Tựa Như Cơn Gió


“Gì thế?” Anh ta nghiêng đầu nhìn cô.

“Đưa điện thoại cho em xem.” Lâm Tố nói, giọng nói rất trầm, vô cùng thẳng thắng.

“Đây là chuyện riêng tư của anh, em nhìn gì chứ?” Tôn Cường cầm điện thoại, lại nở nụ cười “Em đã bao giờ nghe người ta nói phụ nữ không nên kiểm tra điện thoại của đàn ông chưa?”

“Em muốn xem.” Cô đưa tay ra, nhìn chằm chằm gương mặt anh ta, rất kiên trì.

“Chính là giáo viên của anh… Thôi được rồi.” Anh ta đưa điện thoại cho cô “Cho em đấy, anh và Lưu Thù thật sự không có gì, đã nói cô ấy chỉ là đàn em khóa dưới, nói chuyện phiếm một chút mà thôi.”

Thì ra người đó tên là Lưu Thù.

Ngay cả tên cũng tương tự.

Thật sự là giáo viên, không phải thay mận đổi đào.

Lịch sử trò chuyện thật sự là báo cáo tình hình phỏng vấn với giáo viên, cũng tương tự như những gì anh ta vừa nói với cô.

Lâm Tố lướt lên trên, thấy mấy bài chỉ dẫn luận văn, cô thoát ra.

Cô lại lướt sơ qua lịch sử trò chuyện, không có gì khác thường.

Cô nhìn thấy wechat của anh bạn lão Triệu cùng phòng, click mở ra xem, không có gì khác thường ngoài một tấm ảnh lão Triệu gửi cho anh, trên ảnh là hình một em gái mặc đồ ngủ.


Cô gái đó tóc dài mắt to, dáng người nhỏ nhắn, có chút dễ thương.

“Đây là bạn gái của lão Triệu” Tôn Cường cười hì hì ở bên cạnh giải thích “Đẹp không? Bọn họ chụp ảnh này khi ra ngoài thuê phòng.”

“Anh không gửi ảnh của em cho anh ta đấy chứ?”

Lúc Lâm Tố trả điện thoại lại cho anh ta, cô đột nhiên nhớ ra chuyện này.

Vậy mà cô lại không biết con trai có sở thích chụp hình bạn gái khi mặc đồ ngủ đấy.

Đây là tính tình gì thế này

“Không có.” Tôn Cường nhận lấy điện thoại đặt sang một bên, ôm lấy cô, ép cô xuống giường.

Anh ta đè ở trên người cô, tay thuần thục thò vào trong áo quần của cô, sau đó hôn cổ cô “Anh không có sở thích đó.”

Cả người giãn ra, Lâm Tố ôm cổ anh ta.

Có lẽ cô đã hơi lạnh lùng với anh ta rồi.

Khi không có người đàn ông ở đây, thỉnh thoảng cô cũng nghĩ về chuyện đó, nhưng trong ba ngày Tôn Cường đến đây, mỗi đêm đều làm vài hiệp, cô đã ăn no một chút rồi.


Anh ta lại làm không biết mệt.

Ngày hôm sau vừa lúc là cuối tuần, cuối cùng Lâm Tố vẫn lái chiếc Audi đưa anh ta đi dạo ngắm vài danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở thành phố S, nào là miếu, nào là chùa,...!Lâm Tố lại từ chối yêu cầu muốn lái xe của anh ta một lần nữa.

Tôn Cường ngồi trên xe sờ trái sờ phải, còn chụp vài tấm hình.

Anh ta còn nói sau khi tốt nghiệp nhất định sẽ mua một chiếc xe mới cho cô.

“Cùng lắm là năm sáu trăm nghìn ” Anh ta nói “Anh sẽ kiếm được chừng đó sau một năm.”

Không phải anh ta nói muốn học thạc sĩ sao? Lâm Tố nắm tay lái, có chút chần chờ lại có chút cảm động, xen lẫn với đủ loại cảm xúc khác.

Đương nhiên cô muốn lái một chiếc xe của chính mình.

Cô muốn hỏi, nhưng rồi lại thôi.

Chủ nhật ngày hôm đó, sau khi hai người ăn cơm rồi ra khỏi trung tâm mua sắm, Tôn Cường nói muốn mua dao cạo râu, Lâm Tố lại cùng anh ta vào siêu thị.

Khi hai người bước ra thì thấy trước tiệm trang sức có chương trình “rút thăm trúng thưởng”, Tôn Cường rút một tấm, trúng giải nhì.

Giải thưởng là một viên ngọc trai màu tím nho nhỏ.

“Tặng cho em.”

Người đến người đi đều quay qua nhìn, Lâm Tố đứng sang một bên, nhìn anh ta thích thú đến mức muốn chế tác viên ngọc trai này thành một chiếc nhẫn tặng cho cô.

Cô nhìn anh ta cò kè mặc cả với chủ tiệm, cuối cùng thương lượng tiền công với mức giá là mười tệ.

Bọn họ đứng ở bên cạnh đợi một lúc, chủ tiệm cầm ra một chiếc nhẫn nhỏ bằng nhôm, còn chu đáo tặng cho một chiếc hộp đựng giá rẻ bằng nhung màu đỏ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận