Tô Hà vẫn còn nhớ rõ con phố mà lần đầu tiên anh cùng Kiều Minh Hạ gặp nhau.
Nơi ấy âm u và ẩm ướt, trên nhưng khe hở của các bức tường có những mảng rêu xanh đang phơi mình dưới ánh nắng, không ngừng vươn lên phía trên của bức tường như những kẻ chết đuối đang cố gắng giành giật từng hơi thở.
Khi đó anh vừa kết thúc buổi phỏng vấn, ngẩng đầu lên nhìn ánh mặt trời gay gắt, thời gian đã không còn kịp cho nên anh đã quyết định đi đường tắt này.
Bên cạnh trường học có một con đường nhỏ hẹp, một bên là lối thoát hiểm hình răng nanh, một bên là các xe hàng quán bán đủ loại đồ ăn thức uống, khi có Ban quản lý thành phố xuống các chủ xe sẽ hoảng sợ mà dời xe hàng đi.
Mà trong con đường này, những chiếc xe hàng không có bảng tên chiếm phần lớn đầy cả con đường, khi vào đêm ánh đèn đường mập mờ tạo nên khung cảnh đầy ái muội.
Tô Hà hơn hai mươi năm cũng chưa từng đi qua một đường tắt nào dơ bẩn như vậy, mặt đường nơi đây quanh năm suốt tháng đều lầy lội trong bùn, bùn bắn lên đôi giày da thủ công Na Uy của anh, chân mày Tô Hà nhăn lại.
Bởi vì muốn gấp rút cho kịp buổi phỏng vấn, nên giữa trưa anh đã không ăn cơm, lúc này dạ dày từng đợt quặn thắt, khiến anh thiếu chút nữa nôn khan.
Loại cảm giác không khỏe này càng đạt đến đỉnh điểm khi có một người phụ nữ đánh vào tay anh.
Một người phụ nữ thân hình mập mạp đẩy anh ra kêu lên: “Nhường đường một chút đi”
Mùi tỏi nồng nặc từ trong miệng của mụ xông vào đôi mắt Tô Hà, anh ôm tệp công văn, che đi kẹp cà vạt kim cương của mình, không lên tiếng mà dịch sang bên cạnh.
Con ngõ hẹp rộng mở phía sau lưng anh, Tô Hà cúi đầu, mũi giày đã bẩn dẫm lên một vệt nắng nhỏ.
Xung quanh là dòng người hối hả, Tô Hà bất đắc dĩ mà nhìn con đường anh đang đi, bắt đầu hối hận chỉ vì muốn tiết kiệm một chút thời gian đi hẹn hò cùng với Ninh Viễn — người trong điện thoại đã lễ phép chúc mừng anh đã tìm được việc, nhưng anh cũng không vui nổi một chút.
Một chiếc xe ba bánh chở cả đống thịt xiên rán chạy qua trước mặt anh, Tô Hà bắt cuộc điện thoại do tài xế gọi tới, tài xế kính cẩn thông báo cho anh biết đã đến địa điểm hẹn trước.
“Cậu chờ tôi một chút, tôi sắp đến nơi rồi.”
Tô Hà vừa nói, vừa tạo khoảng cách với chiếc xe ba bánh.
Tài xế trả lời: “Vâng, cậu chủ”
Đồng thời lọt vào lỗ tai anh là một tiếng rên rỉ vô cùng diễm lệ, giống như tiếng ca của nàng tiên cá dụ dỗ các chàng thủy thủ trên biển cả, nghe xong liền cầm lòng không đậu muốn biết chủ nhân của nó là ai.
Tô Hà quay đầu lại, giữa đồng phục học sinh trắng đen hiện lên một màu rượu đỏ, chúng bị tùy tiện ném xuống mặt đất dơ bẩn.
Cặp sách và quần treo nhăn nhúm trên mắt cá chân, eo của người kia bị một bàn tay khác nhéo đến bất an mà vặn vẹo, sau đó liên tiếp vang lên những âm thanh khiến người nghe cảm thấy đỏ mặt tía tai.
Thiếu niên đứng ở phía sau không kiên nhẫn mà gầm nhẹ: “Đừng lộn xộn!”
Cậu ta thở dốc, dùng sức lực mà thúc mạnh về phía trước, vì thế lại có một tiếng rên rỉ truyền ra.
Nó khàn khàn như chủ nhân của tiếng rên ấy đang cố gắng đè nén ở trong cổ họng nhưng Tô Hà vẫn nghe rõ, cánh tay trắng nõn run rẩy dán trên mặt tường xi măng.
Bọn họ đang làm tình, hai người đó có lẽ là học sinh.
Khi ý thức được điểm này, Tô Hà lễ phép quay đầu tránh đi.
Anh không phải cố ý muốn xem, nhưng không gian trong ngõ nhỏ vô cùng có hạn, Tô Hà quay đầu, ánh mắt thoáng nhìn thiếu niên đứng sau đang nhăn mày.
Thiếu niên cố gắng kìm nén hô hấp, dừng lại giống như đang bắn, sau đó không có chút lưu luyến nào mà đem cái kia rút ra khỏi nơi tư mật rồi nhanh chóng kéo quần lên, sau đó khom lưng nhặt cặp sách lên.
“Đi đây.” Thiếu niên đó nói, tiếng cuối của giọng nói dị thường không được tự nhiên
“Tiền ngày mai sẽ đưa cho cậu, mẹ kiếp!”
Khi tên thiếu niên đó đi ngang qua Tô Hà ánh mặt trời chiếu sáng nửa khuôn mặt của cậu ấy.
Tô Hà cao hơn tên đó, anh rũ mắt xem cậu trong mắt chứa cao ngạo khinh thường.
Tên đó và Tô Hà thoáng nhìn nhau, rồi đỏ mặt, gục đầu xuống rồi nhanh chóng bỏ đi giống bị bắt gặp làm chuyện xấu.
Còn một người nữa ngõ nhỏ kia từ đầu đến cuối vẫn chưa đứng dậy.
Cả người cậu xụi lơ, thậm chí không rảnh lo kéo quần lên, cổ tay trắng gầy bất lực mà rũ giữa không trung.
Bên ngoài người đến người đi, mặc kệ cậu ta quỳ ở chỗ này hình như cũng không tốt lắm, hơn nữa bộ đồng phục nằm trên mặt đất dơ bẩn kia chính là của ngôi trường anh vừa phỏng vấn xin việc xong.
Tô Hà trực giác nhạy bén, hai cậu học sinh quan hệ của họ đã sớm biến chất thành ra họ thử cái cảm giác “lén nếm thử trái cấm” này, huống chi ngồi trên mặt đất hiện tại chính là một người con trai.
Cậu nhóc ấy đi được hai bước, sau đó cảm thấy không thích hợp, hai chân khép chặt lại, cậu ấy quỳ một hồi lâu sau đó mới chật vật đứng lên.
Tô Hà có thể đã bị cậu ấy hiểu lầm thành kẻ đáng khinh muốn nhặt của hời, anh thấy vậy nên chỉ đơn giản là xoay người lại, thân hình cao lớn thon dài che chắn trong con hẻm nhỏ hẹp, đem cậu nhóc che đến kín mít, trầm giọng nói
“Nhóc mau mặc đồ vào đi.”
Không bao lâu, phía sau truyền đến âm thanh mặc quần áo.
Trong lúc Tô Hà bắt điện thoại lần hai, là Ninh Viễn gọi đến, hỏi anh sao còn chưa tới.
Anh bị tiếng nói vui mừng kia không biết sao lại khiến cho lòng cảm thấy phiền não không thôi, có thể là bởi vì trong mùi vị hỗn loạn trong không khí làm anh khó chịu, trả lời cũng không tốt lắm, Ninh Viễn sửng sốt, sau đó nói: “Được.”
Tô Hà nhớ rõ mỗi lần tên kia nói: “Được” là Ninh Viễn nhường cho anh, nhưng mỗi lần thỏa hiệp đều lại là anh.
Ngắn ngủi thất thần một lúc thì cậu nhóc phía sau đã đi tới, trong lòng ngực ôm bộ đồng phục dơ bẩn đầy bùn.
“Cảm ơn.” Cậu nói, âm thanh giống như lúc cậu rên rỉ hồi nãy, ấm ách và khàn khàn.
Giống như một quả trái cây hư vậy, Tô Hà trầm ngâm mà nhìn cậu một cái.
Cậu nhóc ấy có một khuôn mặt diễm lệ, đôi mắt rất lớn, được che phủ bởi một tầng sương mù, khóe mắt hơi hơi giương lên.
Cằm ngắn, mặt nhỏ, giống một con con mèo nhỏ chưa bỏ đi lớp lông tơ vậy.
Cậu nhóc lúc này quật cường mà đối với Tô Hà nói lời cảm ơn, dùng đôi môi đã bị cắn đến sưng tấy mà nói chuyện, trên chiếc cổ mảnh khảnh ấy chằng chịt những dấu hôn đỏ tím đan xen nhau.
Bởi vì vội vàng mặc vào quần áo nên cổ áo xộc xệch, vạt áo không đồng đều, nửa bên thì bị treo ở giữa lưng quần.
Cậu nhóc ấy đang mang một đôi giày chơi bóng rách tung toé, chiếc quần có vẻ như là quá dài nên phải xắn lên nhiều lần, vẫn còn lấm lem bùn đất.
Cậu nói xong lời cảm ơn, cũng không thèm để ý câu trả lời của Tô Hà, tư thế miễn cưỡng mà đi ra khỏi ngõ nhỏ.
Cặp sách chỉ kéo khóa đến một nửa, theo từng nhịp chân cậu đi mà mấy quyển tập sách đánh vào nhau vang lên thành tiếng.
Đó là một cậu nhóc cực kỳ xinh đẹp, cho dù ăn mặc chật vật đi nữa, thêm với mới vừa bị chà đạp không chút lưu tình một hồi, nhưng lưng cậu vẫn thẳng tắp, mái tóc dài không hợp với nội quy trường được cậu tùy ý mà buộc lại.
Tô Hà nhìn theo động tác của cậu, đột nhiên đầu óc chậm nửa nhịp.
Nhưng cậu nhóc kia cũng không có quay đầu lại, mà xe ba bánh đổ ở ngõ nhỏ cũng đi mất rồi.
Tô Hà vội vàng rời đi, một đường đi này anh vừa giữ tay che lấy mũi vừa cau mày, dường như vừa mới trải qua quá một hồi binh hoang mã loạn khó có thể nhẫn nại.
Chờ đến khi ra được đường lớn anh mới buông tay xuống, không khí mới mẻ làm anh nhẹ nhàng thở ra.
Đây mới là nơi mà anh nên ở.
Tài xế dừng xe ở bên đường lớn chờ anh, Tô Hà kéo cửa ghế sau ngồi vào, lập tức bị âm nhạc nhẹ nhàng chậm rãi cùng hương vị nước hoa nhàn nhạt bao vây.
Anh đã về đến đúng khu vực thoải mái, thả lỏng dựa vào ghế xe mà từ từ nhắm mắt lại.
Hình dáng của cậu nhóc kia vẫn quanh quẩn trong đầu anh mãi không đi, bao gồm hình ảnh bước chân có chút trì hoãn khi cậu đi đường, áo khoác đồng phục lấm lem bùn đất và mái tóc xù xù có chút dài của cậu.
Tô Hà có thể là do quá mệt mỏi, thế mà lại ngủ thiếp đi trong trí tưởng tượng của mình, thẳng đến khi đến nơi tài xế mới cẩn thận mà đánh thức anh.
Nhà hàng món Nhật khó tính nhất thành phố, mỗi ngày chỉ tiếp đãi sáu bàn khách mà thôi.
Trong tiệm không nghe đến bất kỳ mùi khó thức ăn nào, một nhân viên phục vụ mặc bộ kimono cung kính đi về phía anh, hỏi xác nhận thông tin xong đưa qua một đôi dép lê, giúp anh đem áo khoác ngoài cởi ra.
Tô Hà suy nghĩ một chút, tháo xuống cà vạt giao cho cô cất đi.
Ninh Viễn đã đặt trước một bao sương ở lầu hai, từ cửa sổ sát đất nhìn ra đi chính là phong cảnh sơn thủy tinh tế ở trong sân.
Cách vách là một khách sạn vừa mới vừa trang hoàng xong, chưa có mở cửa tiếp khách.
Nơi này cũng thông với nhà hàng, đều thuộc về vị hôn thê của Ninh Viễn, cho nên nhờ phúc của cô mới có thể đặt trước được một chỗ nhanh như vậy.
Phòng rất lớn, nhưng chỉ có duy nhất một bàn trà trông có vẻ trống trải, một cặp bích nhân ngồi trên chiếu tatami cạnh cửa sổ.
Ninh Viễn sau khi tan tầm thì về nhà thay một bộ quần áo bình thường, lúc này đang chơi di động không thèm nhìn anh, ngược lại thì Khương Vận ăn mặc trang trọng hơn rất nhiều, chiếc vòng cổ ngọc trai đen quanh cổ khiến cho làn da trắng như tuyết của cô nổi bật hơn rất nhiều.
Vị tiểu thư sống trong nhung lụa nhà giàu này kéo cánh tay của Ninh Viễn, sau khi Tô Hà vào trong thì ngẩng đầu, rụt rè đối với anh cười cười.
“Xin lỗi, trên đường gặp chút chuyện ngoài ý muốn.”
Tô Hà đầu tiên là giải thích lí do mình đến trễ.
Ninh Viễn nghe được câu “ngoài ý muốn” thì khi lộ ra thần sắc kinh ngạc, nhưng khi thấy Tô Hà vẫn còn nguyên vẹn, biết không phải việc gì lớn, liền trêu ghẹo anh: “Trừ phi là ngoại tình, bằng không anh sẽ không tha thứ cho em đâu.”
Tô Hà lắc đầu, nghĩ chút lại nói: “Gặp được đứa nhóc mà thôi.”
“Cái gì chứ! Cậu nhất định là đang tránh nặng tìm nhẹ.” Ninh Viễn cảm thấy câu trả lời này không phải đáp án, nhưng cũng không có hứng thú tìm hiểu sâu.
“Đúng rồi, lát nữa ăn thử bụng cá ngừ vây xanh và trứng cá muối của nhà hàng này đi, đều là từ Nhật Bản chuyển máy bay về đây, cậu khẳng định sẽ rất thích chúng.”
Ninh Viễn nói chuyện giống như đang làm nũng, thanh âm mềm mại, âm cuối kéo dài, giống như nói với tất cả mọi người rằng phải nhân nhượng cho anh.
Tô Hà nghe riết đã thành thói quen, cong mắt gật gật đầu trả lời: “Được”.
Khương Vận vào lúc này ngắt lời, bưng trà nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh không gọi nhím biển sao?Ông xã.”
Ninh Viễn đã nghĩ tới chuyện này, giải thích nói: “Có chứ, anh biết em thích ăn mà.” Sau đó chuyển hướng Tô Hà: “Không phải ghét bỏ gì cậu đâu, do đầu lưỡi cậu quá kén chọn, lần trước khi ở nhà hàng Tokyo cậu nói đồ ăn có mùi tanh không chịu ăn — lần này cho dù có muốn cũng chỉ cho cậu ăn thử một miếng mà thôi, không được tranh của tớ đâu.”
“Các anh có đi Tokyo à? Trước kia sao không nghe anh nhắc đến vậy?” Khương Vận nhỏ giọng mà nói.
Ninh Viễn nói: “Lúc đó còn học đại học, hình như là lúc năm hai đúng không Tô Hà?Lúc đó cậu mới từ nước Mỹ bay về liền túm tớ đi Tokyo xem hoa anh đào.
Kết quả năm ấy thời tiết không tốt, tháng 3 mà còn có tuyết rơi.”
Tô Hà ý cười cứng đờ, bất động thanh sắc mà che lấp qua đi, không thừa nhận cũng không phủ nhận, nói với Khương Vận: “Nghe A Viễn nói hai người tính tháng sau đi đăng ký, sang năm thời tiết ấm áp lại làm hôn lễ, tuần trăng mật tính đi chỗ nào chưa?”
“Còn chưa quyết định được.” Khương Vận nói.
Bàn tay Tô Hà vuốt dây đồng hồ da cá sấu, không sai ngữ khí cùng thần thái nói: “Giang tiểu thư đã có nơi nào vừa ý chưa? Không bằng tôi đưa các cậu đi.”
Khương Vận cười lễ phép lại xa cách: “Việc này không cần phiền toái ngài Tô chứ.”
Hai người đối thoại khách sáo đến có chút xấu hổ, Ninh Viễn thu hồi di động hoà giải: “Sao còn chưa bưng đồ ăn lên thế? Tô Hà, phiền toái cậu đi xem giúp tớ một chút được không?”
Tô Hà nói được, đang muốn đứng dậy, Khương Vận lại giành trước một bước rung chuông gọi người hầu tới.
“Để em đi.” Nàng điềm tĩnh mà nói, bắt lấy bàn tay của Ninh Viễn đang đặt ở bên cạnh bàn, mười ngón tay triền miên đan vào nhau: “Ngài Tô đây là khách nhân, anh như thế nào sai sử người ta vậy, ông xã.”
Tô Hà cúi đầu nghĩ: Anh lúc đầu không nên tới ăn bữa cơm này.
Mũi anh bắt giữ được một mùi vị ngọt, có chút gay gắt, mùi hương này cùng với chiếc ghế lô tinh xảo không hợp nhau chút nào..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...