Tựa Như Cơn Gió


Tôn Cường còn nói một lần đàn anh khóa trên được giảng viên đề cử tới Thiên Ý, năm đầu tiên mức lương đã vượt quá bảy con số.

Lâm Tố cầm cốc nước cười toe toét, như thể bạn trai của cô nhận được mức lương một trăm vạn.

Không khí thật ấm áp, cô rất muốn nói chuyện mình đã tìm được công việc mới, nhưng chưa kịp nói chuyện, Tôn Cường đã nhìn xuống điện thoại của cô “Ai, anh muốn đi ăn cơm.”

“Đi thôi, đi thôi.” Lâm Tố nhìn thấy trên màn hình mức lương hàng trăm vạn trong tương lại, ôm mèo hỏi “Anh có đủ tiền không?”

"Còn đủ."

Cô đã đi làm còn anh thì vẫn đang đi học, mặc dù đi làm gia sư để trả tiền sinh hoạt phí, nhưng Lâm Tố vẫn cảm thấy mình giàu có hơn anh ta.

Cô cũng không hề có ý nghĩ muốn nuôi người khác, chỉ lấy điện thoại di động ra, chuyển cho anh ta hai nghìn.

Nửa tiếng sau, bên kia mới nhận, trả lời lại "Cảm ơn vợ."

"Không cần phải gọi em như vậy," Cô trả lời lại.

Hiện giờ, tốt xấu gì cô cũng là người một năm kiếm được ba mươi vạn, hai nghìn kia chẳng qua cũng chỉ là một phần mười tiền lương mà thôi.


Ngày hôm sau đến công ty, Lâm Tố vốn là muốn thử xem có được trợ cấp thôi việc hay không, nhưng nhanh nhất cũng phải mất ba đến năm tháng.

Sau một tháng nhận chức tại công ty mới, chờ lấy tiền nhất định là không kịp.

Cô lấy điện thoại ra xem lời đề nghị, sau đó đi tới nhóm nhỏ bốn người xem bản thân muốn nói gì, nhưng chính mình lại không có lời nào để nói.

Bật máy tính lên, cô gõ một lá đơn từ chức.

"Đã tìm được công việc mới chưa?"

Chị Trương, tổng giám đốc hành chính bên cạnh, đi tới với vẻ mặt nghiêm nghị.

“Em còn đang đi tìm.” Ra ngoài xã hội không lâu, nhưng chiêu trò hãm hại cũng không ít.

Trong văn phòng không có ai thật lòng, chị Trương này cũng đã cho cô nếm trải mấy lần rồi.

Chị Trương vẻ mặt không tin nhìn cô, Lâm Tố mỉm cười.


Một người em phía dưới đã sớm muốn lên thay vị trí của cô từ lâu, sau khi cô gửi đơn xin nghỉ việc, người em này lập tức tỏ ý muốn sống chết cùng công ty, ông chủ nói cô ở lại bàn giao công việc.

Ngay cả một bữa cơm chia tay cũng không ăn.

Cô cũng coi như là một trong những người đầu tiên rời đi.

Từ chức, nhận một công việc mới.

Vào tuần thứ ba sau khi nhận được lời đề nghị, Lâm Tố bắt đầu nghỉ ngơi, không ngờ người chưa bao giờ lên tiếng trong nhóm như tổng giám đốc Hà lại gọi điện cho cô, hỏi cô có thể đi làm sớm một chút được không.

Công ty mới thành lập này cũng chỉ là một công ty mới thành lập, nói đúng ra rằng một tháng trước khi nhận chức cuối cùng đã biến thành nửa tháng.

Nó chỉ là một mẩu lông gà, không có gì để làm.

Nếu không có quy trình và quy tắc thì cũng chẳng khác nào một phú nhị đại khởi nghiệp, Lâm Tố tỏ vẻ có thể hiểu được.

Lâm Tố đi làm ở công ty mới, văn phòng có hơn vài người, công việc làm ăn vẫn không tốt.

Công ty kế toán nhanh chóng giao tư liệu cho cô, Lâm Tố nhìn thấy danh sách cổ đông, có bốn cổ đông.

Bình thường tổng giám đốc Lưu đại diện pháp lý, người hàng ngày vẫn ngồi trong văn phòng xử lý công việc lại chỉ có một chút cổ phần, quả thật ít tới đáng thương, Hà Việt lại nắm tới 50% cổ phần, ngoài ra còn có hai cổ đông khác, một người là Dư Trương, người còn lại là Tống Đồng.

Lâm Tố nhìn dãy số chứng minh nhân dân, cũng đều không quá hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi.

Chẳng qua cô mới đến công ty hơn một tuần, ngay cả mặt mũi của hai vị cổ đông còn lại chưa từng gặp qua, cũng chỉ gặp Hà Việt có vài lần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận