Lý trí hoàn toàn không chịu mình khống chế, rõ rang là không muốn mở mắt, nhưng vẫn kìm lòng không được nghe theo lời của hắn, ngước đôi mắt đẫm lệ sương mù lên nhìn hắn.
Chính là người đàn ông này, đã đem cô từ một cô gái biến thành người phụ nữ; cũng là người đàn ông này, đã làm cho cô nếm hết khuất nhục khổ sở, tuyệt vọng lo lắng; nhưng cũng là người đàn ông này, đối xử với cô tốt đến mức có thể hái sao trên trời xuống cho cô; Hắn yêu cô, ngược cô, cũng bảo vệ cô.
Qua nhiều năm như vậy, chưa bao giờ thay đổi.
Thân thể càng ngày càng trở nên nóng bỏng, một loại cảm giác cực độ trống không bao phủ cả người cô, trong cơ thể cô dường như có gì đó không khống chế được chảy ra ngoài nhưng đồng thời lại có cảm giác trống rỗng muốn được lấp đầy.. Tang Vãn Cách mím đôi môi hồng nhỏ giọng nức nở nghẹn ngào, đôi tay mảnh khảnh quấn quanh ở trên cổ Hùng Thần Giai, hai người má tựa vai kề, giống như đôi uyên ương thân mật yêu say đắm.
Hắn vẫn còn đang vuốt ve ở gần hoa huy*t, nhẹ nhàng cọ, chậm rãi vuốt ve, nhưng làm sao cũng không nỡ đi vào, thân thể của cô mềm mại, hắn luôn luôn rõ ràng nhất, một chút xíu nho nhỏ đau đớn cô cũng không cách nào chịu đựng, hắn cũng không nỡ để cho cô chịu đựng. Cũng không phải là chưa từng có thời điểm cưỡng bách cô chịu đựng của mình, nhưng mỗi một lần như vậy, sau khi chấm dứt cũng cực hận mình, hối hận đến xanh cả ruột. Đây là hoan ái lần đầu tiên mặt đối mặt sau bảy năm gặp lại, hắn muốn cho cô hưởng thụ khoái cảm tốt đẹp nhất, không muốn để cho cô cảm thấy không thoải mái dù chỉ một chút xíu.
"Ưm..." Không chịu nổi khoái cảm tê dại mất hồn như vậy, Tang Vãn Cách vẻ mặt mê ly, mắt long lanh, cả người ưỡn cong, da thịt mềm mại trắng noãn giống như là có thể nhéo ra nước, cô vô ý thức giãy dụa thân thể mềm mại tuyệt mỹ mê người, để cho địa phương trống không của mình cùng vật khổng lồ của hắn vuốt ve lẫn nhau, dường như cô cho là làm như vậy sẽ vơi đi cảm giác trống rỗng gần như vét sạch lòng người đó.
Muốn hắn đi vào... Rất muốn hắn đi vào...
Tiếng rên rỉ kiều mỵ của Tang Vãn Cách giống như nữ thần lửa đến từ địa ngục, mỗi tiếng của cô phát ra có thể phá hủy lý trí của một người đàn ông, cặp mắt của Hùng Thần Giai bị dục hỏa cháy sạch đỏ bừng, hắn muốn cưng chiều cô, nhưng cô gái này lại không biết chết sống ở dưới người hắn cọ tới cọ lui, cọ xát lung tung tuy không có kĩ thuật nhưng lại làm cho hắn suýt nữa phun bắn ra nộp khí giới đầu hàng rồi.
Hùng Thần Giai nặng nề thở hổn hển, bàn tay cầm vòng eo mảnh khảnh lạ thường của cô, mảnh khảnh đến mức giống như chỉ vừa chạm mạnh sẽ bị gãy đôi, phía dưới dùng sức một chút, liền thẳng tắp đỉnh đi vào, sau đó lập tức giương mắt nhìn về phía cô, quan sát cẩn thận nét mặt của cô. Một lát sau, thấy cô không có vẻ đau, mới bắt đầu chậm rãi kéo ra đưa vào.
Cô đã ướt đến đủ để chịu đựng hắn, nhưng cho dù như vậy, hắn vẫn sợ sẽ làm đau cô. Nam căn sậm màu của hắn ra vào bên trong thủy huyệt mềm mại, mỗi một lần rút ra đều mang theo một chút ngọt ngào, sau đó lại đem chính mình chôn sâu vào trong cơ thể non mềm đó.
Hùng Thần Giai không dám dùng sức, càng không dám xâm nhập, nam căn trào cũng chỉ tiến vào chừng hai phần ba, còn có một phần ở bên ngoài, theo mỗi một động tác đụng chạm của hắn vỗ mạnh vào mông cô, bàn tay không nhịn được đưa ra ngoài, khẽ xoa nắn mân mê, thỉnh thoảng cọ cọ trên hoa hạch mềm mại, dung hết cách để mang đến khoái cảm cho cô.
Thân thể Tang Vãn Cách vốn vô cùng nhạy cảm, hơn nữa bị hắn đùa bỡn như vậy, càng thêm chảy ra mật dịch đến rối tinh rối mù Nhưng vào lúc này cô cũng không còn lo được nhiều như vậy, đừng nói xấu hổ, ngay cả tiếng rên rỉ cũng bởi vì mỗi một lần rút ra đưa vào của hắn vừa dù ng sức lại vừa dịu dàng mà đứt quãng, chỉ có thể"Y y a a" kêu, giống như chú mèo con chưa dứt sữa.
Trong tròng mắt đen chứa đựng nụ cười, Hùng Thần Giai bắt đầu từ từ gia tăng tốc độ, mỗi một lần đều gần như chạm đến cánh cửa thần bí mềm mại nhất trong cơ thể cô, trên đường tấn công lại không ngừng cố ý va chạm vào khối thịt non nhạy cảm kia, không nương tay nữa.
Nơi đó là nơi có thể mang đứa con của hắn!
"Công chúa của anh..." Hắn khe khẽ nỉ non. Cho dù hiện tại hắn đã trở thành đại nhân vật phong vân có thể hô mưa gọi gió trên xã hội, nhưng ở trước mặt cô, hắn vẫn tràn đầy tự ti, tự ti mình thô tục, tự ti tướng mạo của mình... Tất cả tất cả, hắn không hề xứng với cô.
Cô có lẽ là nữ thần cao quý trong mắt của vô số người, lại vĩnh viễn chỉ có thể là người phụ nữ của một mình hắn, là công chúa dành riêng cho hắn.
Đôi môi mỏng hôn lên cánh môi non nớt của cô, tỉ mỉ liếm mút gặm cắn, động tác phía dưới một lần nặng hơn một lần, cuối cùng là đem lấy chính mình toàn bộ vùi vào trong cơ thể cô, trên chiếc bụng phẳng mịn trắng nõn nà của cô đã xuất hiện một dấu vết thật sâu, đó là tượng trưng cho chiến hữu của hắn đang rong ruổi trong cơ thể cô.
“Hãy nhìn anh đoạt lấy em như thế nào, em là của anh, của một mình anh..." Trong giọng thì thầm đầy chân tình đó lại chứa đựng sự quyết tâm, quyết tâm đến điên cuồng làm người ta có cảm giác lo lắng rợn cả tóc gáy.
Tang Vãn Cách chỉ có thể vịn vào bờ vai bền chắc của hắn, vô lực yêu kiều, đó nhận hắn một lần rồi lại một lần dùng sức chiếm hữu cô...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...