Tựa Như Cơn Gió


“Đoán đi.” Lâm Tố cầm điện thoại, cố ý không trả lời anh ta.

“Công ty?”

“Chà.” Đúng là cũng có thể đi đến công ty, nhưng đáng tiếc là không phải, Lâm Tố cười cười “Đoán lại đi.”

“Happy Valley?”

“Cũng không đúng.”

Tôn Cường đoán mấy lần đều không trúng, bắt đầu tỏ vẻ không kiên nhẫn, anh ta chỉ ngẩng đầu lên cười “Cuối cùng là ở đâu?”

“Aurora One.”

Lâm Tố thấy đáp án của anh ta gần đúng, cô cũng không muốn dông dài thêm, đành phải tiết lộ câu trả lời “Chính là chỗ khu chung cư nổi tiếng mới xây sau Tết nguyên đán, Lưu tổng đi công tác ở mỹ.” Lâm Tố cầm ly nước lên uống một ngụm, đuôi của mèo con lướt ngang qua màn hình “Tối hôm qua ông ta lại gọi điện cho em, kêu em đi kiểm tra mấy căn hộ ở đó.” “Căn hộ của ông ta có gì mà bắt em đi kiểm tra?” Tôn Cường bắt đầu nhận thức ra vấn đề, vội vàng ngắt lời cô “Sao ông ta lại để em đi xem? Ông ta dẫn em đi? Em có đến căn hộ của ông ta không?”


“Dẫn đâu mà dẫn? Ông ta đưa em chìa khóa, em tự lái xe đi.”

Lời nói của Tôn Cường có chút gì đó không ổn, giống như không đúng trọng tâm.

Trong lòng Lâm Tố có chút không vui, lại nhớ tới chiếc Audi đời cũ mà cô lái về, đậu ở bãi đỗ xe cách đó ba con phố “Nghe nói tổng giám đốc Lưu đã đi công tác, còn để em lái chiếc xe của ông ta.”

“Ông ta bao nhiêu tuổi rồi? Hơn em mười tuổi? Không phải em nói ông ta đã ngoài bốn mươi rồi sao? Tại sao ông ta lại cho em lái xe của mình chứ?”

Cô vốn là muốn kể cho anh ta nghe về căn chung cư mà mình đã nhìn thấy hôm nay, không ngờ đến vừa nói ra đã thay đổi thành chủ đề như thế này, Tôn Cường đặt đôi đũa xuống, nghiêm túc nói “Lâm Tố, anh thấy em không nên tiếp tục làm công việc này.

Em phải cẩn thận với mấy loại người có ý đồ xấu trong xã hội này.” Lâm Tố cảm thấy có chút buồn cười, trong lòng cũng rất tức giận “Lưu tổng sao? Ông ta chỉ coi em như người giúp việc thôi.”

“Làm sao có thể?” Người ở bên kia màn hình nói “Dù sao em cũng tốt nghiệp từ trường đại học X, tại sao có thể làm người giúp việc sau khi tốt nghiệp chứ?”

Lâm Tố nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh ta trên điện thoại, không nói lời nào.


Sau khi tốt nghiệp đại học X, cô cũng không phải là Thiên Vương, vừa ra khỏi cổng trường đã có thể khiến người ta phải cúi đầu.

Trong lòng những người lao động đều có nỗi khổ riêng, đôi khi cũng phải chấp nhận thực hiện mấy công việc riêng tư của cấp trên giao phó trong mức độ chừng mực.

Cô muốn nói, nhưng lại không nói được.

Lâm Tố cầm điện thoại không nói gì, bên kia màn hình vẫn không ngừng nói chuyện “Em nghĩ như thế nào? Người đàn ông đó sao lại đưa xe cho em lái, em thật sự không suy nghĩ gì sao?”

Cô muốn nói với anh ta, thật sự cô không có suy nghĩ gì cả.

Đối với một người giàu có như tổng giám đốc Lưu, chiếc Audi đời cũ cũng chỉ là phương tiện đi lại mà thôi.

Huống hồ là vì ông ta còn đang đi công tác.

Lâm Tố không muốn nói chuyện nữa.

Nhưng hiện tại nếu cúp điện thoại, sẽ giống như cô đang giận dỗi khó chịu với Tôn Cường.

Cô miễn cưỡng nói thêm vài câu rồi định tắt máy, người bên kia dường như cũng ý thức được cái gì, liền hạ giọng “Anh chỉ là lo lắng cho em mà thôi.”

“Em biết rồi, tạm biệt anh.” Lâm Tố gượng cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận