Gia cảnh của Kiều Minh Hạ đương nhiên là không xứng với Tô Hà, nhưng cha của cậu là một giáo viên trong biên chế, lúc Phương Bình Bình còn trẻ cũng từng là một lãnh đạo trong nhà máy, cậu chưa bao giờ thiếu ăn thiếu mặc.
Cuốn nhật ký đầu tiên cậu viết ở trường tiểu học là "Gia đình của tôi".
Kiều Minh Hạ đã viết: cha, mẹ, chị hai và tôi.
Cậu và chị hai Kiều Minh Tư là chị em sinh đôi, nhưng không giống nhau, tính cách cũng khác một trời một vực.
So với một người khá im lặng và sống nội tâm là Kiều Minh Hạ, Kiều Minh Tư lại có tính cách sôi nổi, hay cười với mọi người cởi mở lanh lẹ khi chào hỏi hàng xóm, rất được lòng mọi người.
Có lẽ gia đình khác sẽ trọng nam khinh nữ, nhưng trong nhà của cậu, Kiều Minh Tư mới là người được cưng chiều nhất.
Cô học múa ba lê, học piano điện tử, khi biểu diễn trên sân khấu vào các ngày tết hay lễ hội đều vô cùng tự tin.
Cha mẹ rất thích cô, họ hàng và người lớn tuổi lại càng cảm thấy thấy cô đáng yêu.
Người trong gia đình đã như vậy, ở bên ngoài Kiều Minh Tư càng giống như một cô công chúa nhỏ, là viên ngọc quý trong lòng bàn tay của mọi người.
Giáo viên ở trường mẫu giáo sẽ chọn cô ấy làm vũ công chính trong Ngày hội trẻ em, dì nhà hàng xóm sẽ cho cô một phần đồ ngọt khi đi chợ về.
Người anh lớn ở tầng dưới đưa cô đến sân chơi dành cho trẻ em, cùng chơi bập bênh cùng cô, thậm chí khi người già đã về hưu ngồi uống trà nhắc đến cô đều khen ngợi "Cô bé này thật sự rất có tiền đồ".
Kiều Minh Tư giống như một nụ hoa, chưa nơ rộ nhưng đã có thể nhìn thấy được nét xinh đẹp quyến rũ trong tương lai.
Đáng tiếc là có đôi khi quá nổi bật cũng chưa chắc là một chuyện tốt.
Cái năm họ mười một tuổi, họ sắp trải qua Quốc tế Thiếu nhi cuối cùng trước khi tốt nghiệp tiểu học.
Các hoạt động dạo chơi trong công viên đã được sắp xếp từ lâu, như thường lệ, Kiều Minh Tư lại là người múa chính trong tiết mục múa của ngày hôm sau.
Ngày hôm đó, khi Kiều Minh Tư tan học đến phòng tập, cô đã yêu cầu cậu về nhà trước.
Đây cũng không phải lần đầu tiên cô làm thế, trạm xe buýt ở trước cổng trước có thể chạy thẳng đến trạm cách nhà họ khoảng bảy tám trăm mét, giữa đường cũng không cần phải đổi trạm gì cả.
Kiều Minh Hạ không nghĩ nhiều, lập tức đồng ý, Kiều Minh Tư còn nhét cho cậu một viên kẹo thạch trái cây do trường học phát.
Cậu đã về nhà.
Nhưng Kiều Minh Tư không bao giờ về nhà nữa.
Ngay vào tối hôm đó cha báo cáo vụ việc, sở cảnh sát đã trích xuất video theo dõi của trường, cho thấy khoảng hơn sáu giờ chiều Kiều Minh Tư đã ra khỏi cổng trường, nhưng thay vì bắt xe buýt, cô đã đi đến một ngõ cụt gần trường.
Xem đến hết đoạn theo dõi, cũng không có bất cứ người đáng nghi nào xuất hiện, cũng không có ai ra lệnh cho cô cả.
Kiều Minh Tư biến mất.
Biến mất cùng với Kiều Minh Tư chính là gia đình nhỏ ấm áp hạnh phúc này
Cha nóng tính và hút thuốc nhiều hơn.
Trong vài tuần đầu, tối nào ông và Phương Bình Bình cũng đều đi tìm Kiều Minh Tư, sau đó còn thử đủ mọi cách như báo cảnh sát, đăng tin tìm trẻ bị mất tích, những vẫn chẳng có chút tin tức gì cứ như mò kim đáy biển.
Cha không còn cách nào khác đã trút hết toàn bộ sự tức giận lên Phương Bình Bình, người đã không chăm lo con gái ông đàng hoàng.
Khi đó, suốt ngày Kiều Minh Hạ đều bị quấy rầy trong tiếng la hét, chửi mắng và đánh đập của cha mẹ.
Dần dần, cậu đã có thể bình tĩnh làm bài tập trong tiếng cãi nhau chỉ trích của bọn họ.
Cuộc sống này kéo dài chưa đầy một năm thì cha và Phương Bình Bình ly hôn.
Ông cực kỳ đau lòng, rời khỏi Tây Thành ngay lập tức, tất cả người thân họ hàng của cha cũng ngừng liên lạc với mẹ con cậu.
Tâm lý của Phương Bình Bình hoàn toàn suy sụp, cô không thể chống lại chồng cũ, chỉ có thể trút giận với Kiều Minh Hạ.
Những gì cậu nghe thấy nhiều nhất là: "Nếu con đợi chị con thì chị đã không mất tích" và "Tại sao không phải là con mất tích", nhưng Kiều Minh Hạ nghĩ có lẽ cậu đã quá máu lạnh rồi, và sự mất tích của Kiều Minh Tư không khiến cậu có xúc động gì, bởi vì cậu không thích Kiều Minh Tư.
Người lớn nghĩ Kiều Minh Tư đơn giản và dễ thương, nhưng cậu biết chị gái của mình gian xảo như thế nào.
Cô đe dọa và dụ cậu làm bài tập cho cô, cố tình ăn vặt ầm ĩ ở trước mặt cậu.
Kiều Minh Hạ không bao giờ nộp mách người lớn, vì cậu biết có mách thì cũng chẳng có ai tin.
Sau này, Kiều Minh Tư đã ném tất cả bài vở ở trường của mình cho Kiều Minh Hạ, nếu thi có kết quả không tốt thì sẽ trách cậu không chịu cho cô chép bài.
Cô đi mất, trực giác đáng sợ nào đó của Kiều Minh Hạ đang mách bảo với cậu rằng: Là cô tự bỏ đi.
Nhưng sau khi mọi chuyện đã xong xuôi, Kiều Minh Hạ thở phào nhẹ nhõm, cảm giác ngọn núi lớn đó cuối cùng đã biến mất, từ giờ trở đi cậu không phải lo lắng nữa – còn chuyện vì sao, lúc đó cậu còn nhỏ nên không nghĩ ra được.
Phương Bình Bình mắng cậu, đánh cậu nhưng Kiều Minh Hạ không thấy khó chịu.
Cậu đến trường đúng giờ, sau giờ học thì ở lại trường đến khi tối mịt mới bắt chuyến xe buýt cuối cùng về nhà, vừa nằm xuống là ngủ ngay, không nói gì với Phương Bình Bình.
Đến khi cậu đang học cấp hai thì Phương Bình Bình nghiện ma túy, bán nhà bán đồ, mất việc nên chuyển đến nơi này cùng cậu.
Hàng tháng, số tiền bảo hiểm cấp thấp không đủ để bà tiêu xài, bà từng đi tìm rất nhiều việc nhưng vì nghiện ma túy nên không thể tiếp tục làm được, Kiều Minh Hạ phải làm thêm trong thời gian rảnh rỗi để kiếm thu nhập, nhận lương sẽ đưa cho bà rồi nó sẽ nhanh chóng biến mất.
Khi cậu chưa đầy 16 tuổi, vì Phương Bình Bình tham lam số tiền học bổng ít ỏi kia mà nhét cậu vào trường trung học West, ngay khoảng khắc đó, Kiều Minh Hạ phát hiện ra rằng có lẽ câu nói “Vì sao đứa mất tích không phải là con” trong lúc điên cuồng của bà là lời thật lòng.
Cậu chỉ muốn cố chịu đựng ba năm cấp ba sau đó thi vào một trường đại học, đi vay tiền hoặc đi làm thêm, kiếm đủ học phí, sau đó rời khỏi Tây Thành, không bao giờ quay lại.
Từ khi vào trường trung học West đến giờ, cậu chưa bao giờ mơ thấy Kiều Minh Tư lần nào cr.
Một ngày trước ngày sinh nhật 18 tuổi, Phương Bình Bình hiếm khi tỉnh táo, muốn nấu mì trường thọ cho cậu.
Kiều Minh Hạ không muốn làm phật lòng bà mỉm cười đồng ý, nụ cười này khiến bà nghĩ đến điều gì, bà ngẩn ra một lúc rồi mới từ từ đi nấy mì.
Chần trứng gà, Phương Bình Bình thấy cậu ăn xong rồi lập tức lảo đảo đi ra ngoài.
Có thể là chơi bài, có thể là lại đi chời bời với nhóm bạn ma túy, Kiều Minh Hạ dọn dẹp xong rồi ngồi xuống chiếc ghế sô pha nhỏ.
Lò xo của ghế sô pha đã muốn hư rồi, Phương Bình Bình nhặt được ở chỗ ông chú thu mua phế liệu.
Ban đầu, ông chú rất thích Bình Bình nhưng sau khi phát hiện ra thỉnh thoảng bà sẽ không được bình thường cho lắm nên ông đã từ bỏ ý định sống chung, nhưng thỉnh thoảng vẫn chăm sóc Kiều Minh Hạ, tính ra cũng là người duy nhất tốt với mẹ con họ trong khu này.
Khi Kiều Minh Hạ ngồi được một lúc, có người gõ cửa, hỏi cậu: "Minh Hạ có ở nhà không?"
Người đến là chú thu gom phế liệu, vò cái áo thun cũ nát, giải thích lý do đến và nghiêng người nhường đường cho người đàn ông trung niên ở phía sau, người đó mặc áo cảnh sát, cầm theo một tú hồ sơ.
Kiều Minh Hạ giật mình: "Là anh à?"
“Đã lâu không gặp.” Chú cảnh sát bất đắc dĩ cười: “Mẹ cậu đi vắng à?
Anh là cảnh sát giải quyết vụ án Kiều Minh Tư mất tích, không biết làm cách nào để tìm được nơi ở hiện tại của Kiều Minh Hạ.
Cậu không muốn anh ta vào nhà, chờ ông chú đi ra ngoài, cậu cũng đứng dậy đi ra theo.
Đêm trước, cậu mơ thấy Kiều Minh Tư, chỉ là một bóng đen mơ hồ...
Cậu nghĩ đây là chỉ là một lần nhớ lại quá khứ khi cậu tròn mươi tám, dù gì thì cậu và Kiều Minh Tư đã sống cùng nhau hơn mười năm, cho dù cậu không thích cô đi nữa thì cô vẫn là chị gái của cậu.
Nhưng sự xuất hiện đột ngột của cảnh sát làm Kiều Minh Hạ đột nhiên cảnh giác, mí mắt cậu bắt đầu nhảy loạn xạ.
Cảnh sát đã chọn một quán trà lạnh ngồi cùng cậu, gọi cho Kiều Minh Hạ một ly chè đậu xanh.
Anh lấy ra một bức ảnh trong túi hồ sơ ra, đặt lên bàn, đẩy đến trước mặt Kiều Minh Hạ.
Trong mấy chục năm sau, Kiều Minh Hạ vẫn còn nhớ rất rõ tiếng “đùng” trong đầu cậu đã lớn đến mức nào, cậu đè chặt miệng, bóp chặt tay lại mới không hét ầm lên.
"Năm ngoái...!Vừa phá được một đường dây, nhưng khi tìm được thì đã không còn tỉnh táo nữa.
Đã nhập viện mấy tháng nhưng không cứu được.” Viên cảnh sát xin lỗi, "Tôi nghĩ...!dù sao cũng nhiều năm như vậy, cũng nên báo cho gia đình biết, cũng coi như có một câu trả lờ.
Haizz, chị của cậu khi còn nhỏ rất xinh đẹp.”
Kiều Minh Tư trong bức ảnh rất gầy gò, vẫn ở tuổi thiếu nữ, nhưng chẳng còn nét quyến rũ của nụ hoa chớm nở khi xưa nào cả.
Cô nhìn vào máy ảnh, mắt mở to chết lặng
Tối hôm đó, Kiều Minh Hạ xem được tin tức đó trên TV của nhà bán tạp hóa.
Tỉnh lân cận vừa mới phá được một vụ buôn bán phụ nữ và trẻ em.
Kiều Minh Tư đã bị làm mờ nằm trong bệnh viện, làm ví dụ cho nạn nhân.
Lời thuyết minh giới thiệu một cách cứng ngắc: Bị lừa bán khi mới 11 tuổi, tính đến nay đã bảy năm.
Cảnh sát nói, "Di chứng của việc sinh con quá sớm, cơ thể của cô ấy đã quá yêu ớt rồi."
Kiều Minh Hạ đứng tại chỗ, nước mắt chực trào ra.
Cậu mơ mơ màng màng cầm bức ảnh đó quay về nhà, suy nghĩ một lúc rồi giấu nó vào sâu trong cặp sách, không cho Phương Bình Bình biết được.
Kiều Minh Hạ chắc chắn rằng bây giờ bà không thể chịu được bất kỳ sự đả kích nào, chứ đừng nói đến chuyện lớn như vậy.
Hôm sau là ngày cuối tuần, khi Kiều Minh Hạ thức dậy, Phương Bình Bình vẫn chưa về nhà.
Cậu sửa soạn bản thân xong, trên điện thoại lặng lẽ xuất hiện một tin nhắn chưa đọc: Lúc một giờ sáng, Tô Hà gửi cho cậu: "Chúc mừng sinh nhật", cậu ngủ quên và không trả lời kịp.
Suốt đêm qua cậu cứ rơi vào những giấc mơ có liên quan đến Kiều Minh Tư, có đôi khi cậu là chính cậu, đôi khi lại trở thành cô chị bị thương kia, cơ thể rất đau.
Kiều Minh Hạ chưa bao giờ cảm nhận rõ rệt rằng cậu và Kiều Minh Tư là chị em sinh đôi đến thế này, dường như toàn bộ nỗi đau của cô được truyền sang cậu, những cơn ác mộng và tiếng la hét, khó khăn lắm cậu mới thức dậy được.
Tin nhắn của Tô Hà chỉ vỏn vẹn bốn chữ.
Kiều Minh Hạ ôm điện thoại ngồi trên mép giường, mắt cay xè.
Cậu muốn tâm sự với Tô Hà lắm, nhưng chắc là sau khi Tô Hà nghe xong những chuyện này cũng sẽ quên mất, buồn quá, cậu không muốn vì những chuyện này mà làm cho Tô Hà có ý kiến gì đó đối với cậu.
Cậu và Tô Hà nhiều nhất chỉ có một năm, cho dù Kiều Minh Hạ có học đại học hay không, sau khi tốt nghiệp, cậu sẽ rời xa Tô Hà.
đam mỹ hài
Sau nhiều cân nhắc, cuối cùng chỉ gửi lại một câu "Cảm ơn thầy".
Có người mất kiên nhẫn gõ cửa liên tục, Kiều Minh Hạ đoán có lẽ là cuối cùng Phương Bình Bình cũng biết về nhà.
Cậu giấu điện thoại, ném cặp sách xuống gầm giường, soi gương một lúc thấy không có gì khác lạ rồi mới đi ra ngoài huyền quan.
Không phải Phương Bình Bình.
Vài người đàn ông đứng chen chúc trong hành lang hẹp, người đàn ông dẫn đầu mỉm cười với cậu một cách lịch sự.
"Xin chào, có phải nhà cô Phương không?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...