Tựa Như Cơn Gió


Cô vứt điện thoại qua một bên, mèo con vẫn nằm ở bên cạnh.

Lâm Tố xoa nhẹ lên bộ lông nó mấy lần, quả cam mập mạp vẫn không hề nhúc nhích, chỉ nằm yên mặc cho cô muốn làm gì thì làm.

Lúc Lưu tổng đưa chùm chìa khóa cho cô, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc, như thể cấp trên đang bàn giao công việc cho cấp dưới, không hề có chuyện tình cảm nam nữ nào ở đây.

Lưu tổng muốn đặt quy tắc ngầm với cô sao? Lâm Tố đang vuốt ve mèo con, nghĩ đến vầng trán bóng loáng và khuôn mặt nghiêm túc của tổng giám đốc Lưu mà người không khỏi run lên.

Lưu tổng hoàn toàn không có hứng thú với cô, cô cũng không có hứng thú với Lưu tổng dù cho ông ta sở hữu một khu nhà nhà cao cấp.

Cô vốn là muốn hôm nay chia sẻ niềm vui với Tôn Cường về lần đầu tiên mình được bước chân vào khu chung cư sang trọng, nhưng bây giờ xem ra không còn chút hứng thú nào nữa rồi.

Trên đường lái xe trở về, cô đi ngang qua một căn nhà mới, nhìn lướt qua giá nhà, căn nhà vẫn ở mức giá đặc biệt, chỉ 99.000 tệ một căn.

Ngôi nhà dù lớn đến đâu cũng là nhà của người khác.

Không sở hữu nó thì cũng chẳng có nghĩa lý gì.

Khi Lâm Tố đi chân trần, đứng trong phòng khách quay một góc 270 độ, trong lòng cô chỉ muốn hiện tại có thể làm tốt công việc của mình.

“Anh cũng chỉ lo lắng cho em.”


Điện thoại nhanh chóng vang lên, là Tôn Cường gửi tin nhắn cho cô “Chỉ là có một số vấn đề về các mối quan hệ trong xã hội, em cần phải cẩn thận một chút.”

Lâm Tố cầm điện thoại nhìn một lúc rồi lại đặt xuống.

“Nhân tiện…” Anh ta lại gửi tin nhắn “Buổi sáng, anh đã đi phỏng vấn ở Thiên Ý, cuối cùng đã nhận được giấy thông báo của trụ sở chính.

Tháng sau anh sẽ tới thăm em, ở lại với em một tuần.”

Lâm Tố đã có một giấc mơ.

Trong giấc mơ, cô đang ở trong một căn phòng lớn, lụa trắng tung bay, gió sông thổi qua đôi chân trần nhỏ nhắn của cô.

Một người đàn ông khỏa thân đi tới, trên tay cầm một cây gậy golf.

Anh ta mang theo hơi nóng mà lại gần cô.

Cô chủ động ôm lấy cổ anh ta, người đàn ông cúi người đè cô xuống ghế sô pha, cô duỗi chân quấn vào thắt lưng anh ta.

Có gì đó không đúng.

Không có phần thân dưới.


Trong thân thể không có cảm giác bị chèn ép, nhưng ngực cô càng lúc càng nặng, khiến Lâm Tố sắp không thở nỗi.

Khò khè, khò khè, giống như có ai đó đang ngáy bên tai cô.

Lâm Tô mở mắt, thở ra một hơi, cảm giác ngực như bị một tảng đá đè nặng lên.

Bên tai quả nhiên đang có tiếng ngáy o o.

Cô chống thân thể ngồi dậy, quả cam mập mạp từ ngực cô nhảy xuống, mèo con kêu meo meo cả nửa ngày, tiếng kêu của nó vô cùng tức giận.

“Đi đi đi.

“ Cô đuổi nó.

Lâm Tố đuổi mèo con xong, nằm trở lại trên giường, nhẹ nhàng xoa nắn nơi phần ngực như để hoàn hồn.

Bây giờ mới là nửa đêm, ánh trăng từ cửa sổ nhỏ chiếu vào sàn nhà, những ánh đèn điện cũng sáng lên bên ngoài cửa sổ.

Đây là một thành phố lớn, sôi động giống như không bao giờ ngủ, không khí cũng ô nhiễm nghiêm trọng, nếu nhìn lên bầu trời đêm sẽ chẳng thấy một vì sao nào.

Cô vừa có một giấc mộng xuân.

Lâm Tố suy tư nhìn trần nhà, cảm thấy giấc mộng này hẳn là có chút ý nghĩa gì đó.

Trong mơ, người đàn ông đó không có mặt mũi, nhưng cô không chút nghi ngờ gì lập tức nghĩ ngay đến Dư Trương khỏa thân vào buổi sáng.

Cơ thể của Dư tổng vào buổi sáng trần trụi tỏa ra hormone của đàn ông cùng với hơi thở nóng bỏng đã kích thích cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận