Bữa ăn sắp xong, Lộ Bạch Phỉ ra ngoài gọi nhân viên phục vụ tới tính tiền, đúng lúc đó Kỳ Gia vừa ra khỏi toilet nên tiện ngồi luôn vào ghế của y.
Cậu cắn điếu thuốc lá trong miệng nhưng không châm lửa, nhỏ giọng gọi Úc Thanh Chước đang ngồi ở kế bên: "Thầy Úc."
Úc Thanh Chước bật cười, trước đây Kỳ Gia toàn gọi thẳng tên anh, giờ nghe vậy thì đáp: "Gọi là Thanh Chước đi, một tiếng thầy này không biết đẩy tôi ra tận đâu."
Trong buổi tiệc tối nay Kỳ Gia cũng không nói nhiều lắm, vừa nhìn là biết cậu tới chỉ vì Lộ Bạch Phỉ. Cậu ngậm điếu thuốc, cười nhạt nói: "Thật ra tôi không thân với bạn bè của anh Lộ, chắc là anh cũng nhìn ra rồi. Anh ấy giới thiệu như thế nào thì tôi cứ gọi thế đó thôi."
Úc Thanh Chước vẫn cười, vậy mà lại trả lời thành thật khiến cho Kỳ Gia hơi ngạc nhiên, "Đúng, tôi nhận ra."
Kỳ Gia nghe anh thừa nhận thì cười khẽ, nói: "Tôi không giống anh, quay về bên nhau mà có thể khiến cho người xung quanh cảm thấy là anh đã khác xưa, cảm thấy hai người luôn xứng đôi như vậy." Cậu dừng một lát rồi nói tiếp, "Còn tôi thì dù có làm gì cũng không thể được như anh, ngay cả người nhà tôi còn cho rằng tôi không xứng với Lộ Bạch Phỉ."
Tuy trước đây Úc Thanh Chước và Kỳ Gia từng trò chuyện với nhau nhưng phần lớn là thảo luận về các bộ sưu tầm sách cổ, thư pháp và tranh vẽ. Kỳ Gia muốn tặng quà cho Lộ Bạch Phỉ, cậu muốn những món quà ấy phải thật đặc biệt nên Úc Thanh Chước bèn giúp cậu thẩm định. Những việc đó đều giới hạn trong lĩnh vực chuyên môn của Úc Thanh Chước, hai người rất hiếm khi nhắc đến chuyện tình cảm cá nhân. Lúc này Kỳ Gia bỗng tâm sự như vậy khiến hai người có vẻ trở nên thân thiết hơn, lại như thể chỉ là cậu vô thức cảm thán về tình cảnh của mình.
Bầu không khí trong phòng rất thoải mái, Úc Thanh Chước cũng dễ dàng mở lòng với người bên cạnh hơn.
Anh nhỏ giọng trả lời: "Chưa quay lại đâu, tôi vẫn đang theo đuổi." Dứt lời thì chống tay lên đầu gối, ngón tay cọ cọ vạt quần một lát mới nói tiếp, "Cậu đã trở về bên cạnh người ta rồi mà còn nói hâm mộ gì nữa chứ, khác gì đang chế giễu tôi đâu."
Nói về chủ đề này hai người đều không khỏi cảm thấy vừa buồn cười vừa chua xót.
Chuyện níu kéo người yêu cũ năm xưa thật sự chẳng có gì hay ho để chia sẻ với nhau. Khi kể ra cũng chỉ có dòng nước mắt mặn đắng, khóc cho thời niên thiếu ngông cuồng không biết sâu cạn của bản thân, cũng đau đớn thay cho người còn lại đã từng yêu hết mình.
Khi Lộ Bạch Phỉ thanh toán xong quay về thì trông thấy Kỳ Gia ngồi trên ghế của mình, miệng ngậm điếu thuốc đang nói chuyện với Úc Thanh Chước. Không biết là họ nói chuyện gì, chỉ thấy hai người bỗng dưng lắc đầu cười.
Y dừng bước ở cách đó không xa, nghĩ thầm hai người cũng có tiếng nói chung đấy chứ.
Bữa cơm này ăn mất hơn một giờ, mọi người đều chỉ ăn lửng dạ, rượu bia cũng chỉ uống mấy ngụm.
Gần cuối năm ai cũng bận việc riêng, khó khăn lắm mới tranh thủ được cuối tuần rảnh rỗi để đến suối nước nóng, vậy nên ngâm mình trong bể nước nóng hổi mới là tiết mục chính.
Lộ Bạch Phỉ cầm mấy thẻ phòng trong tay, trông y giống hệt trưởng đoàn hướng dẫn viên du lịch, đứng ở cửa nhà ăn phát khóa phòng cho đám bạn để mọi người về phòng thay quần áo.
Triệu Mịch không đợi y phát thẻ đã nhanh nhảu vươn tay lấy bừa một cái.
Lộ Bạch Phỉ nhăn mày, "Trả đây."
Bàn tay cầm khóa phòng của Triệu Mịch khựng lại giữa chừng, dở khóc dở cười hỏi: "Sao phòng nghỉ còn phải chọn nữa thế, không phải là giống hệt nhau à?"
Y nhướn mày, vừa cười vừa trả lời: "Cái thẻ mày đang cầm là phòng giường đôi, tao lấy cho anh Lương đấy, mày có chắc muốn ngủ ở đó không?"
Nghe vậy vẻ mặt Triệu Mịch thay đổi ngay lập tức, quay sang nhìn Lương Tùng Đình rồi lại nhìn Úc Thanh Chước, sau đó cung kính dâng tấm thẻ lên trả, "Hóa ra là do tao không xứng. Hai vị đây hãy tận tình hưởng thụ giường đôi nhéeee."
Hắn cố tình nhấn mạnh hai chữ "giường đôi", không chỉ thế còn kéo dài giọng ra.
Úc Thanh Chước không phải là người không chịu được mấy lời bông đùa, vừa nãy trong bữa ăn anh cũng đối đáp rất trôi chảy, nhưng lúc này nhìn Lương Tùng Đình cầm lấy thẻ phòng mà mặt không đổi sắc thì mặt anh cũng không khỏi ửng đỏ.
Sau đó hai người về phòng thay quần áo, không hiểu sao trong đầu Úc Thanh Chước cứ nghĩ đến mấy chuyện không trong sáng. Anh lấy quần bơi từ trong vali ra, nghiêng người lách qua Lương Tùng Đình đi vào trong phòng tắm.
Vừa mặc quần bơi xong, còn chưa kịp cởi áo thì Lương Tùng Đình đột ngột mở cửa ra đi vào.
Chiếc áo len mới cởi được một nửa còn đang vắt ngang trên khuỷu tay, Úc Thanh Chước thấy vậy thì ngẩn người, hỏi: "Anh Đình... anh cần dùng toilet ạ?"
Lương Tùng Đình đã thay áo choàng tắm, bước từng bước đến gần Úc Thanh Chước rồi vươn tay ôm anh vào trong ngực.
Hai người đứng sát nhau như vậy, phản ứng gì cũng chẳng thể giấu được. Hơi thở của Úc Thanh Chước trở nên gấp gáp hơn, Lương Tùng Đình nhéo eo anh, biếng nhác nói với chất giọng trầm thấp: "Không thích phòng giường đôi?"
Úc Thanh Chước không biết phải làm sao với câu hỏi giống như tán tỉnh này, hai tai nóng lên như bị bỏng, nói thích không được mà nói không thích cũng chẳng xong, chỉ có thể xin tha: "Anh Đình, chúng mình phải ra ngoài rồi, rủ lòng thương đi mà..."
Lương Tùng Đình mặc kệ, vốn dĩ cũng đang đi nghỉ dưỡng, cho dù lát nữa hắn và Úc Thanh Chước không xuất hiện ở bể tắm nước nóng thì cùng lắm là ngày mai bị đám bạn trêu đùa mấy câu hoặc rót thêm vài chén rượu mà thôi.
Lúc nãy trên bàn ăn Úc Thanh Chước thể hiện quá tốt, tốt đến mức khiến hắn thấy bất ngờ.
Lương Tùng Đình không biết Úc Thanh Chước lại có thể giao tiếp khéo léo đến thế, có lúc mấy người kia nói vài câu đùa thô tục mà anh vẫn ứng đối được, khi trò chuyện cùng người khác cũng không bỏ quên hắn, hết múc canh lại gắp thêm đồ ăn, chăm sóc chu đáo về mọi mặt.
Trước đây Úc Thanh Chước chẳng hề được như vậy, bây giờ không khỏi khiến người ta tán thưởng. Cho dù là đối với Lương Tùng Đình hay với những người khác anh đều cư xử rất chu toàn, không thể bắt bẻ được lỗi sai.
Đưa anh ra mắt bạn bè vốn là ý của hắn, Lương Tùng Đình muốn để anh hòa nhập với vòng xã giao của mình một lần nữa, vậy nhưng hiện tại một ham muốn chiếm hữu không tài nào nói rõ bỗng dưng dâng lên trong lòng hắn.
Lương Tùng Đình không quan tâm liệu họ có tới bể nước nóng muộn hay không, thậm chí hắn còn cố ý làm vậy, hắn muốn khiến cho Úc Thanh Chước vì thế mà lo lắng hoảng hốt. Có lẽ bởi vừa nãy anh xử sự quá thông minh và khéo léo ở nhà ăn nên Lương Tùng Đình chỉ muốn để lại một vết rách trên sự hoàn hảo ấy.
Đây là chuyện chỉ hắn mới có thể làm với Úc Thanh Chước.
***
Giọng nam tính trầm thấp gọi hai tiếng Úc Úc, hơi nóng khẽ phả lên vành tai, Úc Thanh Chước có muốn chống cự cũng không thể.
Anh biết không phải Lương Tùng Đình muốn làm tình bây giờ, hắn chỉ muốn trêu chọc khiến anh mất kiểm soát mà thôi.
Lương Tùng Đình còn chơi xấu ôm eo anh thì thầm: "Nếu giờ em nói dừng thì anh sẽ dừng lại." Nghe như thể hắn giao quyền quyết định cho Úc Thanh Chước nhưng thật ra là để chính miệng anh nói muốn.
Dừng sao nổi cơ chứ. Cả người Úc Thanh Chước nóng bừng, Lương Tùng Đình chỉ cần thuận miệng nói hai câu là có thể đốt cháy cơ thể anh. Anh cảm thấy bản thân sắp không đứng được nữa, chân run eo mềm nhũn, cho dù ở bên ngoài trông anh thanh tao nhã nhặn nhường nào chăng nữa thì đến khi đối diện Lương Tùng Đình cũng đều trở nên bối rối và mất hết lý trí.
Lương Tùng Đình có thể khống chế anh, hắn biết làm thế nào để khiến anh thần phục, và Úc Thanh Chước chắc chắn sẽ chẳng thể nói không.
Anh đặt hai tay lên vai Lương Tùng Đình rồi cụp mắt cam chịu, nỉ non gọi tên hắn: "Anh Đình..."
Vế sau anh không nói nốt được nhưng tiếng gọi ấy đã đủ để đáy mắt Lương Tùng Đình đỏ lên, hắn cúi đầu cắn cắn vành tai anh.
Úc Thanh Chước được nâng ngồi lên bồn rửa mặt, anh chống hai tay xuống mặt bệ, ngửa đầu thở dốc. Đôi môi đã bị mút hôn đến sưng đỏ, dù biết rõ trong phòng không có ai khác nhưng Úc Thanh Chước vẫn chột dạ không dám phát ra tiếng.
Lương Tùng Đình vẫn mặc áo choàng tắm chỉn chu, dây áo cũng được buộc tử tế. Nhưng trên người Úc Thanh Chước thì chỉ còn một chiếc áo thun trắng, cổ áo lệch hẳn sang một bên để lộ xương quai xanh và hình xăm nho nhỏ.
Đến cuối anh lại được bế xuống đứng trên sàn, bị Lương Tùng Đình xoay người lại áp mặt vào tấm gương.
Úc Thanh Chước quay đầu lại hơi giãy dụa cầu xin, vô vọng giống như con cá sắp chết vì mất nước. Cuộc yêu như bị cưỡng ép này ngược lại càng kích thích mọi giác quan vốn đã rất nhạy bén của anh. Lương Tùng Đình nắm tóc khiến anh phải ngẩng đầu nhìn gương, đuôi mắt của người trong gương đỏ ửng, mắt phủ đầy hơi nước, vẻ hứng tình bao trùm cả gương mặt.
Lúc bắn tinh anh nhắm mắt liên tục gọi tên Lương Tùng Đình, giọng nói và bả vai run rẩy, dáng vẻ quyến rũ khiến người ta mê mẩn.
Cuối cùng Lương Tùng Đình trực tiếp bế bổng anh lên. Vành tai của Úc Thanh Chước bị cắn đỏ, nơi xăm ngày kỉ niệm của hai người ở gần xương quai xanh cũng xuất hiện một dấu hôn rõ ràng.
Anh được thả xuống sofa để nghỉ ngơi một lát, Lương Tùng Đình cầm áo choàng tắm tới đắp lên người anh.
Vài phút sau Úc Thanh Chước loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện truyền tới từ phía bể nước nóng, chắc hẳn là bọn Lộ Bạch Phỉ đều đã ra tới nơi. Anh giơ tay che mặt, thấp giọng ủ rũ nói, "Họ ra đó hết rồi, mình ra muộn một lúc liệu có khiến bọn họ nghĩ nhiều không..."
Suy cho cùng da mặt Úc Thanh Chước vẫn mỏng, làm trò trước mặt bạn bè của Lương Tùng Đình thế này không hay lắm, anh muốn bảo vệ hình tượng của hắn, không muốn lát nữa hắn đi ra lại bị bạn chế nhạo.
Lương Tùng Đình nghe vậy thì bật cười, ném khăn giấy vừa dùng để lau tay vào thùng rác rồi nhấc chân đi về phía sofa, vừa xoa đầu Úc Thanh Chước vừa nói, "Chỉ có mười mấy hai mươi phút thì nghĩ nhiều cái gì? Chồng của em đâu có nhanh như vậy."
—————
dành cho ai chưa hiểu, vừa rồi anh Đình chỉ dùng tay đưa người yêu của ảnh lên đỉnh thôi chứ không có xách súng ra trận 🤧
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...