Tựa Như Cơn Gió


Tổng giám đốc Hà cho cô rất nhiều.

Lâm Tố cầm tiền, suy nghĩ muốn đi xem mấy nhà trọ vào cuối tuần.

Nói ra thật xấu hổ, cô thậm chí đã mải mê tìm kiếm nhà trọ mới đến nỗi trong mấy tuần vừa rồi còn chưa đọc hết danh sách của công ty.

Không đến một vạn tệ.

Bóng tối bao trùm trong xe ô tô.

Giọng của phụ nữ khàn khàn mượt mà.

Ghế ngồi bọc da.

Người đàn ông với khí chất tươi sáng đang lái xe, bên cạnh ghế phụ là con vịt nhỏ màu vàng đang không ngừng lắc lư.

Không khó hiểu khi cô gái nhỏ ở quầy lễ tân lại búi mái tóc của mình lên.

Chuông điện thoại vang lên, Lâm Tố chớp mắt một cái.

Độ phân giải và màu sắc của chiếc điện thoại 8088 này thực sự khiến cô không thể thất vọng


"Bộ độ này thế nào?"

Tôn Cường ở bên kia màn hình cười vui vẻ, trên người mặc một bộ đồ tây.

Dáng người của anh ta thật sự không tệ, anh ta thích chơi thể thao, cũng từng đạt được vài huy chương trong đại hội thể dục thể thao ở trường.

“Ừ.” Khóe miệng Lâm Tố khẽ kéo lên, cố gắng tập trung nhìn vào màn hình “Đẹp.” Cô lại hỏi “Anh lấy bộ đồ này ở đâu vậy?”

“Lão Ngô cho anh mượn, nhìn đẹp đúng không?” Lão Ngô là bạn cùng phòng ở ký túc xá của anh ta, Tôn Cường cười “Mọi người đều nói anh đẹp trai.

Cậu ấy bị mất cà vạt, cũng chưa có mua lại.”

“Chờ đến chỗ em rồi mua.” Lâm Tố nói.

“Anh rất nhớ em.” Tôn Cường đưa khuôn mặt lại gần, ánh mắt chớp chớp “Chiều mai anh sẽ tới thành phố S.”

“Em sẽ để chìa khóa ở cửa.” Tôn Cường cũng không phải lần đầu tiên tới đây, nghỉ hè năm ngoái còn tới chơi với cô một tháng.

Lâm Tố cầm điện thoại nhìn khuôn mặt của bạn trai, trong lòng cuối cùng cũng có loại cảm xúc mong chờ gặp người yêu “Ngày mai em phải đi làm rồi, anh tự đón xe qua được không?”

“Được.” Anh ta nở nụ cười “Anh sẽ mua quà cho em.”


“Ừ.” Cô mỉm cười.

Tuy bây giờ cô không có, nhưng tương lai nhất định sẽ có.

Cô thậm chí còn nghĩ đến việc, nếu Tôn Cường thật sự làm việc ở Thiên Ý, tiền lương một tháng cũng khoảng 60.000 đến 70.000 nhân dân tệ.

Bây giờ cô đã có 200.000.

Bọn họ sẽ thuê nhà ở nơi khác.

Đổi qua đường bên kia, cũng thuận tiện cho anh ta và cô đi làm hơn.

Chỉ cần ba, bốn năm tích góp tiền bạc, lại có trong nhà cũng trợ giúp thêm, mà chủ yếu là gia đình cô, gia đình của Tôn Cường cũng không có điều kiện, cùng lắm là đủ tiền trả cho một căn nhà nhỏ cùng với xe hơi.

"Chị Lâm, chị đừng lo, tối hôm qua em có gọi điện lại cho Thiên Ý, hôm nay họ sẽ cử người đến cục thuế mua trái phiếu."

Lâm Tố ngày thứ hai đến văn phòng, trời cao thoáng đãng.

Từ vị trí của cô nhìn ra ngoài, bầu trời trong xanh đến lạ thường.

Những cây thủy sinh nhỏ mà cô mua lúc trước đặt ở phía bên phải bàn làm việc cũng có màu xanh dịu dàng.

Vincent đến phòng tài vụ, theo sau là cậu em trai, trên tay cậu ta cầm mấy ly trà, gật đầu cười phát từng ly cho mọi người.

Vincent nở nụ cười trên mặt "Ngày 26 này, tôi nhất định sẽ có được trái phiếu Nếu như bọn họ không đưa, tôi đêm nay sẽ tới trước cửa Thiên Ý mà ngủ "

“Không phải máy xuất trái phiếu bị hỏng sao?” Lâm Tố nhận lấy ly trà, không chút để ý đến câu nói trong ngoài bất nhất của Vincent, chỉ nở nụ cười “Ngày 26 nhất định phải giao cho tôi.

Chủ yếu là một khi đã đưa tiền, cục thuế sẽ không hoàn trả, chỉ là 5 triệu còn phải làm phiền giám đốc Lý ngày hôm đó mời khách.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận