhìn đồng hồ treo tường phía sau của phòng học biểu thị còn có năm phút, cậu vội vã viết.
Kiều Minh Hạ làm xong hai bài đọc, lớp học vốn dĩ an tĩnh bỗng nhiên càng thêm yên lặng.
Cậu khó hiểu mà ngẩng đầu, thấy giáo viên tiếng Anh hôm nay bỗng nhiên vào lớp sớm hơn mọi ngày.
Theo sau cô ấy là một thanh niên dáng người cao ráo, tầm mắt mọi người sau một lát do dự thì đều dừng lại trên người anh ta, người nọ đã quen bị nhiều ánh mắt chú mục nên không chút nào để ý, lưng vẫn thẳng như cây tùng.
Kiều Minh Hạ mơ hồ cảm thấy người này rất quen mắt, nhưng sau khi nhìn về phía tây trang lịch lãm đó lại phủ định ý niệm này.
“Các em dừng lại một chút.” Cô giáo Hồ Mi nói, cô ưỡn cái bụng to ra, nói được mấy chữ là thở dốc: “Kể từ hôm nay, môn Tiếng Anh sẽ do thầy Tô đảm nhiệm thay thế cô, lát nữa thầy ấy sẽ chấm bài thi của các em.”
Trong phòng học liền xuất hiện một trận xôn xao nhỏ, từ lúc cô Hồ Mi mang thai đến giờ vẫn chưa có xin nghỉ, bụng càng lúc càng lớn cũng không chịu tìm người dạy thay.
Rất nhiều tin đồn nó là do cô luyến tiếc chút tiền ấy, các học sinh trong lớp cũng không quan tâm mấy đến việc ai sẽ là giáo viên đứng lớp, nhưng khó tránh khỏi việc này sẽ ảnh hưởng hiệu suất.
Cuối cùng cũng chịu đưa giáo viên khác lên dạy thay, mà giáo viên mới cư nhiên là một soái ca trẻ tuổi.
Cô Hồ Mi nói xong thì đỡ bụng rời đi, để lại thầy Tô đứng ở bục giảng.
Anh cười cười — biểu tình thực ôn hòa dễ thân cận, nhưng Kiều Minh Hạ lại cảm thấy anh ta chỉ đang khách sáo, cũng không thật sự cười — anh xoay người cầm lấy bút lông viết lên bảng trắng hai chữ Hán tinh tế.
“Đây là tên của tôi.”Anh nói: “Các em có thể tùy ý xưng hô, chỉ cần lưu ý một điểm là không được gọi anh là được.”
Các nữ sinh trầm thấp mà cười rộ lên, giữa lớp học hỗn loạn vang lên vài câu linh tinh “thầy Tô”.
Kiều Minh Hạ nhìn hai chữ kia, ánh mắt đột nhiên cùng thầy Tô chạm vào nhau trong giây lát ngắn ngủi.
Ánh mắt ấy vừa cao ngạo, lại có chút lạnh nhạt, trong đầu cậu vang lên một tiếng “Ong”, cậu chợt nhớ lại vì sao con người này lại cảm thấy quen thuộc đến thế.
Ngày hôm qua, lúc tan học cậu cùng với Dương Dịch Lạc ở phía sau phố ngõ nhỏ làm tình, anh ấy đứng canh giữ ở cửa, chờ cậu mặc xong quần áo.
Lúc cậu nói cảm ơn anh ta cũng dùng ánh mắt đó mà nhìn cậu, nhưng Kiều Minh Hạ cũng gần như quên mất con người này.
Thì ra anh ấy tên là Tô Hà.
Kiều Minh Hạ trong nguyên một tiết này đều không có ngẩng đầu, nghe được mơ mơ màng màng, cây bút ghi loạn xạ ở trên bài thi.
Phản ứng từ các bạn học đánh giá Tô Hà giảng bài cũng không đến nỗi nhàm chán, so với cô Hồ Mi mỗi lần chỉ giảng sơ qua, còn thầy Tô ở mỗi câu đều sẽ nhắc lại kiến thức đầy đủ.
Khi gặp phải câu khó, thì Tô Hà dừng lại đem những tri thức quan trọng toàn bộ khái quát lại một lần, sau khi xác nhận tất cả học sinh có thể nghe hiểu mới thôi.
Chữ viết trên bảng của anh cũng vô cùng đẹp mắt, lúc anh nói tiếng Anh cũng không hồ phô trương hoa mỹ, mà nói lưu loát như tiếng mẹ đẻ thứ hai vậy.
Thường nói người có tài hoa dù ngoại hình không đẹp nhưng vẫn sẽ được cộng điểm trong mắt của những người xung quanh, huống chi Tô Hà lại sở hữu ngoại hình lẫn nhan sắc đều cực phẩm, đúng chung với các giáo viên khác như là hạc đứng giữa bầy gà.
Mặt mày lãnh đạm, đôi mắt giấu sau gọng kính kia cũng không có sắc bén như trông thấy, cười rộ lên thì toát ra một vẻ văn nhã, chỉ là vẻ đẹp ấy lại làm cho Kiều Minh Hạ cảm thấy không quá thoải mái.
Thật giống hết thảy bộ dáng này chỉ là do anh ta ngụy trang ra mà thôi.
Kiều Minh Hạ ngồi ở hàng hai, ngẩng đầu liền có thể thấy Tô Hà chống tay lên mép bục giảng, ngón giữa đeo một chiếc nhẫn nam không quá đặc sắc, cổ tay áo cuốn lên một chút, lộ ra chiếc đồng hồ ánh bạc.
Có lẽ Tô Hà có thể tính chuẩn nắm bắt được mỗi một ánh nhìn chăm chú của người khác khi nhìn anh, giảng bài được phân nửa, anh đột nhiên nhìn vào mắt Kiều Minh Hạ, sau đó cười như không cười mà nháy mắt với cậu.
Kiều Minh Hạ hoảng loạn giả bộ như vừa rồi không có nhìn đến Tô Hà.
Thầy giáo mới này cũng không giống như đám người kia thích khi dễ cậu, nhìn bề ngoài thì cảm thấy thầy ấy là một người dễ thân cận, nhưng trực giác nhỏ của Kiều Minh Hạ nói cho cậu biết Tô Hà tuyệt đối không phải là người hiền lành.
Anh giống một người thợ săn, một khi đã nhắm chuẩn mục tiêu thì sẽ không bao giờ thất bại.
Người này cực kỳ nguy hiểm.
Phần lớn học sinh cao trung trong phòng học này tính cách còn rất đơn thuần, dễ dàng mà bị anh hấp dẫn.
Sau khi tan học Tô Hà liền rời phòng học, những học sinh khác hiếm khi không đặt sự chú ý vào bài thi mà mọi người bắt đầu thảo luận về giáo viên mới.
Phần lớn là nữ sinh nghị luận với nhau, nói Tô Hà như thế nào anh tuấn phi phàm, giọng nói trầm thấp gợi cảm cùng với khí chất ưu việt.
Trong lớp Kiều Minh Hạ không có bạn bè, nên cậu chỉ ngồi đó tùy tiện nghe các cô nói chuyện, nỗ lực làm cho bản thân mình không nghĩ đến ánh mắt lúc nãy của Tô Hà.
“Không biết thầy Tô lão sư có bạn gái chưa ta…” Nữ sinh bên trái nữ sinh đột nhiên cảm khái.
Vài tiếng bát quái cười duyên nổi lên, sau đó một nữ sinh khác nói: “Nếu là thầy Tô thì tình yêu thầy trò cũng có thể nha! Đẹp trai đến thế thì tôi cũng nguyện vì thầy ấy mà đi phá thai nha—”
Nàng nói đến một nửa bỗng dưng im bặt, Kiều Minh Hạ đang viết chữ cũng chậm nửa nhịp, phía trước có ngón tay đang gõ cái bàn cậu.
Mang nhẫn, đồng hồ ánh bạc.
“Em chính là Kiều Minh Hạ?”
Cậu gật đầu.
“Cùng tôi ra đây nói chuyện chút nhé.” Tô Hà nói, hướng cậu nở một nụ cười cong cong đôi mắt.
Phòng học của lớp bảy nằm ở tận cùng bên trong của hành lang, ngày thường các lớp khác ít khi ghé qua nơi này, ngại đám học sinh lớp này toàn là quỷ nghèo nhờ trường học làm từ thiện nên mới có thể vào lớp này mà học tập, trừ bỏ học tập bất cứ thứ gì đều sẽ không làm.
Ở trường học, chỉ có lớp này là nhân tài hội tụ, khi đi học thì quần áo lúc nào cũng quy củ chỉnh tề, liếc mắt một cái là có thể khiến chúng co rúm tự ti.
Kiều Minh Hạ cùng Tô Hà ra ngoài hành lang, vô hình giới hạn ngăn cách bọn họ cùng các bạn học sinh khác.
Cậu nhìn về phía xa kia, có những ánh mắt trắng trợn mà nhìn về phía họ.
Tô Hà không có lập tức cùng cậu nói chuyện, mà móc ra một cái bật lửa tráng men màu đen ra nghịch ở trên tay.
Anh bật mở ngọn lửa sáng rồi lại tắt, cứ như vậy qua lại vài lần, rốt cuộc cũng mở miệng hỏi Kiều Minh Hạ: “Ngày hôm qua em cũng cậu nhóc kia làm tình có mang đồ bảo hộ hay không?”
Đầu óc cậu hỗn loạn trong chớp mắt, còn chưa kịp tự hỏi đã lập tức gật đầu.
Tô Hà giống như đối với câu trả lời này thực vừa lòng, cười — nụ cười này khác xa với sự khách sáo lúc nãy khi còn trong phòng học - phong lưu mà ngả ngớn — dùng bật lửa trong tay nâng cằm Kiều Minh Hạ.
Cho dù dính nhiệt độ cơ thể nhưng dù gì bật lửa cũng là kim loại, cảm giác lành lạnh từ cằm truyền đến đại não, Kiều Minh Hạ rũ mắt, phát hiện cái trên bật lửa được khảm một viên kim cương nhỏ.
“Bé ngoan.” Tô Hà vuốt ve viên kim cương vừa nãy đã chạm vào da thịt cậu: “Vậy hôm nay tên nhóc đó đã đưa tiền cho em chưa?”
Kiều Minh Hạ tim đập dần dần nhanh, cậu không biết thầy giáo mới tới muốn làm cái gì.
Sau một lúc lâu mới nhỏ giọng “Dạ rồi” một câu, tay cậu khẩn trương cầm lấy tiền mặt nằm trong túi áo khoác, lo lắng Tô Hà giây tiếp theo sẽ kêu cậu giao ra.
Tô Hà vốn dĩ không muốn tiền đó, ánh mắt như vô tình mà đảo qua chiếc cổ thanh mảnh của Kiều Minh Hạ.
Áo khoác đồng phục đã được kéo cao làm che đi hết những dấu vết trong trí nhớ của anh, một chút dấu vết nhỏ anh cũng không tìm được.
Nhưng Tô Hà cũng không để ý cái này, anh lặng yên không dấu vết mà đem bật lửa nhét vào lòng bàn tay của Kiều Minh Hạ, đầu ngón tay như có như không chạm vào, mang theo mãnh liệt ám chỉ nào đó.
“Nếu như chỉ cần đưa tiền là được thì buổi chiều tới văn phòng tìm tôi.”
Anh nói xong, vẫy tay về hướng Kiều Minh Hạ: “Vào lớp thôi, đến giờ học rồi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...