Tựa Như Cơn Gió


“Lâm Tố, lúc trước em nên học cao học.”

Tôn Cường vừa cởi quần vừa nói “Có lẽ em cũng nên ra nước ngoài, nhà của em khá giả hơn nhà anh, nếu em thật sự muốn học, chắc chắn mẹ của em sẽ lo cho em ăn học? Lúc đó điểm số thi đại học của em cũng rất tốt.

Nếu em thi vào đại học X, tệ lắm cũng được vào học ở một trường trọng điểm.

Thật ra em nên học nghiên cứu sinh cũng tốt.

Không phải anh đã nói với em đó sao? Lúc anh làm trợ giảng có một đàn em khóa dưới.

Cô ấy rất có chí tiến thủ, bây giờ đang thi TOEFL, chuẩn bị nộp đơn xin vào Berkeley.”

Dường như anh ta nhận ra mình nói nhiều vậy nhưng không nghe thấy câu trả lời của cô, Tôn Cường nhận ra, xoay người lại “Em giận à?”

“Không có.”

Lâm Tố lắc đầu.

Anh ta lại nhắc đến cô đàn em khóa dưới một lần nữa, có lẽ đó là một cô gái “rất giống cô”.

“Cô ấy có bạn trai rồi.”

Tôn Cường đi tới, mỉm cười, muốn duỗi tay ra ôm cô.

Lâm Tố nghiêng người sang một bên, né tránh vòng tay của anh ta.

Anh ta chỉ lo nói phần của mình “Em đừng giận.


Cô ấy có bạn trai rồi, hơn nữa bạn trai của người ta rất giỏi, đã đến Mỹ du học.

Bọn họ cũng giống như chúng ta, chỉ ở nơi đất khách mà thôi.

Cô ấy muốn xin đến đó.

Điều kiện trong nhà cô ấy rất tốt, chú còn là quản lý cục giao thông ở thành phố H.

Ba cô ấy làm kinh doanh, mẹ là giáo viên tiểu học.”

Tôn Cường nhìn cô “Không có chuyện anh ngɵạı tình với cô ấy.”

Lâm Tố nhìn mặt anh ta.

Có lẽ đọc sách khiến người ta mở mang kiến thức, còn xã hội khiến người ta tỉnh ngộ.

Bây giờ cô đã có chính kiến của riêng mình, cô đã không còn tin vào vài câu nói.

Không còn tin tưởng mù quáng nữa.

Cô cảm thấy Tôn Cường đã thay đổi.

Hay có lẽ từ trước đến nay con người anh ta luôn như thế này, nhưng trước kia chưa từng gặp những việc như vậy, nên cô vẫn chưa có cơ hội nhìn rõ.

Anh ta nói không có chuyện bản thân ngɵạı tình.


Hay là chưa có cơ hội ngɵạı tình?

Hay vì đối phương đã có bạn trai.

Một người thật sự không muốn ngɵạı tình sẽ không bao giờ thốt ra hai chữ “ngɵạı tình”.

Có thể nói ra hai chữ này, chứng tỏ từ đó đã từng xuất hiện trong trí não của người ta.

Lâm Tố nhìn mặt anh ta, cảm thấy hình như anh ta càng ngày càng xa lạ.

Cô vẫn luôn nghĩ anh ta sẽ là bến đỗ của cuộc đời mình, nhưng bây giờ, cô lại cảm nhận được hình như trong lòng anh ta lại có suy nghĩ khác.

Hình như trong kế hoạch về cuộc đời mà cô vạch ra đã xuất hiện một số rủi ro.

Người ta nói đàn ông đều trưởng thành muộn hơn phụ nữ.

Cô nghĩ rốt cuộc Tôn Cường của bây giờ có còn thật sự chung mục tiêu sống với cô nữa không? Về các vấn đề công việc, kết hôn, mua nhà ở, sinh con, cuộc sống?

Hay anh ta đã suy nghĩ khác.

Một người xa lạ đã được anh ta nhắc đến hai lần.

Nếu người đó thật sự không quan trọng, anh ta đã không nhắc đến.

Anh ta có thể nhắc hết lần này đến lần khác, vậy rõ ràng người đó có ý nghĩa gì đó… Cô cảm thấy thật sự rất mệt.

Một người con gái trưởng thành sớm, phải đợi một người con trai trưởng thành rồi hiểu chuyện, thật quá khó khăn.

Lâm Tố dựa vào giường, tuy nghĩ vậy nhưng cô không nói gì.

Tôn Cường thay áo ngủ, rồi đến đây nằm xuống bên cạnh cô.

Anh ta dựa vào đầu giường, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho người nào đó, rất tập trung.

Lâm Tố liếc mắt nhìn dáng vẻ của anh ta, cô trực tiếp vươn tay ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận