Kiều Minh Hạ bị choáng váng và chóng mặt trong giây lát, cậu còn chưa kịp chống phần thân trên lên, lưng thun của quần học sinh cậu đã kéo lại từ phía sau, đùi và mông cậu lộ hết cả ra ngoài.
Cậu xấu hổ và ngượng ngùng vô cùng, vùi trong vòng tay anh không nói nên lời, đôi mắt chợt đỏ lên chua xót.
Trước đây các màn dạo đầu trước khi làm tình với Tô Hà thường dài lê thê, lúc này cậu quỳ gối trên tấm thảm xốp, nằm sấp xuống nhưng lại chổng mông để lộ tất cả mọi thứ trong tầm mắt của Tô Hà.
Chỉ dựa vào trí tưởng tượng mà Kiều Minh Hạ đã đỏ bừng vì xấu hổ và tức giận, nhưng trong lòng lại nảy sinh một ham muốn kỳ lạ, nghĩ đến đây, đột nhiên trong mông có chút ngứa ngáy.
Tô Hà không cử động một hồi lâu, Kiều Minh Hạ nằm bò đến mức tay tê rần, khó khăn quay đầu nhìn anh.
Anh từ từ cởi chiếc áo len dài tay màu đen rồi tiện tay ném nó sang một bên, đứng yên nhìn xuống Kiều Minh Hạ.
Ánh mắt của Tô Hà lạnh lùng quét qua cậu, vì phòng thiết bị nằm bên dưới khán đài, cửa sổ rất nhỏ, một chút nắng và gió lọt vào chỉ còn lại một chút mơ hồ, nhưng biểu cảm của Tô Hà lại còn không chân thật hơn bọn chúng nữa
“Em nhìn lại chính mình đi.” Tô Hà nói, lướt qua Kiều Minh Hạo và đi về phía trước.
Kiều Minh Hạ không hiểu ra sao mà dùng ánh mắt nhìn anh chăm chú, dậy sau khi nhìn thấy thứ mà Tô Hà đang cố gắng di chuyển thì giãy dụa muốn đứng dậy.
Đó là một chiếc gương toàn thân, vỡ một nửa, phủ đầy bụi, nhưng nó cũng có thể phản chiếu những hình bóng mờ.
Tô Hà đặt chiếc gương ở vị trí đối diện với Kiều Minh Hạo, quát lớn: "Đừng cử động!"
Cậu sợ hãi, từ trước đến giờ Tô Hà chưa bao giờ nói chuyện với cậu như thế này, anh đang rất tức giận.
Đầu gối đang nhướng dậy của Kiều Minh Hạo cứng đờ lại, cậu rụt rè ngẩng đầu lên, một bóng đen rụt rè không kém xuất hiện trong gương.
Tô Hà bước lại, ấn eo Kiều Minh Hạ, để dương v*t cậu trượt trên đệm bọt biển qua một chiếc quần lót, đặt môi mình lên tai Kiều Minh Hạ: "Nhìn kỹ, không được bỏ sót gì hết."
Kiều Minh Hạo run rẩy và cầu xin sự thương xót: "Thưa thầy, chúng ta đã nói là sẽ không làm ở trường...”
“Bởi vì hôm nay em không nghe lời.” Tô Hà liếm vành tai cậu, hàm răng cọ lúc mạnh lúc nhẹ xát động mạch bên cổ của Kiều Minh Hạ.
Dường như, hắn cảm giác được sức sống mãnh liệt nơi đó đang hồi hộp nhảy lên: “Nếu không nghe lời sẽ bị trừng phạt…"
Kiều Minh Hạ yếu ớt chống cự: "Em không có..."
"Đám nhóc hư kia tìm em, tại sao không chạy đi? Thầy ở gần như vậy, tại sao không đến tìm thầy?Không phải thầy đã từng nói với em là ‘đừng sợ phiền’ sao? Có phải là không nghe lời không, hửm?"
Mỗi khi Tô Hà nói một câu, Kiều Minh Hạ lại không kìm được khẽ run lên, cậu muốn giải thích, nhưng Tô Hà nói đúng.
Cậu đã được sự cho phép của Tô Hà, mọi chuyện có thể tìm đến anh, nếu cậu xin tiền hay gì đó, chỉ cần cậu nói, miễn không quá đáng, Tô Hà sẽ đáp ứng tất cả.
Là cậu từ chối điều đó, cậu hy vọng...
Cậu hy vọng rằng sự ngưỡng mộ và sùng bái của cậu dành cho Tô Hà có thể đơn thuần một chút.
Không nghe thấy Kiều Minh Hạ phản bác lại, hình như Tô Hà lại bật cười, bày tay từ sau eo luồn tay vào quần lót cậu, trầm giọng nói: "Nhưng hiện tại không phải là ngày nghỉ sao? Đừng lo lắng, thầy rất thích em, trừng phạt cũng không đành lòng làm em đau."
Anh nói: “Thích."
Kiều Minh Hạ hơi choáng váng, trong khoảng khắc ấy trong lòng cậu vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn từ bỏ ý định vùng vẫy.
Chỉ vì một chữ “thích” không rõ là có ý gì đó, tay cậu hơi giật, đôi mắt to hơn vì ngấn lệ, nhìn vào gương, Tô Hà chậm rãi quỳ xuống phía sau cậu.
Quần lót bị cởi đến đầu gối siết chặt chân Kiều Minh Hạ, hai chân không thể tách ra, mông vểnh cao, nhưng hai đùi lại dán sát vào nhau như đang vội vàng dâng lên chờ Tô Hà hưởng thụ.
Cậu nắm lấy miếng bọt biển, nhưng không tìm thấy điểm nào có thể chịu được lực, lẩm bẩm: “Thầy..."
“Ngoan.” Tô Hà dịu dàng nói, đưa ngón tay vào trong miệng cậu.
Anh không cần ra lệnh mà Kiều Minh Hạ đã hiểu, ngoan ngoãn liếm ướt ngón tay của Tô Hà.
Cậu nhắm mắt lại, cảm giác như cậu đang được làm tình, cơn ngứa ngáy trong cơ thể khiến cậu không nhịn được nuốt Tô Hà vào sâu hơn.
Tô Hà nhếch mép, tỏ vẻ hài lòng.
Ngón tay kẹp lấy lưỡi của Kiều Minh Hạ cọ xát vào những bộ phận khác như đang chơi đùa, mãi đến khi nước miếng tràn đầy trong miệng, trào ra từ khe hở khóe miệng, chảy dọc theo cằm, nhỏ xuống cổ áo tạo thành những vệt nước đậm màu.Ngón tay Tô Hà cũng được bao bọc bởi mớ chất lòng mềm mại trơn trượt ấy, đặt ở trước cửa hoa huy*t, nơi đó lập tức co rút.
Kiều Minh Hạ dát sát hai đầu gối vào nhau, đợi một lúc lâu nhưng chưa thấy động tác gì.
Cậu không thúc giục chỉ nhìn Tô Hà trong gương.
Bóng dáng anh không rõ lắm, cậu tự phác họa ra các đặc điểm trên khuôn mặt của Tô Hà.
Khóe mắt hẹp bạc tình, đôi môi khi cười lên trong đầy thâm ý và chiếc cằm của Tô Hà...
Cậu rất thích đường quai hàm sắc nét của Tô Hà, thỉnh thoảng, buổi sáng, khi cậu thức dậy mà Tô Hà vẫn còn say giấc nồng, Kiều Minh Hạ sẽ lén sờ phần cằm mọc chút râu ngắn của anh.
Điều này tượng trưng cho tương lai của cậu, cậu còn quá yếu, dù gia đình có rối ren cũng không thể dứt ra được, cậu cực kỳ khát khaotuổi tác và kinh nghiệm sống của Tô Hà, không bị bất cứ thứ gì làm bó tay bó chân.
Người trong gương cúi xuống, hôn lên môi Kiều Minh Hạ: "Em đang ngẩn người à?"
Quá trình ngẩn ngơ ngắn ngủi của Kiều Minh Hạ buộc phải kết thúc, bây giờ cậu mới cảm thấy ngón tay cái của Tô Hà đang chạm vào nhứng nếp nhăn bên ngoài hoa huy*t của mình, rồi một đốt ngón tay chen vào, trơn trượt nhúc nhích trong mông cậu.
Cậu nhanh chóng làm quen với cảm giác cơ thể bị vật lạ xâm nhập, Kiều Minh Hạo hôn lại Tô Hà.
Thường thì những nụ hôn trước khi đi học và sau khi tan học đều rất nhẹ nhàng, đầu lưỡi chạm nhẹ, thậm chí trán và mũi chỉ chạm nhẹ vào nhau rồi kết thúc.
Họ chỉ hôn lâu khi làm tình, Tô Hà sẽ hôn rất mạnh, cứ như muốn ăn thịt cậu vậy.
Hôn được một nửa, Tô Hà đè vai Kiều Minh Hạ kéo ra, ngón tay cũng rút ra khỏi hoa huy*t không chịu không muốn nhả ra kia.
Tô Hà nhìn chằm chằm chỗ đó của cậu một lúc, đột nhiên bước lên phía trước yêu cầu Kiều Minh Hạ dang rộng hai đùi của cậu ra.
Quần lót siết chặt đến mức hai phần đùi trong của cậu không thể nhúc nhích được, Kiều Minh Hạ khó chịu rên rỉ.
Căn phòng tối tăm, Kiều Minh Hạ không thèm quan tâm đến sự sôi sục bên ngoài, cậu ta khát nước, muốn trở thành một con cá muốn xuống biển.
Tô Hà là biển của cậu, khi cậu chìm xuống đáy, những vì sao và mặt trăng sẽ soi sáng nơi sâu nhất của rặng san hô.
Không biết gió lạnh từ đâu tràn vào lướt qua thân thể trần trụi của Kiều Minh Hạ, cậu run lên, lòng bàn tay ấm áp của Tô Hà phủ lên bờ mông xoa xoa vài lần.
Nơi nó trở nên rất nóng, Kiều Minh Hạ đỏ mặt vì những động tác suồng sã của anh.
Khi nhiệt độ cơ thể tăng cao, những giọt nước ngân ngấn trong khóe mắt cậu đã biến mất tăm, nhưng khóe mắt vẫn đỏ hoe, màu hồng hồng như hoa đào trở thành điểm tô điểm sáng nhất trong phòng thiết bị tối tăm.
Cậu di chuyển đầu gối, cánh tay Tô Hà áp vào đùi trong của cậu.
Cậu cảm nhận được nụ hôn nhẹ vào mông, đột nhiên mất đi khả năng suy nghĩ, ngây người kêu lên: "Thầy à, không..."
Tô Hà mặc kệ cậu, hàm răng cắn chặt vào một chút da thịt, sau khi nhả ra để lại một vết rất nhỏ và nông.
Tay Anh vuốt ve Kiều Minh Hạ, dò tay ra phía trước, vuốt ve dương v*t mãi cho đến khi nó đứng thẳng trong không khí lạnh, phần dỉnh run rẩy phun ra chất dịch trong suốt, chảy xuống, miếng bọt biển và tinh dịch của cậu đều ướt đẫm.
Sau khi cắn và hôn chuyển thành liếm, Kiều Minh Hạ dường như bị tách làm đôi.
Cơ thể cậu tận hưởng cảm giác thân mật độc nhất vô nhị, đoán rằng Tô Hà có thể chưa làm những việc tương tự với người khác, nhưng trái tim cậu tê dại, không thể phản ứng gì, cơ thể cứng ngắc hơi mềm nhũn, cậu nằm rạp trên đệm, khẽ rên nhỏ theo những động tác của Tô Hà
"Đừng..." Kiều Minh Hạ chỉ biết ngăn cản, sau đó lại mất sạch lập trường dưỡi sự chơi đùa của đầu lưỡi Tô Hà, vươn tay ra, muốn Tô Hà sờ soạng chính mình: “Thầy à, thật...!mỏi, bên trong..."
Tô Hà không nhúc nhích, đầu lưỡi lại trượt xuống, ngón tay dính đầy nước bọt lúc trước lại chui vào trong mông khều khều vài cái.
Kiều Minh Hạ loáng thoáng cảm nhận được tiếp theo anh sẽ làm gì, nghe thấy Tô Hà thì thào nói nhỏ “Mềm thật”, động tác tiếp theo nằm ngoài phạm vi chấp nhận của cậu, suýt chút nữa đã bắn ngay lập tức…
Tô Hà liếm láp nơi đó của cậu, dùng đầu lưỡi tạo ra nếp uốn, mút nhẹ như đang hôn.
Khi nhận ra điều này, Kiều Minh Hạ như một con cá sắp chết, lưng cậu đột ngột co giật, sau đó tay chân đều muốn thoát khỏi những xiềng xích này, muốn bò dậy.
Tô Hà đè cậu lại, dùng chân anh đè mắt cá chân của cậu, đồng thời túm chặt hai cổ tay lại, bắt buộc cậu phải duỗi người ra
Chân bị bắt duỗi dài, tay bị ép kép dài ra, cậu chẳng khác nào một chú mèo con đang vươn vai thì bị sờ vào bụng mềm cả.
Khi Tô Hà liếm cậu, tiếng nước càng lúc càng nhiều và lớn, thật ra cũng không lớn, chỉ lớn hơn một tí, nhưng Kiều Minh Hạ lại nghe rất giống tiếng sấm đêm qua, mạnh mẽ ập tới rồi biến mất một cách mạnh mẽ.
Cậu gần như muốn khóc, nhưng cảm giác thoải mái khiến cậu mở miệng cầu xin sự thương xót: "Thầy, đừng như thế này...!làm ơn, a, đừng vào...!đừng..."
Phần sau đó toàn là tiếng nức nở, Tô Hà mặc kệ, đầu lưỡi khéo léo vòng qua rồi hôn xuống xương chậu của cậu, cẩn thận liếm láp đám lông lưa thưa và hơi xoăn ở đó, khiến nó ướt đẫm, sau đó anh bắt Kiều Minh Hạ dạng rộng hai chân hết mức có thể, ngậm lấy một viên tinh hoàn, đầu lưỡi quấn lấy nó, hai má hóp lại bắt đầu mút nó. "A a a...” Kiều Minh Hạ chỉ có thể phát ra tiếng thở dốc đầy kinh ngạc, sau đó không ngừng thở hổn hển.
Cậu dường như bị thiếu dưỡng khí, từng hơi thở dài và sâu nhưng vẫn không thể thỏa mãn cậu.
Tô Hà vừa liếm vừa hôn cậu, Kiều Minh Hạ cảm giác cậu đang đi bên rìa vách núi, dưới chân là biển cả ảm đạm tức giận, cậu ngã xuống, nhưng trước khi rơi xuống đáy, đã được sóng trắng xóa đỡ.
Từng con sóng khoái lạc hệt như sự lên xuống của thủy triều, Kiều Minh Hạ không thể kiểm soát được bản thân đành để mặc cho bọn chúng đưa cậu xuống đáy biển sâu.
Vách núi càng ngày càng xa, xiềng xích của cậu bị gãy, chỉ có vùng biển này mới cho cậu ký sinh.
Cuối cùng, Kiều Minh Hạ thút thít, nước mắt thấm đẫm miếng bọt biển màu xanh đen đậm, trong tầm mắt cậu chỉ còn lại, màu xanh đen đậm, trong mặt gương phản chiếu trắng xóa, có hai cơ thể đang quấn quýt lấy nhau.
Cậu khóc rất nhiều, thậm chí còn không biết cậu bắn ra lúc nào, hậu huyệt bị mấy ngón tay của Tô Hà nhét đầy, trong lúc cơn cao trào còn chưa kịp rút đi lại bị Tô Hà đè ra làm tình
Đẩy eo, Tô Hà vội vã làm tình cùng câu, ấn eo động vào chục lần rồi rút ra.
Anh yêu cầu Kiều Minh Hạ nằm ngửa trên đệm xốp tự ôm lấy đầu gối, hậu huyệt đã hoàn toàn mở ra cho anh, khi làm tình bằng tư thế này, Kiều Minh Hạ bất giác nhích người lên trên, cảm thấy sựu kết hợp của cửa hoa huy*t và dương v*t đã không được chặt chẽ bằng lúc trước, Tô Hà lập tức nhưỡng người lên đuổi theo.
Sau đó, cậu nằm dài trên đệm, Tô Hà cũng không rảnh để bắt bẻ luồng không khí đầy bụi bậm nữa, anh ôm lấy Kiều Minh Hạ, vùi sâu vào cổ Kiều Minh Hạ hít thở, thắt lưng vẫn cử động không ngừng cho đến khi bắn hết mọi thứ vào bên trong.
"Ừm..." Cuối cùng Kiều Minh Hạ chỉ tượng trưng mà buông chân ra, đặt ngón chân lên trên đùi của Tô Hà rồi đẩy ra, nhưng tay của cậu lại triền miên đan mười đầu ngón tay vào tay của Tô Hà, chẳng có ý từ chối gì cả.
Tô Hà coi như cậu đang cam chịu, đưa tay sờ lên mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cậu, túm gọn ra sau đầu thành một cái đuôi nhỏ.
“Hôm nay anh giận quá, thật xin lỗi.” Tô Hà nói, dương v*t chôn trong mông cậu hơi rút ra ngoài một tí, sau đó lại mang theo tinh dịch đút vào lại.
Trong những lúc thế này, anh làm tình với Kiều Minh Hạ rất nhẹ nhàng, mãi đến khi mọi sự thôi thúc lắng xuống.
Kiều Minh Hạ cũng thích phương pháp này, cậu lắc đầu ngửi thấy mùi khác thường từ quần áo của Tô Hà: "Thầy...!đổi nước hoa rồi à?"
Tô Hà nở nụ cười: "Mũi em thính đến vậy sao?"
"Bởi vì mùi này rất thơm..." Mang theo mùi chanh ấm áp, Kiều Minh Hạ cố nghĩ, không còn hơi sức để diễn tả.
Tô Hà xoa xoa sau đầu của cậu: "Em thích cái này hay là thường ngày?"
Áo vest bình thường anh hay mặc có mùi thơm của cà phê, một chút trầm hương và một chút gỗ đàn hương, hỗn hợp là hương thơm trưởng thành mà Kiều Minh Hạ thích.
Nếu Tô Hà hút thuốc nhiều, thì vị bạc hà và nicotine nhẹ hơn được pha trộn, đó chính là nét sexy độc đáo của riêng Tô Hà.
Đồ thể thao là mùi thanh xuân dưới nắng, nhưng Kiều Minh Hạ lại không thích.
Cậu im lặng không nói, nắm lấy tay áo ngắn của Tô Hà.
Tô Hà hiểu ra, rút dương v*t ra, xoa nắn cơ đùi vì dạng chân hơi rộng nên co rút lại của Kiều Minh Hạ, thì thào nói: " Vốn định tặng lọ nước hoa này cho em, anh sợ em không nhận."
Kiều Minh Hạo kêu lên một tiếng "Ồ", vô cùng trân trọng khoảng khoắc đầu ấp tay gối này của bọn họ
Không có ai tới phòng thiết bị, bên ngoài nắng chói chang, khung cảnh sáng sủa làm loãng sự sợ hãi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...