Từ Yếm Đeo Cổ Đến Áo Cưới FULL


Hôm Triệu Yểu đến biệt thự Lưu Quang tìm Trì Tiêu mượn túi, đúng lúc Diêu Thi cũng có mặt.
Một quỹ từ thiện ở Ninh thành sẽ tỏ chức một cuộc đấu giá từ thiện vào tháng sau, với tư cách là một trong những giám đốc danh dự, Trì Tiêu phải cống hiến ít đồ để làm đồ đấu giá, lần này Diêu Thi tới là để thương lượng danh sách đồ đấu giá với cô.
Nếu Triệu Yểu đã tới, sẵn tiện cũng giúp đỡ bọn họ.
Phòng sưu tầm ở lầu ba, kế bên phòng quần áo của Từ Thư Thừa và Trì Tiêu.

Do chiếm không gian lớn nên bố cục lầu ba tương đối đơn giản, chỉ có phòng ngủ chính, thư phòng, phòng quần áo và phòng sưu tầm.
Ngoại trừ đặt túi xách châu báu các thứ của Trì Tiêu còn có một khu độc lập trưng bay một ít đồ cổ hàng mỹ nghệ, những thứ này đa phần là của Từ Thư Thừa.
Cuối cùng Trì Tiêu chọn một cái vòng cổ đá quý, một bộ bài cầm tinh (bài hình mười hai con giáp ứng với mười hai can chi – một loại bài của Trung Quốc) bằng ngọc trắng cùng một tác phẩm điêu khắc của nghệ nhân nổi tiếng.
Từ Thư Thừa cũng là giám đốc danh dự của quỹ, lúc trước anh cũng đích thân chọn vài món đồ trong đám đồ sưu tầm của mình làm đồ đấu giá, trong đó có một bức tranh được cất giữ trong phòng vẽ dưới tầng hầm, mặc dù Trì Tiêu biết mật mã nhưng không tiện đụng vào, miễn cho kẻ tầm thường như cô bất cẩn làm hỏng.

Hiện giờ chỉ là quyết định danh sách chi tiết cho bên quỹ trước, đến lúc đó sẽ có người phụ trách chuyên môn tới lấy.
“Cục cưng, đợi tớ quay xong sẽ trả lại cho cậu, yêu cậu nhiều!” Triệu Yểu nhận được cái túi lập tức ôm lấy Trì Tiêu hôn một cái, cứng rắn in lại một vết son môi cực kỳ dễ thấy trên gương mặt nhỏ nhắn trắng mềm của cô.
Trì Tiêu tỏ ra không còn lưu luyến cuộc sống, nhận cái khăn tay do Diêu Thi đang nhịn cười đă.

Lúc cô chuẩn bị lau, bỗng nhiên Triệu Yểu lại ngăn cản.
“Đừng nhúc nhích, đợi tớ chụp cái đã!”
Nói xong cô ấy không đợi Trì Tiêu phản ứng đã mở điện thoại lập tức chụp một tấm.
Tiểu mỹ nhân da trắng xinh đẹp trong ảnh mờ mịt nhìn vào màn ảnh, vết son môi đỏ tươi trên mặt khiến cả người cô vừa đáng yêu vừa khôi hài.
Trì Tiêu không muốn so đo với cô ấy, chỉ lo lau mặt mình, lau vài cái soi gương thấy vẫn để lại một đống màu đỏ rõ ràng nên về phòng mình rửa mặt.
Triệu Yểu “làm ác” thành công thì vui sướng gửi lên vòng bạn bè:
[Cục cưng Nhân Nhân nhà tui thiệt là đáng yêu quá, muốn hôn muốn nựng! [Hình minh họa]]
Đây là tài khoản cá nhân của cô ây, hầu hết liên hệ đều là bạn bè thân thuộc, đa phần đều biết Trì Tiêu, không có nhiều đối tác trong công việc lắm.

Cô ấy vừa đăng đã nhận được từng đợt bình luận, nhất là những người quen Trì Tiêu, rắm cầu vồng thả cực kỳ vang.

(ngôn ngữ mạng, ý chỉ fan tung hô thần tượng quá mức)
Mạnh Du hiếm khi được nghỉ ngơi, hôm nay có hẹn tới nhà chị em tốt Bùi Tư Lan ăn cơm.

Tay nghề của Bùi Tư Lan rất tốt, lần nào cô ấy tới ăn cũng phải dùng hết tự chủ trong đời mới có thể đảm bảo lượng calorie nhận vào không vượt chỉ tiêu.
Lúc này Bùi Tư Lan đnag bận rộn trong bếp với trợ lý.

Sát thủ nhà bếp Mạnh Du thì yên tâm thoải mái ở phòng khách chơi điện thoại, dạo quanh weibo một vòng, mới nhấn vào vòng bạn bè đã thấy nội dụng Triệu Yểu mới đăng.
Cô ấy và Triệu Yểu quen biết nhau trong một buổi trình diễn ở nước ngoài, đối phương là blogger thời trang khá nổi tiếng trên weibo, có tâm đắc của bản thân về quan niệm thời trang.

Ban đầu hai người chỉ thêm wechat công việc và chia sẻ ảnh chụp chung trên weibo theo phép lịch sự.
Sau đó quan hệ của cả hai dần sâu sắc vì thường xuyên gặp gỡ trong các buổi trình diễn.

Hơn nữa Triệu Yểu cũng dần quen thuộc với cô qua các mối quan hệ của giám đốc thương hiệu, rất nhiều quan niệm của hai bên đều khá hợp ý nên mới thêm wechat cá nhân.
Nhưng đây là lần đầu tiên Mạnh Du biết Triệu Yểu vậy mà quen biết thiên kim nhà họ Trì bèo nước gặp nhau kia, hơn nữa hình như quan hệ rất tốt.
Tâm tư của cô ấy hơi động, lần đầu tiên nhấn vào trang chủ vòng bạn bè của Triệu Yểu.

Nội dung chỉ hiển thị trong vòng nửa năm, nửa năm này bài đăng trong vòng bạn bè cũng không quá nhiều, nhưng vẫn có thể tìm được mấy nội dung nhắc tới cái tên “Nhân Nhân” này.
Triệu Yểu gọi Trì Tiêu là “Nhân Nhân” trong bài đăng vừa rồi, Mạnh Du nhớ đêm đó trong bữa tiệc Phó Hàn đã từng giới thiệu với cô ấy tên mụ của Trì Tiêu là Nhân Nhân.
Lúc đó cô ấy đã cảm thấy cái tên mụ này vừa êm tai vừa đáng yêu.
Tấm ảnh Triệu Yểu chụp càng làm nổi bậ sự ngốc manh đáng yêu của Trì Tiêu.


Nói thế nào đây, tổng hợp lại gương mặt ngoan ngoãn xinh đẹp vô ngần và tính cách điềm tĩnh của cô bé này quả thực rất dễ khiến người ta nổi lên ý muốn bảo vệ.
Đung lúc Bùi Tư Lan gọt một đĩa hoa quả đem tới, thấy vẻ mặt Mạnh Du hơi kỳ lạ thì hỏi: “Xem gì đấy? Cười như đồ ngốc vậy.”
Mạnh Du giơ điện thoại ra hiệu cho cô xem: “Xem nè, cô bé này có đẹp không?”
Bùi Tư Lan nhìn kỹ, thực sự bị thu hút, cô cầm điên thoại nhìn cho kỹ: “Đây là người mẫu hay nghệ sĩ mới ký của công ti các cậu? Không tệ đó, nhìn đẹp lắm, phong cách thay đổi đa dạng, có thể là ánh trăng sáng cũng có thể là nốt ruồi son, là kiểu mà tớ thích!”
Mạnh Du cảm thấy vinh hạnh như là mình được khen cười: “Không phải trong giới, là em gái mà Phó Hàn quen từ nhỏ, cũng là em gái ruột của ông chủ chúng ta, thiên kim danh môn thứ thiệt!”
Bùi Tư Lan đặt điện thoại xuống nghiêm túc nhìn cô ấy: “Cậu có wechat của cô ấy không? Có thể cho tó không? Tớ có thể trêu chọc không?”
“Cậu nghĩ hay quá, người ta đã kết hôn có chồng ròi, chồng người ta cực kỳ đẹp trai!”
“Có đẹp bằng con trai tớ không?”
“Con trai” của Bùi Tư Lan không phải con ruột mà là một nam diễn viên trẻ có diễn xuất và ngoại hình trong giới.

Mấy năm gần đây danh tiếng của anh ta rất cao, trong người hâm mộ có rất nhiều “fan mẹ” hoặc “fan chị gái”, Bùi Tư Lan là người phía trước.
“Nói thế nào đây, con trai cậu còn quá nhỏ và trẻ con, chồng của em gái này là đẹp trai thật, là kiểu có thể trực tiếp đi làm người mẫu, dựa vào gương mặt và dáng người để bước vào hàng siêu mẫu! Ừm… chỉ đẹp trai hon Phó Hàn một chút mà thôi.”
Tuy rằng trong lòng có bạn trai nhưng Mạnh Du vẫn sờ lương tâm nói thật.
Bùi Tư Lan kích động đến nhướng nhướng mày: “Woa! Vậy nhất định là cực kỳ cực kỳ đẹp trai rồi, tớ có thể làm quen cả hai vợ chồng bọn họ được không?”
“…”
Không bằng cậu nằm mơ đi.
Lớp lập kế hoạch sự nghiệp tối thứ ba, thừa dịp hầu hết các bạn học đều có mặt, lớp trưởng Trương Linh Lợi lần lượt thông báo chuyện liên hoan lớp qua miệng và nhóm chat QQ.
Liên hoan lớp mỗi năm một lần là truyền thống mà lớp bọn họ đã có từ hồi năm nhất, cũng nhờ Trương Linh Lợi dẫn dắt mấy vị cán sự lớp nên mới tổ chức liên tục cho tới năm tư.
Nhất định học kỳ sau mọi người đều bận chuyện của mình, muốn tụ họp không dễ nên đây chính là lần họp lớp cuối cùng thời đại học.


Trong nhóm chat lập tức cực kỳ náo nhiêt, xem ra rất nhiều bạn học đều chờ mong.
Mọi người đang thảo luận đi đâu choi gì các kiểu trong nhóm, Trì Tiêu không lên tiếng, bình thường cô cũng không hay nói chuyện trong nhóm lắm, lần nào cũng chỉ ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của tổ chức là được.
Hôm nay Lâm Gia có đi học, đúng lúc nhìn thấy Trần Hiểu Đan đề cử một thắng cảnh ở thị trấn nghỉ mát nhỏ mới được phát triển ở ngoại ô Ninh thành.

Cô ấy và các bạn đã đế đó vào kỳ nghỉ, đánh giá khá cao.

Đúng lúc Lâm Gia cũng có hứng thú với chỗ đó nên thảo luận với Trần Hiểu Đan.
Vài bóng người lướt qua, ba người đều không để ý, chỉ cho là bọn họ đi ngang qua, không ngờ rằng bọn họ lại dừng ở bên cạnh.
“Trì Tiêu?”
Trì Tiêu ngồi bên trong, nghe thấy có người gọi mình liền ngước mắt lên nhìn.

Hai bạn cùng phòng đang nói chuyện bên cạnh cũng dừng lại nhìn theo.
Hai nữ sinh đứng trên lối đi trông hơi quen mắt hình như là hai người bình thường khá thân thiết với Cát Viện.
“Có chuyện gì sao?” Trì Tiêu hỏi.
Nữ sinh tóc nhuộm nâu nhanh chóng nhìn cô một lượt, cười cười không trả lời mà hỏi lại: “Cát Viện không đi học với mọi người ư?”
Trần Hiểu Đan đáp: “À, cô ấy tìm được chỗ thực tập nên gần đây đều không về phòng ngủ.”
“Vậy sao..” Nữ sinh tỏ vẻ chợt hiểu: “Thảo nào mấy ngày trước tôi còn nghe cô ấy nói trên wechat có lẽ gần đây cô ấ không có thời gian đến trường.

Cô ấy bảo mình gặp được biên kịch của một công ti điện ảnh và truyền hình nên đi theo ông lớn trong giới tham gia cải biên IP lớn!” (intellectual property – sở hữu trí tuệ, hiện được dùng để chỉ những dự án lớn)
Nữ sinh khác nói tiếp: “Đúng vậy đúng vậy, hình như lãnh đạo trong khoa chúng ta cũng biết chuyện này.

Không biết cô ấy làm sao khiến lãnh đạo khoa đặc biệt phê không cần học môn chuyên ngành nữa!”
“À đúng rồi, mọi người bắt đầu tìm chỗ thực tập chưa? Trì Tiêu, thành tích của cậu ưu tú như vậy, còn từng nhận thưởng, nhất định rất dễ tìm việc nhỉ?”
Trì Tiêu nhẹ nhàng trả lời: “Chưa tìm.” Sau đó cô quay đầu tiếp tục đọc sách của mình.
Tiểu thuyết cô đang viết gần đây có đề tài cổ đại hư cấu, thế giới quan tự thiết lập cực kỳ khổng lồ.


Truyện này đã có dàn ý từ trước, chỉ là dù sao cũng cô cũng không phải học lịch sử, muốn khôi phục lại bối cảnh và phong cách của thời đại đó không đơn giản nên phải tìm một số sách sử tham khảo.
Nhìn dáng vẻ lạnh nhạt bình tĩnh của cô, sắc mặt hai nữ sinh có chút xấu hổ.

Nữ sinh tóc nâu giật giật khóe môi nói: “Cũng đúng, bây giơ còn chưa tốt nghiệp, cũng không phải sốt ruột, dù sao không phải ai cũng  như Cát Viện, giỏi như vậy mà còn cố gắng đến thế.”
Nói xong bọn họ liền bỏ đi, mặc kệ người nghe muốn nghĩ thế nào.
Trần Hiểu Đan im lặng một hồi, bỗng nhiên mở miệng nói: “Tớ cảm thấy bọn họ đang nói tớ, tớ là cá muối không cố gắng cũng không ưu tú hu hu…”
Lâm Gia an ủi cô ấy: “Không sao, cậu nghĩ xem ba năm đại học của cậu chưa từng trượt môn nào!”
“Hình như đúng là vậy.” Trần Hiểu Đan lập tức được an ủi, tiếp tục bàn về những hạng mục mình chơi khi nghỉ phép ở thị trân snhor.
Lâm Gia vừa nghe vừa phân tâm nhắn tin cho Trì Tiêu —
[Lâm Gia (Mặt trờ nhỏ): Bọn họ biết cậu có biệt thự xe sang máy bay riêng đảo tư nhân hay là cô vợ nhỏ thanh mai trúc mã của tống giám đôc bá đạo?]
Cho dù Lâm Gia đầu óc đơn giản cũng nghe ra được vừa rồi hai nữ sinh kia ngay từ đầu đã bỏ qua cô ấy và Trần Hiểu Đan gọi tên Trì Tiêu sau đó nhắc tới Cát Viện, thẳng thừng tâng bốc rồi giẫm đạp.
Cô ta giẫm ai vừa nhìn đã hiểu ngay.
[Một con cá muối: Không biết nha…]
[Một con cá muối: Chồng tớ không phải tổng giám đốc bá đạo.]
[Lâm Gia: Ôi trời đó là thuật ngữ chung thôi! Trong mắt có tổng giám đốc nhiều tiền đều là tổng giám đốc bá đạo!]
[Một con cá muối: …vậy thì đúng là anh ấy rất bá đạo.]
[Lâm Gia: …]
[Lâm Gia: Rơi những giọt nước mắt nghèo khổ.jpg]
Sau khi tan học Từ Thư Thừa tới đón Trì Tiêu, xe đỗ ở chỗ cũ.
Cửa tòa nhà dạy học cách đó không xa, thấy bóng lưng Trì Tiêu tiến vào chiếc xe màu đen, nữ sinh tóc nâu lấy điện thoại ra lặng lẽ chụp mấy tấm.
Cô bạn đi cùng có chút khó hiểu: “Chiếc xe đó cũng không đắt lắm không phải bảo nhà Trì Tiêu có chút tiền sao? Tự nhiên cậu chụp cái đó làm gì?”
“Cậu ngốc hả! Không phát hiện ccó người ngồi ở ghế sau à? Cũng không biết là ai thần thần bí bí không chịu lộ diện, nếu có gì bẩn thỉu… ai biết cô ta có phải đại tiểu thư giàu có thật hay không!”
“Cậu vừa nói vậy, tó đã ngửi được mùi rồi…”
Chờ chiếc xe chạy đi, hai người nhìn hình trong chốc lát, sau khi xác định có thể nhận rõ người lên xe là Trì Tiêu mới hài lòng rời khỏi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui