Tựa Bóng Tình Tan
Thấy Tống Long Thần cuối cùng cũng chịu buông tay mình ra Nhược Hy phụng phịu xoa xoa vết hằn đỏ ở cổ tay. Tưởng hắn ta cuối cùng cũng nhận ra là bản thân nhầm lẫn. Nghĩ rằng sẽ xin lỗi cô một cách cẩn thận nhưng không ngờ người đàn ông này như phát điên còn đáng sợ hơn khi nãy.
Hắn đưa đôi bàn tay to lớn thô ráp của mình bóp lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhược Hy lạnh lùng nói.
– Cô đừng nghĩ mình thay tên là đã xoá sạch hết mọi quá khứ. Thế thì tôi giúp cô mỗi ngày ôn lại quá khứ đó, Hạ Kim.
Nhược Hy khó chịu nhìn anh rồi vùng vẫy giải thích.
– Tôi không phải là Hạ Kim mà anh nói, càng không có quá khứ gì vs anh, tôi là Nhược Hy….
Anh ta có phải anh ta bị điên rồi không. Chí tưởng tượng của hắn đúng thật rất phong phú. Cô là cô vì há cớ gì phải thay tên đổi họ làm gì. Trước tới nay cô cũng chưa từng gặp mặt anh ta. Tên tuổi là gì làm nghề gi cô còn không rõ chút thông tin nào.
Vậy mà hắn ta cứ một mực nhét tên tuổi cho cô. Ắt hẳn tên này có vấn đề thần kinh lắm rồi. Nhưng hiện tại cô thật sự không biết cách thoát thân kiểu gì khi hắn cứ một mực giữ cô lại. Nhược Hy hoàn toàn không có cơ hội để rời đi.
Cũng thật may khi ấy thư ký hoàn thành xong giấy tờ quay trở về xe khiến cho Tống Long Thần lơ đễnh, Nhược Hy nhân cơ hội ấy dùng sức đẩy hắn ra rồi nhanh chân mở cửa chạy đi. Long Thần hừng hực cơn giận trong người nhíu chặt đôi mày nhìn theo bóng lưng mảnh mai của cô gái đó.
Tại sao cô ta cứ phải nhất định phải nói rối tên rồi giả vờ như hai người hoàn toàn không quen biết nhau vậy chứ. Cô ta là đang rốt cuộc có âm mưu suy tính gì đây. Cố tình xuất hiện trước mắt anh rồi lại vờ như xa lạ. Đúng là loại đàn bà nham hiểm khiến người ta ghê tởm mà. Nếu cô ta đã ở chung thành phố với anh thì không sợ sẽ không có cơ hội tìm ra nơi cô sinh sống.
Nhược Hy trở về công ty ngồi thẫn thờ trên bàn làm việc với đống giấy tờ xếp đầy trước mặt chưa được hoàn thành. Cô biết rõ bản thân tuy có thể trốn đám giang hồ đòi nợ kia được ngày một ngày hai nhưng cũng không thể trốn tránh mãi được.
Nếu không tìm cách trả lại tiền cho chúng thì sao chúng chuyện để yên cho cuộc sống của hai mẹ con cô. Nhưng số tiền đó quá lớn cô dù có nhịn ăn nhịn mặc tiền lượng cũng không đủ trả cho chúng. Suy nghĩ mãi cũng không có cách nào hết cả, Nhược Hy liền xua xua tay không nghĩ nữa tập trung vào công việc.
Sáng hôm sau, vẫn như thường lệ Nhược Hy thức dạy rất sớm rồi chuẩn bị đồ ăn cho mẹ nhanh chóng tới công ty. Hôm nay cô có nghe nói chủ tịch từ nước ngoài về chính thức nhận chức và điều hành trực tiếp công ty không thông qua online như những năm trước.
Mặc dù cô là một nhân viên chạy vặt thấp kém trong công ty không có phúc phước được gặp mặt. Nhưng cũng nghe qua báo đài và đám nhân viên trong công ty không ngớt lời khen ngợi anh tài giỏi. Còn rất tuấn tú đẹp trai nữa.
Nghe qua đám nhân viên thi nhau khen ngợi anh ta cô chỉ biết đứng một bên cười lạnh. Dù sao mấy người như hắn cũng chẳng tốt đẹp gì. Toàn dùng tiền mua tin rồi đánh bóng tên tuổi vốn không đáng tin chút xíu nào cả.
Nhược Hy vừa bưng tách trà lên nhấp môi được một ngụm liền đã bị trưởng phòng hối đi photo một đống giấy tờ rồi chuyển đến bộ phận hành chính. Ngày nào cô cũng phải làm chân chạy vặt cho đám người trong phòng. Tuy khó chịu nhưng cô cần công việc này nên rất ngoan ngoãn nghe lời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...