Hùng Thần Giai muốn cô thật lâu mới bằng lòng dừng lại.
Hắn ngước đôi mắt thâm trầm lên, nhìn về phía cô gái trong ngực đã sớm không chịu nổi hoan ái triền miên ngất xỉu đi, hơi cười, cuối cùng cũng từ trong cơ thể cô lui ra ngoài, bàn tay yêu thương lau đi mồ hôi ướt trán cô, ở trên đôi môi đỏ hồng hôn một cái, thanh âm trầm thấp khàn khàn lại dịu dàng đến không thể tin nổi: "...Cuối cùng anh cũng đã có em, lần này, bất kể là ai, cũng đừng mong từ trong lòng anh cướp em đi, ai cũng đừng hòng."
Sau đó, cũng không quản nam căn căng cứng nóng hôi hổi của mình vẫn còn bại lộ ở trong không khí, Hùng Thần Giai đem Tang Vãn Cách ôm lên, lấy khăn tay ra tỉ mỉ mà đem cô lau sạch sẽ, đem quần áo mặc chỉnh tề, thậm chí còn để cho cô tựa vào trong lòng ngực mình, vén mái tóc dài của cô qua một bên.
Khăn tay dính đầy vết tích của cô hắn cũng không chịu ném, cẩn thận từng li từng tí xếp gọn lại rồi nhét vào quần jean, lúc này mới có ý định xử lý mồ hôi cùng dịch trên người mình, giấy lau đã dùng qua tiện tay vứt xuống giỏ rác một bên, sau đó ôm giai nhân đi ra khỏi sân thể dục an tĩnh.
Ngoài cửa sân thể dục có một thanh niên cao gầy lịch sự, sau khi thấy hắn ôm Tang Vãn Cách ra ngoài, bước một bước dài liền vọt tới: "Đại ca, anh kêu em đến làm gì?"
Còn cố ý dặn dò khi hắn đi vào sân thể dục, hai giờ sau hãy vào nữa, chẳng lẽ là có mục đích gì, hay trường trung học này có ẩn chứa bảo tàng gì?
Ui chao ôi, đại ca ôm trong ngực... Là ai vậy?!
Người trẻ tuổi điểm cao mủi chân, cổ kéo dài thật dài, muốn nhìn trộm xem vị đại ca từ trước đến nay có danh xưng là Liễu Hạ Huệ đang ôm cô gái nào trong ngực, nhưng ánh mắt hiếu chiến, thích đánh nhau; thích gây gổ của bạn Hùng liền bắn qua, hại hắn sơ ý thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi của mình.
"Không nhìn thì không nhìn, làm gì giận như vậy..." Nhỏ giọng nói thầm, "Không phải chỉ là phụ nữ thôi sao? Giấu chi kĩ vậy, anh cho rằng cô ấy là núi vàng à?!"
Hùng Thần Giai lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, hắn lập tức tựa như đầu hàng giơ hai tay lên: "OK, OK, em sai rồi, em sai rồi được chưa?!" Thiệt là, lỗ tai gì thính dữ vậy, nói nhỏ như thế mà anh ta cũng nghe?!
"Nếu cậu đã rãnh rỗi như vậy, đi vào bên trong dọn dẹp một chút." Hùng Thần Giai cũng không để ý tới hắn, nhàn nhạt hạ lệnh.
Người trẻ tuổi trong phút chốc rớt cằm: "... Đại ca, em nghe nhầm đúng không? Anh bảo em vào bên trong lau dọn thật à?"
"Cậu chỉ có ba giây, 1
2──"
"2" Còn không có đếm xong, anh bạn trẻ tuổi nào đó tựa như lửa cháy đến mông, lập tức chạy vọt vào, sợ tới mức đầu cũng không dám quay lại.
Thấy hắn ngoan ngoãn chạy vào bên trong, Hùng Thần Giai lúc này mới ôm giai nhân tiếp tục đi, bởi vì bây giờ là thời gian lên lớp, hơn nữa hắn đặc biệt chọn con đường nhỏ để đi, cho nên không gặp bất kì người nào, nên cũng không cần phải lo lắng vấn đề danh dự mà cô sợ, duy nhất gặp phải mấy tên giáo viên, hắn cũng đặc biệt giải thích là cô Tang té xỉu, hắn tốt bụng giúp một tay, chiếm được cả đám người khen ngợi, cuối cùng cũng thành công trở về phòng làm việc chỉ có hai người của bọn họ.
Đem người phụ nữ yêu mến thả vào phòng nghỉ ngơi ── Căn phòng làm việc này xem ra không khác gì những căn phòng khác trong trường học nhưng sau căn phòng rửa tay là được thiết kế tỉ mỉ và tinh xảo, vừa mở ra chính là một gian phòng khổng lồ nghỉ ngơi. Phòng bếp phòng khách đầy đủ mọi thứ.
Ngay từ lúc hắn quyết định vào trường trung học này, cũng đã đem địa lý ưu thế của chỗ này toàn bộ chiếm cứ, thậm chí còn phát huy một chút ngoài định mức, lại dùng quyền thế"Xin" hiệu trưởng đem cô gái nhỏ của hắn từ phòng làm việc khác "Dời" tới đây, tất cả thật ra thì rất đơn giản.
Còn có phòng giải khát họ đã từng hoan ái hôm trước, hắn cũng đã dọn dẹp sạch sẽ giấu vết của cô, rồi mới phái người lại quét dọn, tuyệt không lưu bất cứ dư hương nào của công chúa của hắn ở nơi đó.
Cô là của hắn, trừ hắn ra ai cũng đừng nghĩ chạm vào cô dù chỉ một sợi lông tơ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...