Tựa Như Cơn Gió


Hừm.

Lâm Tố buông điện thoại xuống, lại tựa vào bàn, cảm thấy khóe mắt của mình có chút ươn ướt.

“Mày vất vả rồi.”

Chờ cô lại lần nữa ngồi dậy cầm lấy di động, tổng giám đốc Hà đã gửi tin nhắn đến “Tính tình của lão Tống không được tốt, cô đừng để bụng.

Cậu ta rất hài lòng với cô.

Tối hôm qua cô vất vả rồi, hôm nay không cần đến công ty, về nghỉ ngơi sớm một chút.”

Phía dưới còn có một bao lì xì, là tám nghìn tệ.

Hừm

Lâm Tố nhìn di động, thở ra một hơi.

Lúc này, hình như trong lòng không còn cảm thấy ấm ức như vừa rồi nữa.

“Sao cô không ăn?”

“Ngồi xuống cùng ăn đi.”

“Cô không phải người hầu, cô là… Trợ lý của lão Hà.


Cô không cần đứng đó nhìn tôi ăn.”

“Cũng không cần đợi lát nữa tôi ăn còn thừa rồi mới ăn.”

“Tổng giám đốc Tống, đã dọn dẹp xong mọi thứ rồi, tôi có thể đi được chưa? Đã mười rưỡi rồi, tôi còn phải đến công ty làm việc.”

“… Tùy cô.”

“Tổng giám đốc Tống, hẹn gặp lại.”

Bấm nút, sang số, chiếc xe hơi cũ chậm rãi chuyển động, lá cây đung đưa, một chú chim nhỏ vỗ cánh bay lên không trung.

Tối hôm qua, khi cô lái xe vào ga ra có nhìn thấy một chiếc Ferrari màu đen đậu ở đây, nước sơn bóng loáng, còn có những chiếc xe thể thao khác mà cô không biết tên.

Có lẽ tổng giám đốc Tống không đến mức còn cần cô làm tài xế.

Những chuyện xảy ra từ tối hôm qua đến sáng nay thật vô lý, giống như ảo giác.

Cô ở trong biệt thự cao cấp một đêm, còn biết đến dịch vụ ăn sáng đặc biệt đưa tới tận cửa của khách sạn.

Không phải ăn cơm hộp, mà là một chiếc xe công vụ đưa đến.

Người phục vụ mặc đồng phục , mang theo một cái túi giữ nhiệt màu đen có in logo của nhà hàng.

Tuy nhiên, cuối cùng cô vẫn không ăn sáng cùng tổng giám đốc Tống.


Và đương nhiên cũng không ăn phần dư lại của anh ta.

Nên cô bị đói.

Trong lòng cô vẫn cảm thấy thật kỳ quái, nhưng tám nghìn tệ nặng trĩu mới nhận được kia nhanh chóng kéo người ta trở lại hiện thực.

Tiền tiết kiệm đã tăng lên, thậm chí hôm nay cô còn không cần đến công ty.

Đây là một chuyện tốt mà cô chưa từng dám nghĩ đến.

Thật ra trong đầu cô vẫn còn chút mơ màng.

Tiền này quá dễ kiếm, có chút không khớp với việc “chăm chỉ làm giàu” như được dạy khi còn nhỏ.

Khi Lâm Tố lái xe đi ngang qua quảng trường Thiên Thịnh, cô đột nhiên nghĩ đến chiếc váy lụa mỏng hai dây in hoa màu xanh lam đã thử tối hôm qua, và tấm thẻ của tổng giám đốc Hà vẫn chưa sử dụng nằm trong túi.

Chiếc váy sáu nghìn tám trăm tệ kia thật sự rất đẹp.

Xúc cảm mềm mại, vòng eo được may cắt rất hoàn hảo, lúc đi lại làn váy đung đưa, ngay cả cô cũng cảm thấy bản thân mình xinh đẹp hơn một chút, đúng là tiền nào của nấy.

Nếu cô có thêm một chiếc mũ màu trắng và một đôi dép trắng thì tốt rồi, có phải đi du thuyền nên mặc như vậy đúng không? Cô nhớ một lần đi dạo phố thì thấy cửa hàng M có một đôi giày có kiểu dáng tương tự, giá hơn hai nghìn tệ.

Khi đó cô chỉ nhìn, mua cũng không có tác dụng nên tiếc tiền không mua.

Nhưng bây giờ, hình như thật sự cần đến nó.

Cũng có thể tính vào “chi phí công”.

Nếu Lâm Tố không cần đi làm, vậy Tôn Cường cũng không cần đến công ty tìm cô.

Lâm Tố cảm thấy có chút mệt và đói bụng, cô gửi tin nhắn cho Tôn Cường, sau đó lái xe trở lại bãi đậu xe bên cạnh ga tàu điện ngầm, mua một chiếc bánh rán ở cửa hàng vỉa hè vừa gặm vừa đi về nhà.

Ngay lúc mở cửa, dường như Mèo Con không ngờ cô lại về sớm như vậy, nó đứng ở trên bàn kêu vài tiếng meo meo với cô, sau đó nhảy xuống cọ vài cái vào chân của cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận