Nguyên nhân tổng giám đốc Hà yêu cầu cô tới chăm sóc anh ta chỉ vì anh thấy cô không phải là người sẽ nảy lòng tham mà thôi.
Đôi mắt đẹp kia nhắm lại lần nữa.
Cô có chút không kiên nhẫn nổi nữa rồi.
Người đàn ông chống ghế dựa, bắt đầu xuống xe.
Anh ta bước đi hơi lảo đảo, Lâm Tố vội bước lên trước một bước, duỗi tay nắm được cánh tay của anh ta.
Đóng cửa, khóa xe.
Tổng giám đốc Tống xuống xe rồi phủi tay đẩy cô ra, khuôn mặt vẫn tỏ vẻ lạnh lùng.
Anh ta nhắm mắt đứng nghiêng ngả tại chỗ một lúc, sau đó đi về phía trước vài bước.
Lâm Tố tiến tới hai bước muốn đỡ anh ta, nhưng sau đó cô lại đổi ý chạy nhanh lên phía trước, vội bấm mở cửa thang máy.
“Rầm.”
Lâm Tố đứng trước cửa chặn thang máy lại, híp mắt hít sâu một hơi nhìn tổng giám đốc Tống dựa vào vách tường, đầu đập vào bờ tường.
Cô không nói gì, chỉ để mặc anh ta nhíu mày lắc đầu rồi bước vào thang máy.
Anh ta dựa vào thành thang máy, nhắm mắt lại.
Cô nhấn tầng hai.
Cửa thang máy mở ra.
Người đàn ông tự bước ra khỏi thang máy, đi thẳng, tùy tiện đẩy cửa ra.
Lâm Tố vẫn luôn đi theo anh ta, nhìn anh ta đi thẳng vào phòng ngủ, bổ nhào lên giường trong màn đêm đen rọi vào từ cửa sổ.
Cách trang trí trong phòng ngủ khá ấm áp.
Ga trải giường màu trắng như trăng non, đèn ngủ hình mặt trăng phản chiếu ánh sáng ngoài cửa sổ.
“Cô đi đi.”
Giọng nói của người đàn ông từ trong phòng ngủ truyền đến, giọng điệu trầm thấp nhưng hình như có chút khó chịu.
Anh ta dừng một chút, giống như đang kìm nén cơn buồn nôn “Cô ra ngoài đi.” Sau đó lại nói tiếp “Không gọi cô không cần vào.”
Bóng của người đàn ông ở trên giường giống như một ngọn núi.
Lâm Tố suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn lùi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại cho anh ta.
Tiếng khóa cửa vang lên cùm cụp trong đêm đen yên tĩnh vô cùng vang dội.
Cô đẩy cửa phòng bên cạnh ra, duỗi tay vào mò mẫm trên vách tường.
Mặt tường trơn nhẵn, khi tiếng “tạch” vang lên, bóng cây uốn lượn trên sàn nhà cũng biến mất.
Cả căn phòng sáng bừng lên.
Phòng rất rộng, độ ấm vừa đủ.
Trên chiếc giường KingSize được trải một tấm chăn mỏng màu trắng, giống như đang chờ một ngày nào đó chủ nhân của nó sẽ trở về.
Chiếc đèn ngủ tỏa ra ánh sáng ấm áp, những món đồ trang trí rất tinh xảo, mọi thứ tươi mát và sạch sẽ, khác một trời một vực với căn phòng cho thuê bừa bộn của cô.
Nơi này trống trải và ngăn nắp, tủ quần áo trống không, chỉ có vài bộ đồ ngủ và dép lê đặt ở nơi đó.
Căn phòng cách vách lặng yên không một tiếng động.
Cùm cụp, đứng bất động tại chỗ do dự hai giây, cuối cùng Lâm Tố vẫn duỗi tay khóa trái cửa, sau đó đi vào.
Thật ra trong một tháng trở lại đây, cô đã xem qua danh sách các ngôi nhà do anh sở hữu.
Tất cả những căn hộ và nhà, bao gồm cả tầng hầm và gác mái, cô đều dùng dấu chân để đo đạc thử, đương nhiên cũng bao gồm căn phòng này.
Cô từng nhìn thấy căn phòng này rồi, nhưng không ngờ chính mình còn có thể vào đây ở lại.
Sau khi cầm khăn lông rửa mặt xong, Lâm Tố thay áo ngủ nằm ở trên giường, kéo chăn mỏng lên, lúc này cô đột nhiên ý thức được một việc đây là căn phòng tốt nhất từ trước đến nay mà cô từng ở.
Nó có giá mấy chục triệu, cả đời này cô làm gì mua nổi? Cô cầm điện thoại lên nhìn thì thấy pin đã tụt hơn một nửa, lịch sử trò chuyện với Tôn Cường vẫn dừng lại ở thời gian lúc còn trên xe.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...