Giữa tháng năm, lan trong viện đã nở đều, những cánh hoa nhẹ đưa theo gió, tỏa ra hương thơm thoang thoảng nhẹ nhàng.Sau khi trò chuyện xong cùng Mặc lão phu nhân, Mặc Vĩ Hiên rời khỏi Lạc Ảnh Đường, từ từ thả chậm cước bộ, bước chân tùy ý mà đi dạo trong hoa viên.Sắc trời đã tối, Tạ Hưng theo sát chủ tử, cầm đèn rọi về phía trước.
Mặc Vĩ Hiên phất tay cho hắn lui ra, lại tiếp tục tản bộ không mục đích, ánh trăng chiếu tỏ cả con đường.Cho đến khi hắn thấy một thân ảnh xa lạ, người dưới ánh trăng như được bao phủ thêm một lớp ánh sáng bàng bạc.
Thân ảnh nàng mảnh mai trước gió, ngẩng đầu ngắm hoa lan.Bất giác đã thấy bản thân đứng trước Diệp Lan Đường.Bóng lưng kia đẹp đẽ lại mơ hồ, khiến hắn nhất thời không nhớ ra nàng là ai.Diệp Lan Đường từ khi nào lại có chủ nhân, chậm rãi nghĩ lại, hắn mới nhớ ra rằng dường như mình có một vị phu nhân, vậy mà hắn đã đem quên mất.Người kia được bài trí ở viện ngay cạnh hắn, cũng là để bệnh tình hắn tốt hơn.Dường như nhận ra được có ánh mắt đang nhìn mình, Lâm Tử Yên nhẹ quay đầu lại.Khuôn mặt nàng so với bóng lưng quả là khiến người ta không tìm thấy sự liên quan nào, khuôn mặt nàng rất bình thường, đặt giữa rất nhiều người sẽ không thể nào nhớ kĩ.Nhìn thấy người trước mắt, Lâm Tử Yên nhẹ cúi người thỉnh an.Ánh mắt Mặc Vĩ Hiên nhìn nàng phức tạp, hắn gật đầu, lại chầm chậm tiến về phía nàng.Lâm Tử Yên chẳng hiểu sao người này lại đến viện của nàng, người đến thì tiếp, ít ra khi nàng còn ở đây, nàng sẽ làm tròn nghĩa vụ của một vị phu nhân.“Đinh Lăng, dâng trà.”Giọng nàng thanh thúy dễ nghe, khuôn mặt bình thường lại không che được đôi mắt sáng như sao trời.Nàng lại chần chừ nói:“Tướng quân, chàng ngồi đi.”Sau một lúc lâu suy nghĩ, nàng không cách nào gọi hắn phu quân.
Ngẫm đi ngẫm lại, người này cưới nàng vào viện chẳng qua là để cải thiện bệnh tình, chắc cũng không mong chờ tiếng phu quân này của mình, cũng không coi là quá phận.Mặc Vĩ Hiên nhẹ gật đầu, ánh mắt chăm chú nhìn nàng.Đến khi thật sự khiến Lâm Tử Yên cảm giác thật kì quái, chẳng lẽ hắn nhìn ra cái gì, thì Đinh Lăng cũng đem trà ra.Nàng đổ trà ra chén, sau đó đưa cho hắn.
Ánh mắt Mặc Vĩ Hiên chuyển từ mặt nàng xuống tay nàng.Trong lòng Lâm Tử Yên đổ mồ hôi hột, người này sao phải dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng.Mặc Vĩ Hiên khẽ đảo qua đôi tay trắng tuyết đang dâng trà của nàng, hắn nhận lấy, uống một ngụm rồi tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, bâng quơ hỏi:“Trước giờ trong phủ sống tốt chứ?”“Ta trước giờ đều sống rất tốt, chẳng hay tướng quân hôm nay đến có chuyện gì không?”Thấy nàng lạnh lùng hỏi, môi hắn khẽ nhếch, lại uống thêm một ngụm trà:“Tình cờ đi ngang, viện của phu nhân ta, lí nào nàng lại hỏi câu này.”Lâm Tử Yên biết nàng quá phận, liền mím môi im bặt, nàng chỉ mong bình an sống ở phủ này, sau ba năm sẽ đi, cũng chẳng muốn cùng hắn níu lấy một mối duyên.Tô thị đối với nàng yêu quý, vì vậy cũng đối với nàng mách bảo đôi lời, tìm cách níu giữ lấy hắn, biết đâu sau này có thể tiếp tục ở Mặc gia làm phu nhân.Nàng chỉ gượng cười, thay vì đau đầu suy nghĩ cách khiến hắn yêu thích, chi bằng sau này rời đi, cùng Đinh Lăng đi khắp nơi ngao du, ngày sống qua ngày không phải tốt hơn sao.Thấy nàng không trả lời, Mặc Vĩ Hiên cũng không hỏi nữa.Không khí bỗng chốc trầm mặc, Lâm Tử Yên đành phải trả lời.“Lần đầu gặp tướng quân, khó trách lời nói không được đúng mực.
Mong tướng quân tha tội.” – Nàng tuy nói vậy, nhưng giọng điệu lại không có chút thỉnh tội nào, Mặc Vĩ Hiên khẽ cười.Hắn trước giờ đối với vị phu nhân được cưới hờ này, chưa bao giờ để trong lòng cả.Vì cái gì mà ở đây trêu chọc nàng ta.Trước giờ ở chiến trường, hở chút là chém giết.
Mưa máu gió tanh, sớm đã chán ghét đến cực điểm.Nhìn thấy nàng thong thả ngắm hoa lan, lại bất giác thấy nhẹ lòng.Lại thấy nàng ở đây sống rất tốt, không có hắn cũng sống rất tốt.
Sau này rời đi ắt hẳn cũng sống rất tốt. Tay hắn khẽ vân vê tách trà, nhìn ngắm hoa lan ở trong viện.
Sau một lúc lâu, cuối cùng cũng không nói ra câu nào.Lại nhấp một ngụm trà, Mặc Vĩ Hiên đứng dậy, thong thả rời khỏi Diệp Lan Đường..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...