Ba chân bốn cẳng đem bạn Gấu nào đó như không xương đang dán sát vào người mình đẩy ra,, Tang Vãn Cách tay vội chân loạn mà từ trên giường bò dậy, đưa tay định với lấy chiếc túi xách đặt ở đầu giường.
Một bàn tay gấu màu đồng trên nửa đường đem đôi tay nhỏ bé của cô cướp đi, vững vàng giữ tại lòng bàn tay, tròng mắt đen cũng theo đó qua, bí hiểm nhìn cô.
Tang Vãn Cách nhìn lại không hiểu, thế nào cũng không hiểu bạn Hùng nào đó rốt cuộc là đang làm gì. Theo ánh mắt nóng bỏng như lửa kia, cô cúi đầu mà xem xét, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời mắc cỡ đỏ bừng. Muốn giơ tay lên che kín mắt của Hùng Thần Giai, nhưng hai cái tay bị một bàn tay của hắn giữ chặt, cô không cách nào thoát, chỉ có thể quẫn bách liều mạng nhìn chằm chằm bạn Hùng háo sắc không biết xấu hổ này.
Áo sơ mi trắng bị nước miếng thấm ướt đã hiện ra trong suốt, bầu ngực sữa rất tròn không áo lót ở dưới lớp áo sơ mi vểnh cao cao, trái dâu mập mờ đứng thẳng, áo sơ mi trong suốt không chỉ có không giấu được cái gì, ngược lại càng tăng thêm tình sắc hấp dẫn, bạn Hùng nào đó nằm ở bên trên hầu kết lăn lộn, không ngừng nuốt nước miếng.
Mà Tang Vãn Cách giãy giụa, vì thế càng khiến cho bầu ngực đung đưa mạnh hơn, dao động ra sóng sữa càng thêm đầy đặn mê người. Nếu ai đó có định lực hơi kém, đoán chừng đã sớm nhào tới đem lấy cô ăn sạch sành sanh ngay cả da đều không chừa rồi!
Cố gắng thu hồi phóng đãng trong lòng, Hùng Thần Giai vươn tay với lấy túi xách trên đầu giường, cũng không thèm nhìn, đưa tay vào bên trong sờ loạn, cuối cùng cũng mò ra được chiếc điện thoại màu bạc, móc ra, đưa cho cô. Mắt không cẩn thận nghiêng mắt nhìn điểm sang biểu hiện trên màn ảnh, nhất thời gương mặt trong nháy mắt kéo xuống, kéo thật dài, cặp mắt trừng to gần như có thể phun ra lửa.
... Đã xảy ra chuyện gì, sắc mặt của Đại Hùng sao lạ thế?
Tang Vãn Cách đưa một tay được buông ra, nhận lấy điện thoại di động, khi thấy tên hiển thị trên màn hình thì khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng tái mét.
Khu!
Ở dưới tầm mắt kinh khủng phóng hỏa đến mức có thể ăn thịt người của bạn Đại Hùng, cô nơm nớp lo sợ nhận điện thoại, ở đầu bên kia truyền đến giọng nói đặc biệt dịu dàng thành nhã của Trình Cảnh Khu: "Tiểu Cách?"
Tiểu Cách?!
Mắt Gấu lập tức không ngừng bắn ra ám khí, Tiểu Cách là ngươi gọi sao? Nếu như không phải là điện thoại di động được giữ chặt ở trong tay Tang Vãn Cách, giờ phút này nó đã nằm vật xuống ở trên sàn trải thảm lông dày biến thành những mãnh vụn nhỏ rồi.
Cẩn thận từng li từng tí liếc Hùng Thần Giai một cái, sắc mặt của Tang Vãn Cách tái nhợt: "... Ừ."
"Tan sở chưa? Hôm nay có muốn anh đến đón em, sau đó chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm hay không? Mẹ anh nói đã không thấy em, rất nhớ em đó." Thanh âm dịu dàng nói như thế, còn mang theo nụ cười êm ái, tựa như gió xuân thổi vào lòng người.
"Em..." Lại nhìn Hùng Thần Giai một cái, Tang Vãn Cách thật sự rất muốn trốn, " Em ──"
Em dám nói em có rãnh thử xem. Ánh mắt của bạn Đại Hùng đầy uy hiếp.
Ánh mắt phẫn hận cứ mãi nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, tựa như có thể xuyên qua điện thoại trừng chết người đàn ông bên kia vậy. Hùng Thần Giai hận nghiến răng nghiến lợi, thật là hận không thể làm mình nhỏ lại sau đó chui vào trong điện thoại qua đàu bên kia níu lấy cổ áo của Trình Cảnh Khu hét lớn một tiếng: Bạn gái của tôi cần anh đón sao?! Mẹ anh nhớ bạn gái của tôi làm cái gì, con mẹ nó, anh lấy cớ cũng quá ngu rồi!
Hắn ghét người đàn ông tên Trình Cảnh Khu này, bộ dạng tuấn tú hơn hắn, có tiền hơn hắn, thông minh hơn hắn,và lại còn dịu dàng săn sóc biết dỗ phụ nữ vui vẻ hơn hắn, quan trọng hơn là, anh ta đã bước vào trong cuộc sống của công chúa sớm hơn hắn. Nếu so sánh với Trình Cảnh Khu, hắn thật sự chẳng là gì.
Trình Cảnh Khu giống như là một cái gương hoàn mỹ, luôn có thể làm cho hắn tinh tường nhìn thấy tự ti cũng khuyết điểm của mình.
Đầu bên kia lại truyền tới tiếng cười khẽ của Trình Cảnh Khu, dịu dàng trong sáng, mang theo chút cưng chiều thương yêu: " Bận đến vậy sao, vậy coi như xong, nghỉ ngơi thật tốt, mấy ngày nữa anh đến đón em lại nhà anh có được hay không? Hay là bây giờ anh đến đón em nhé, em ăn cơm chưa? Đừng mãi thức đêm như thế, ngoan ngoãn ăn cơm uống sữa rồi đi ngủ."
Trong lời nói tràn đầy yêu thương và quan tâm, Hùng Thần Giai nghe được cắn răng nghiến lợi, bàn tay to của ai đó đang không ngừng siết chặt, khớp xương cũng phát ra tiếng vang ‘Răng rắc, rắng rắc’ đủ để thấy hắn tức giận đến bực nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...