Tựa Như Cơn Gió


“Tặng cho em.” Trước mặt chủ tiệm, anh ta đem nhẫn đeo lên tay cô.

Cả ngọc trai và nhẫn chỉ đáng giá mười tệ.

Một cặp đôi đi ngang qua lại nhìn về phía này.

Anh ta vẫn còn là sinh viên, còn xài tiền trong nhà.

Rốt cuộc Lâm Tố không chịu nổi bầu không khí xấu hổ này, cô mỉm cười, duỗi tay ra để anh ta đeo vào.

Vào lúc này, trong thẻ tiết kiệm của cô có một trăm bảy mươi nghìn tệ nặng trĩu.

Vào tối mấy ngày hôm trước, chẳng qua cô chỉ đón đưa tổng giám đốc Tống, tổng giám đốc Hà đã cho tám nghìn.

Có lẽ Tôn Cường nói đúng, cô thật sự không phải là cô của trước kia nữa, không thể trở thành một người vợ hiền dâu thảo nữa… Cô thật sự không muốn mang một chiếc nhẫn rẻ bèo có giá mười đồng.

Cái cảm giác không muốn này thật sự không lừa được chính bản thân mình.

Có lẽ Tôn Cường nhìn thấy vẻ mặt cô không được tốt, trên đường trở về anh ta nói “Đợi anh nhận lương sẽ mua cho em một chiếc nhẫn thật.”


“Được.” Cô trả lời một tiếng, coi như mình đã tha thứ cho anh ta.

Anh ta sắp tốt nghiệp rồi, nếu vào Thiên Ý, tốt xấu gì cũng kiếm được bảy tám nghìn đúng không

Anh đi đây.

Tạm biệt.

Đến thứ ba Tôn Cường đã quay trở lại.

Khi quay trở về, anh ta đã nhận được thông tin nội bộ, nói rằng anh ta đã vượt qua cuộc phỏng vấn.

Mặc dù chưa nhận được lời đề nghị nhưng anh ta đã thấy vui rồi, xem ra mức lương một trăm vạn một năm đang đợi ở phía xa rồi.

Điều này dường như cũng nằm trong dự kiến.

Chuyên ngành máy tính của đại học H được xếp vào hàng đầu cả nước, giảng viên hướng dẫn của Tôn Cường cũng là một nhân vật có tiếng trong nước.

Lâm Tố cũng có nghe anh ta nhắc tới, bên trong công ty kỹ thuật Thiên Ý đã chia thành mấy phái, thứ nhất là phái H, tên gọi tắt là Nam phái, lấy phái H đứng đầu, còn có đại học X, đại học C, mặc dù ở phương Bắc nhưng Bắc phái chướng mắt không chịu thu nhận đại học D; phái lớn thứ hai chính là phái của đại học Q, tên gọi tắt là Bắc phái.

Trong thời kỳ đó, cũng có người nước ngoài, công ty S cử Thiên Ý rất giống như săn trộm người trong công ty có tên bắt đầu bằng S.


Do đó, nhiều người từng làm việc trong công ty S đã trở thành phe của chính họ.

Tôn Cường hiện đã được xếp vào phe phái của đại học H.

Chỉ là phái của đại học H lại chia thành du học và những người học trong nước, anh ta cũng chỉ có kinh nghiệm học ở trường trong nước, đương nhiên không thể bước chân vào chỗ cao hơn.

Có thể đây là một trong những lý do khiến anh ta muốn đi du học.

Các công ty lớn có nỗi đau của các công ty lớn.

Lâm Tố sau khi nghe xong có chút sững sờ, nói nơi nào có người nơi đó có giang hồ, cho dù là những người làm kỹ thuật cũng không may mắn thoát khỏi.

Còn nói Thiên Ý không tốt bằng công ty hiện tại, tuy chỉ có vài chục người nhưng mỗi người chỉ có một phe phái làm công.

Tôn Cường nói rằng anh ta sẽ quay lại viết luận văn sớm nhất có thể, còn nói trước khi tốt nghiệp phải đi du lịch một chuyến, cũng muốn mời cô đi cùng.

Lâm Tố không thể từ chối.

Cô còn phải đi làm cũng không thể đi tiễn anh ta, nghĩ rốt cuộc anh ta cũng trưởng thành, coi như là khổ tận cam lai.

Dù gì thì Thiên Ý cũng là một trong số những công ty có tiếng ở thành phố S.

Cuối cùng cũng có hy vọng, rốt cuộc cô cũng có thể mua mua mua.

Cho nên lúc tới công ty cô có chút do dự, nhưng rốt cuộc lại chuyển cho anh ta hai nghìn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận