Lâm Tố cười nhìn Hà Việt "Ông chủ, tôi đã báo cáo xong, có thể về trước được không?"
“Được.” Hà Việt cười “Cô về đi.”
Công việc này đúng là không tồi.
Sự nghiệp đầy hứa hẹn, mấy ông chủ còn rất dễ nói chuyện.
Nhưng không thể nói chắc.
Có một số người tuy không thể hiện suy nghĩ trong lòng ra bên ngoài, nhưng trong lòng đã thầm đánh giá.
Sau khi bắt taxi trở lại công ty, Lâm Tố thấy tổng giám đốc Lưu đã trở lại, liền đi vào trong văn phòng của ông ta một chút, tổng giám đốc Lưu xua tay, không quan tâm chuyện cô tự mình đi gặp cổ đông, lúc này cô mới quay trở lại vị trí làm việc của mình.
Sắp hết giờ làm, cả buổi chiều cô không có mặt ở đây, nhóm nhỏ dưới tay cô bắt đầu tò mò, cười khoái trá.
Uống một ngụm nước rồi cầm điện thoại lên, Lâm Tố nhìn thấy trong điện thoại có một tin nhắn chưa đọc.
Là Tôn Cường gửi cho cô một bức ảnh, trong bức ảnh là một bộ bàn ghế đá, trên đó có đoạn văn bản "Còn nhớ nghỉ hè năm ngoái em đến đại học H thăm anh…"
Đã quá xa xôi.
Đã quá lâu sau khi tốt nghiệp, chuyện trường học quá xa với cô.
Lâm Tố mỉm cười, nhắn lại một mặt cười, hỏi anh "Anh đã nhận được chiếc áo em mua cho anh chưa?"
Cô đã đi làm, Tôn Cường vẫn đang học nên khoảng cách kinh tế giữa hai người chênh lệch rõ ràng sau khi tốt nghiệp.
Trước khi tốt nghiệp, hai người cùng nhau ăn ở quán ven đường và ở trong khách sạn nhỏ, Lâm Tố cảm thấy không sao cả, nhưng sau khi đi làm, có lẽ vì gặp được nhiều người khác nhau, kiếm được một ít tiền, tiêu chuẩn hẹn hò của họ đã được cải thiện rất nhiều Ăn trong nhà hàng và ở trong khách sạn.
Lâm Tố cũng biết Tôn Cường không có nhiều tiền, tất cả đều do cô trả.
“Anh luôn cảm thấy bản thân mình trở thành một người ăn cơm mềm,” Tôn Cường thỉnh thoảng phàn nàn.
“Là tạm thời thôi.” Lâm Tố an ủi anh ta.
Cô và Tôn Cường bắt đầu yêu nhau từ năm ba, đến nay đã được gần 4 năm, họ quen nhau như người thân.
Tôn Cường là một người tốt, rất năng động và chăm chỉ, nhưng lòng tự trọng của một người đàn ông không hề nhỏ.
Có lẽ là bởi vì từ nhỏ hoàn cảnh gia đình của anh ta không tốt, trong nhà chỉ có một người con trai triển vọng như vậy, là sinh viên tốt nghiệp đại học H, nên tầm nhìn về phía trước của anh ta cũng mạnh hơn người bình thường.
"Anh nhất định phải để cho ba mẹ có được một cuộc sống tốt," Anh ta nói với cô.
Có tầm nhìn xa và có động lực là không tốt? Lâm Tố nghĩ, tốt hơn một số người chỉ ăn uống rồi chờ chết.
Rất tốt.
“Anh nhận được rồi.” Tôn Cường nhắn tin trả lời lại, trong tin nhắn còn mang theo chút mập mờ “Anh rất nhớ em.”
Lâm Tố không có trả lời lại.
Tôn Cường năm nay 23 tuổi, vẫn còn là một thanh niên thể lực tốt.
Ham muốn rất mạnh mẽ.
Thực ra, cô cũng có chút nhớ anh.
Thời gian đoàn tụ sắp đến.
Ngày hôm sau là cuối tuần, đến giờ tan làm, mấy cô gái nhỏ chào hỏi Lâm Tố rồi vui vẻ rời đi.
Lâm Tố vẫn đang ngồi ở bàn làm việc đọc email, về đến nhà đã là tám giờ.
Sau khi chơi với mèo con một lúc, Tôn Cường lại gọi đến, hỏi ngày hôm nay của cô thế nào.
"Tốt," Cô nói.
"Lần trước không phải anh đã nói với em, anh đang là trợ giảng của giáo sư trong khoa.
Trong lớp anh thấy có một cô gái rất giống em." Nói được một vài câu hỏi thăm, Tôn Cường ở đầu bên kia bắt đầu thao thao bất tuyệt, hiển nhiên là rất vui vẻ "Đều rất đáng yêu."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...