Từ Xưa Kẻ Ngốc Luôn Khắc Phản Diện

Thi Đại ôm A Ly rời khỏi hội hoa đăng, trở về Thi phủ gần đến giờ tuất.

Vừa vào cửa chính đã thấy bốn bóng người.

Mạnh Kha ôm hộp gấm gần như chất thành ngọn núi nhỏ, Thi Kính Thừa còn ôm một đống lớn hơn của bà.

Thẩm Lưu Sương nhận vài hộp từ tay Mạnh Kha, giảm bớt gánh nặng cho bà.

Thi Vân Thanh cầm theo nắm sáu gói dầu, miệng ngậm xâu hồ lô ngào đường, liếc nhìn Thi Đại và Giang Bạch Nghiễn, bỗng trợn to mắt.

"Đại Đại!"

Mạnh Kha mừng rỡ:

"Dạo với Bạch Nghiễn thế nào?"

Thi Kính Thừa như có điều suy nghĩ, ánh mắt khẽ lướt qua, từ mái tóc trước trán bị gió thổi rối tung của Thi Đại, trông thấy nếp nhăn trên áo đỏ của Giang Bạch Nghiễn.

Thi Đại chỉ hộp bánh trong tay Giang Bạch Nghiễn:

"Vui lắm ạ."

Sau khi rời khỏi bờ sông, hai người lại dạo chợ đêm thêm một lúc. Thi Đại vẫn nhớ lời hứa với Thải Chi, chọn lựa tỉ mỉ, mua không ít quà cho người trong nhà.

Nàng rất tò mò về đống đồ cha nương đang ôm:

"Mấy thứ này, chắc không phải là..."

"Đúng rồi."

Mạnh Kha cười:

"Là cha con thắng câu đố đèn đấy."

Kẻ mạnh thật sự, không cần tự móc tiền của mình.

Chỗ nào có câu đố đèn, nơi đó là chiến trường của Thi Kính Thừa, chẳng cần tốn sức, chỉ dựa vào một cái miệng đã tung hoành Thượng Nguyên.

"Hôm nay cha con gặp đối thủ."

Mạnh Kha vội vã chia sẻ:

"Trình độ của người đó có thể sánh ngang với Kính Thừa...là đồng liêu trong Trấn Ách Ti của các con đấy."

Thi Đại tò mò:

"Ai ạ?"

Thi Kính Thừa cười đáp:

"Người điều khiển con rối."

Thi Đại ngạc nhiên:

"Tiểu Hắc?"

Nghĩ lại cũng phải, vì muốn lên kế hoạch báo thù, mấy năm nay hẳn Tiểu Hắc đã đọc rất nhiều sách.

Thông qua lời miêu tả sinh động như thật của Mạnh Kha, quá trình đố đèn tối nay cực kỳ sôi nổi, Thi Kính Thừa và Tiểu Hắc kỳ phùng địch thủ thực lực ngang nhau, không chờ người khác đọc hết câu hỏi, họ đã nói ra đáp án.

Ngay cả Bạch Khinh và Ân Nhu, cũng rất chấn động.

"Tất nhiên."

Mạnh Kha lên tiếng:

"Cuối cùng vẫn là cha con hơn một bậc."

"Dù sao cũng là nhất bá thượng nguyên mà."

Thi Đại bật cười vui vẻ, xoa đầu Thi Vân Thanh:

"Vân Thanh chơi vui không?"

Miệng nhét đầy kẹo hồ lô đến mức gò má căng phồng, cậu nhóc ậm ờ đáp:

"Vui lắm."

Thẩm Lưu Sương trông thì lười biếng không đứng đắn, thực ra tâm tư tinh tế vô cùng.

Nghe kể chuyện, ăn bánh ngọt, xem múa lân, có nàng ta bên cạnh, vĩnh viễn cũng không thấy nhàm chán.

Thời gian không còn sớm, kết thúc một ngày bận rộn, Thi Đại tạm biệt mọi người, về tiểu viện của mình.

Ban đầu nàng chậm rãi dạo bước.

Bước chân nhẹ nhàng, ngay sau đó càng lúc càng nhanh, thỉnh thoảng còn nhún nhảy, giẫm lên nền tuyết loạt xoạt vang vọng.

A Ly được nàng ôm trong lòng: "..."

Nó có thể cảm nhận được, tâm trạng Thi Đại rất tốt.

Nói thật khoảnh khắc Giang Bạch Nghiễn đè nàng lên gốc cây, A Ly sợ đến nỗi da đầu tê dại.

Về sau nghe chàng nói mấy câu nửa thật nửa giả, nó chỉ sợ lời đáp của Thi Đại sẽ giẫm vào vùng cấm, hoàn toàn chọc giận Giang Bạch Nghiễn.

Chỉ cần Thi Đại thể hiện đôi chút phản cảm và khiếp sợ thôi, nó không hề nghi ngờ, Giang Bạch Nghiễn sẽ nổi điên mất.

Ấy vậy mà phản ứng của hai người lại nằm ngoài dự đoán của nó...

Mắt thấy Thi Đại trở mình đè lên người Giang Bạch Nghiễn, lần đầu tiên từ khi sinh ra đến nay, A Ly cảm nhận cái gì là "tròng mắt như sắp rớt ra".

Đánh trả là bản năng của kiếm khách, song Giang Bạch Nghiễn chẳng hề phản kháng.

Đầu óc A Ly rối bời.

"Giang Bạch Nghiễn nói như thế."

Hồ ly trắng thử hỏi:

"Là có ý gì?"

Thi Đại không nghĩ nhiều:

"Ý trên mặt chữ."

Thực ra đã nghĩ rất nhiều.

Thi Đại nhìn ra được, Giang Bạch Nghiễn đối xử với nàng tốt hơn những người khác.

Giới hạn "tốt" ở đây có vẻ mập mờ, nhưng nếu nghĩ sâu theo hướng đó lại thấy chần chừ.

Từ nhỏ Giang Bạch Nghiễn đã sống trong đau đớn, vô cùng lạ lẫm với đụng chạm của người khác.


Chàng gần gũi với nàng, phải chăng chỉ xuất phát từ khát vọng sinh lý, muốn được ôm nhiều hơn?

Nghĩ như thế, cũng có thể giải thích được.

Nhưng lại cầm lòng không đậu thăm dò, đến gần hơn, từ đó hân hoan vui thích.

Cảm nhận quá đỗi lạ lùng.

Tâm trạng Thi Đại dường như còn tốt hơn nữa, bắt đầu cong môi ngâm nga ca hát.

Đôi mắt A Ly đờ đẫn, nhìn bầu trời tối mịt.

Tâm trạng phức tạp.

Một chốc thì "cứ tiếp tục phát triển như vậy, thật sự không sao chứ", có khi lại "cứ vậy đi, có lẽ Thi Đại thật sự chữa khỏi cho nhóc điên kia".

Bẻ đầu ngón tay tính toán, họa diệt thế ngày một cận kề, Thi Đại trông chừng Giang Bạch Nghiễn chặt chẽ hơn chút, nói không chừng ma xui quỷ khiến có thể hóa giải nguy cơ.

Quá hợp lý.

Khi pháo hoa tết thượng nguyên lụi tàn, A Ly đã thuyết phục được chính mình.

Đối diện với Thi Đại, Giang Bạch Nghiễn đè nén tính tình, diện mạo xinh đẹp, thực lực mạnh mẽ, đối xử với nàng dịu dàng, chưa từng vượt quá giới hạn.

Hình như...cũng khá tốt?

Từ sau tết thượng nguyên, thoáng chốc đã trôi qua nửa tháng yên bình không sóng gió.

Qua tiết kinh trập, thành Trường An dần dần ấm áp, gió nhẹ lên men, ấp ủ sắc xuân cây cỏ.

Gần đây Trấn Ách Ti không có vụ án gì lớn, ngược lại phía Bắc và Nam Hải xuất hiện vài con đại yêu, theo A Ly nói, đấy là dấu hiệu đầu tiên linh khí tứ hải không còn ổn định nữa.

Thi Kính Thừa phát hiện điều khả nghi, bắt đầu bận bịu, liên tục mấy ngày, Thi Đại chưa từng thấy ông về nhà.

Khi gặp lại, Thi Kính Thừa và Mạnh Kha mang đến tin lớn...

Đã tra rõ thân thế của Thẩm Lưu Sương.

"Nói tóm lại."

Ngồi trên ghế thái sư ở sảnh chính, Mạnh Kha cười:

"Vị này là cô mẫu của Lưu Sương."

Cô mẫu, là muội muội của phụ thân.

Nhất thời Thi Đại vẫn chưa tiêu hóa hết tin tức, nhìn nữ nhân bên cạnh Mạnh Kha.

Rất trẻ trung, độ khoảng hơn hai mươi tuổi, áo trắng thướt tha, cài trâm ngọc, đôi mắt phượng tương tự Thẩm Lưu Sương, bờ môi thấm chút sắc son khẽ cong.

Mắt phượng nhếch lên, luôn mang theo đôi phần sắc bén, vậy mà nữ nhân này lại mỉm cười nhẹ nhàng, hồn nhiên rực rỡ, hoàn toàn không có tính công kích.

"Ta tên Bách Lý Thanh Chi, đến từ Việt Châu."

Nữ nhân nhanh nhẹn lên tiếng:

"Đa tạ các vị đã chăm sóc Lưu Sương."

Đầu đuôi chuyện nhận thân này kể ra cũng dài dòng.

Lúc Thẩm Lưu Sương còn trong tã lót, bị đặt vào thùng gỗ rơi xuống sông, trôi theo dòng nước, dừng bên bãi nọ.

Vừa khéo Mạnh Kha đi lại khắp chốn, ngang qua bờ sông, trông thấy đứa nhỏ đang thoi thóp.

Lúc ấy trên người Thẩm Lưu Sương chỉ có một miếng ngọc chất lượng kém không có gì đặc biệt, khắc chữ "Thẩm".

"Nhà Bách Lý chúng ta, là tộc lớn ở Giang Nam."

Bách Lý Thanh Chi giải thích:

"Thẩm là họ của tẩu tẩu ta."

Từ lời nàng ta, Thi Đại nghe được nguyên nhân hậu quả đại khái.

Bách Lý thị quả thật là danh môn vọng tộc Giang Nam, mười tám năm trước, phụ thân Thẩm Lưu Sương từng giữ chức gia chủ.

Cha nàng ta tên "Bách Lý Sách", nương là "Thẩm Vọng Thư", ngày nọ ngồi thuyền dạo chơi, trên đường bị tấn công.

Rốt cuộc hôm đó đã xảy ra chuyện gì, đến nay không ai hay biết.

Bách Lý Thanh Chi chỉ nói, khi người ta phát hiện con thuyền, lửa lớn đã cháy hơn phân nửa, tiền tài bị cướp sạch chẳng còn gì.

Nơi nào trên thuyền cũng có thi thể chết thảm, có người mất mạng dưới trường thương, có người bị lửa lớn tàn nhẫn nuốt chửng.

Người ra tay thương thuật tài ba, Bách Lý Sách và Thẩm Vọng Thư bị một thương xuyên tim.

"Bên cạnh huynh trưởng và tẩu tẩu, còn có một đứa nhỏ bị cháy đến không nhận ra mặt mũi."

Bách Lý Thanh Chi than thở:

"Chúng ta cứ nghĩ...đó là Lưu Sương."

Tướng mạo của mấy đứa bé không khác nhau là bao, bị lửa thiêu cháy, làm sao phân biệt được.

Bách Lý thị xem như một nhà ba người chết ngay tại chỗ, tổ chức tang lễ lớn cả thành đều biết, đồng thời ra giá cao để truy bắt hung thủ.

Đáng tiếc đến tận lúc này, cũng không tìm ra hung thủ là ai.

Năm đó Bách Lý Thanh Chi chưa đến mười tuổi, hãy còn ngây ngô với những thay đổi lớn trong nhà.

Nhiều năm sau đến Trường An, nàng ta vốn bàn chuyện làm ăn với Mạnh Kha, nhắc đến thân phận chỉ huy sứ Trấn Ách Ti của Thi Kính Thừa, cố ý đề cập tai họa mười tám năm trước, muốn hỏi xem trong Đại Chiêu có những ai giỏi sử dụng trường thương.

Qua lại như thế, trò chuyện càng nhiều, càng thấy tương ứng với thân thế của Thẩm Lưu Sương.

Thẩm Vọng Thư xuất thân hàn môn, miếng ngọc chất lượng kém kia là di vật của phụ thân bà ấy, nên thường mang theo bên người.

Lúc gần chết bà ấy đã nhét nó vào tã lót của nữ nhi, nỗi niềm mong nhớ cuối cùng mẫu thân để lại trên đời.

"Đứa nhỏ này vốn tên Bách Lý Tương."

Bách Lý Thanh Chi bất đắc dĩ cười bảo:

"Hôm qua ta đã nói với con bé, nhưng nó không chịu."

Hôm qua, Mạnh Kha đã sắp xếp cho hai người gặp mặt.

Huyết thống là một khái niệm nhiệm mầu mà thần kỳ, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Bách Lý Thanh Chi, Thẩm Lưu Sương đã gác lại ý cười theo bản năng, cẩn thận tập trung tinh thần.

Thi Đại yên tĩnh lắng nghe, nhìn sang Thẩm Lưu Sương.

Nàng ta vẫn có vẻ lười biếng, mắt phượng rũ xuống, không có niềm vui người thân đoàn tụ, cũng chẳng lúng túng bất an.


Dường như đây chỉ là một ngày hết sức bình thường như mọi khi.

Thẩm Lưu Sương bỗng ngước mắt, nhìn vào mắt nàng, lặng lẽ cười.

"Muội muốn hỏi."

Thi Đại cau mày:

"Sau này tỷ tỷ sẽ đến Giang Nam?"

Nàng từng nghe nói đến nhà Bách Lý ở Giang Nam.

Thế lực lớn mạnh, tài sản vô số, là tộc lớn tiếng tăm lừng lẫy.

Sau khi nhận tổ quy tông, lẽ nào Thẩm Lưu Sương sẽ rời khỏi Trường An?

Thi Vân Thanh ngồi cạnh nàng, nghe vậy chớp mắt, nhìn chằm chằm người phía trước.

"Không đi."

Không đợi Bách Lý Thanh Chi lên tiếng, Thẩm Lưu Sương đã trả lời câu hỏi của nàng:

"Tỷ ở Trường An đang yên đang lành, đến Giang Nam làm gì?"

Nếu phụ mẫu vẫn còn trên đời, có lẽ nàng ta còn lý do để về thăm.

Giờ đây mối liên hệ giữa nàng ta và Bách Lý thị rất ít, Thẩm Lưu Sương không cần thiết phải định cư ở Giang Nam xa xôi.

Tối qua, nàng ta đã từ chối Bách Lý Thanh Chi hết sức rõ ràng.

Thẩm Lưu Sương chẳng hứng thú gì với vinh hoa phú quý.

"Không ở Giang Nam lâu dài, nhưng cũng phải về để lạy bài vị của phụ mẫu."

Mạnh Kha nắm tay phải của Thẩm Lưu Sương, nhìn sang phía Thi Đại:

"Ngày mai Lưu Sương và Bách Lý cô nương đi Việt Châu, trùng hợp ta và cha con cũng định đến phương nam, các con muốn đi cùng không?"

Thi Đại:

"Cha mẹ đến phương nam làm gì ạ?"

"Việt Châu nổi loạn."

Thi Kính Thừa cười:

"Ta đến đó điều tra."

Ông nói rất nhẹ nhàng thoải mái, Thi Đại lại nhạy bén nhận ra giông tố sắp đến.

Lần trước Thi Kính Thừa rời khỏi Trường An, là khi đại yêu hiện thế ở cực bắc, khiến dân chúng lầm than.

Nàng không nghe nói Việt Châu xuất hiện yêu ma quỷ quái khó khống chế nào cả.

Thi Vân Thanh thẳng thắn, không hiểu hỏi ngay:

"Loạn gì ạ?"

"Một tên coi bói thôi."

Mạnh Kha đáp:

"Chẳng phải chuyện lớn, các con đừng lo."

Bà dừng lại một chốc, mỉm cười:

"Lưu Sương nhận người thân mới là chuyện quan trọng. Nếu Vân Thanh muốn đi, ta sẽ đến thư viện xin nghỉ."

Trên đời còn có chuyện tốt vậy luôn hả!

Thi Vân Thanh ưỡn thẳng lưng, ra sức gật đầu.

Trời cao làm chứng, từ sau hội hoa đăng đội nón hổ, ôm đèn thỏ, gặp phải vị bạn học chung thư viện kia xong, kiếp sống học đường của cậu long trời lở đất.

Ngày thứ hai sau tết thượng nguyên, có người thả vài viên kẹo lên bàn cậu.

Thi Vân Thanh thấy rất buồn cười.

Sau đó mặt mày lạnh lùng, chia cho mỗi một đứa nhóc bánh ngọt kẹo mứt Thi Đại đã mua.

Ngày thứ ba, mấy đứa nhỏ chủ động đến hỏi cậu, sau khi tan học có muốn cùng cho thỏ ăn không.

Thi Vân Thanh cảm thấy cực kỳ ngây thơ.

Sau đó buồn bực đáp một tiếng "được".

Đến nay, ngày nào cậu cũng được mời ngắm hoa đá dế chơi đồ hàng.

"Trong đội các con, chẳng phải Tiểu Diêm là người Việt Châu sao?"

Là một thương nhân đủ tiêu chuẩn, Mạnh Kha gõ bàn tính vang dội:

"Nhân cơ hội này, chi bằng mời cậu ấy về thăm quê, được không?"

Thế nên hôm sau, Thi Đại đã ngồi xe ngựa đến Giang Nam.

Xe ngựa do Bách Lý Thanh Chi cung cấp, vô cùng xa hoa.

Thân xe được làm từ gỗ tử đàn, bốn góc khảm châu báu quý giá, rèm bằng tơ lụa, da hổ lót thảm, giường mềm và bàn nhỏ cực kỳ tinh tế, lò hương trong góc khói trắng lượn lờ.

Cùng là người Việt Châu, Bách Lý Thanh Chi từng gặp Diêm Thanh Hoan, lần này trùng phùng, ngạc nhiên đến mức khẽ bật thốt:

"Diêm tiểu công tử? Cậu..."

Diêm Thanh Hoan không hề để ý, lịch sự cười đáp:

"Bách Lý cô cô."

Lần đầu đến Trường An, hắn khoác lên người áo choàng hồ ly, tay đeo ngọc ban chỉ giá trị liên thành, giờ chỉ là một chiếc áo xanh đâu đâu cũng có.

Khác xa một trời một vực với cậu ấm nhà giàu, chỉ nhìn cách ăn vận, trông như thư sinh nho nhã giản dị hơn.

Bách Lý Thanh Chi tấm tắc bảo lạ:

"Cậu về nhà với dáng vẻ này, chờ cha nương nhìn thấy, chắc chắn sẽ đau lòng chết mất."


Một chiếc xe ngựa không gian có hạn, Mạnh Kha, Thi Kính Thừa, Bách Lý Thanh Chi ngồi chỗ khác, để lại mấy tiểu bối ở đây.

Không ngờ Diêm Thanh Hoan mỗi ngày một nghèo hơn, Thẩm Lưu Sương thoáng ngạc nhiên:

"Huynh bị...cướp tiền à?"

"Sao thế được."

Diêm Thanh Hoan như chú mèo vểnh đuôi:

"Ta đã luyện mười ba châm quỷ môn đến tầng ba rồi."

Ngày xưa hắn chỉ biết mỗi y thuật, không muốn liên lụy mọi người trong lúc thực chiến, đã xin được quyển "Mười ba châm quỷ môn" từ chỗ Ân Nhu.

Luyện đến nay, có thể sử dụng châm bạc trôi chảy, lấy mạng người trong vòng vài trượng.

"Đồ dùng ngày trước."

Diêm Thanh Hoan gãi đầu:

"Phần lớn đều bị ta bán đi."

Thi Đại loáng thoáng đoán được nguyên nhân:

"Huynh bán y phục làm gì?"

Nói đến chuyện đau lòng, Diêm Thanh Hoan rút túi tiền từ tay áo ra, sắc mặt phiền muộn, vung vẩy qua lại.

Có thể nghe thấy bạc vụn và tiền đồng va chạm, phát ra tiếng vang lanh lảnh.

"Lúc rời khỏi Việt Châu, ta nói với cha nương có thể nuôi sống bản thân, không mang quá nhiều ngân lượng."

Diêm Thanh Hoan ngẫm nghĩ:

"Tiền ta mang theo, hoặc là dùng để chữa bệnh, hoặc là điều chế thuốc mới..."

Hắn còn cho những nhà nghèo khó, để mấy đứa nhỏ được đến trường học.

Trước đây ăn mặc toàn lăng la tơ lụa, ngâm thơ ngắm cảnh cùng những công tử giàu có, là thói quen kéo dài năm này qua năm nọ của hắn.

Giờ đây mặc vải bông cùng bá tánh, hắn vẫn vui vẻ sống qua ngày.

Diêm Thanh Hoan thở dài:

"Buộc phải tiết kiệm chuyện ăn mặc."

Thi Đại vỡ lẽ:

"Hết lương lạnh lòng."

Thẩm Lưu Sương lười biếng ngồi trước bàn nhỏ:

"Nghe nói chế thuốc rất khó."

"Đúng vậy!"

Diêm Thanh Hoan cắn răng:

"Bổng lộc ta có được từ Trấn Ách Ti, toàn bộ đều ném vào trong đó...một trăm lần, hiếm được một lần thành công."

Nếu ở thế kỷ hai mươi mốt, Diêm Thanh Hoan chính là nhân viên nghiên cứu khoa học.

Sự thật chứng minh nghiên cứu khoa học rất tốn tiền, ép cho cậu ấm Giang Nam phải trở thành tộc xài sạch lương.

Thi Đại cắn miếng bánh hoa quế, lại đưa cho người khác vài cái.

À đúng rồi, chế thuốc thất bại, tiền tài đổ sông đổ biển, coi như sạch lương lại phí công vô ích, gọi tắt là ánh trăng sáng (*).

(*):月光族 chỉ một nhóm người còn chưa đến đầu tháng tới đã xài hết lương tháng này, 月光 còn có nghĩa là ánh trăng. Ở đây Thi Đại nói "属于白白沦为月, 简称白月光", là một dạng chơi chữ, ghép lại thành ánh trăng sáng.

"Mấy thứ này đều là chuyện ngoài lề, tiền rồi sẽ kiếm lại được, không quan trọng."

Diêm Thanh Hoan phấn chấn lại ngay, hào hứng nói:

"Lần này đến Việt Châu, ta nhất định sẽ tiếp đãi mọi người đàng hoàng, ta rành chỗ đó lắm."

Ở nơi không quen thuộc gì như thành Trường An, là những đồng liêu này đã dẫn hắn dạo khắp chợ đông chợ tây, để hắn không đến nỗi chạy loạn như ruồi mất đầu.

Diêm Thanh Hoan vẫn luôn nhớ kỹ, lần này cũng đã đến lượt hắn đền đáp.

"Nói ra thì."

Diêm Thanh Hoan xoa cằm:

"Mấy ngày nay, đang tổ chức đại hội đấu võ."

Đấu võ?

Thi Đại hứng thú:

"Là kiểu cả nhóm anh hùng cùng nhau tranh giành như trong tiểu thuyết hả?"

"Đúng vậy."

Diêm Thanh Hoan cười đáp:

"Đại hội đấu võ ba năm một lần, do những gia tộc lớn thay nhau tổ chức. Năm nay...hẳn là Bách Lý thị làm chủ nhà."

Lòng Thi Đại giật thót, nhìn Thẩm Lưu Sương bên cạnh.

Nàng ta không biến sắc, ngay cả mí mắt cũng chẳng nhúc nhích.

Tối qua Thi Đại hỏi nàng ta về dự định sau này, Thẩm Lưu Sương không hề có tâm tư gì đối với nhà Bách Lý.

Từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh Mạnh Kha hùng hổ, lại theo Thi Kính Thừa luyện tập đao pháp, đi khắp nơi trừ yêu, Thẩm Lưu Sương đã quen với những ngày tháng thoải mái tùy hứng, nếu thật sự đẩy nàng ta vào lầu son gác vàng, nàng ta chẳng thể thích ứng nổi.

Vả lại, hiện nay nhà Bách Lý do đệ đệ Bách Lý Sách, thúc phụ của nàng ta nắm giữ, bên ngoài có một nhóm thân thích như hổ rình mồi với quyền thế, chẳng khác nào chui vào hang hổ ổ sói.

Thẩm Lưu Sương chẳng có hơi sức đâu xen vào.

Nàng ta không thiếu tiền, muốn thì tự mình kiếm, so với việc đeo vàng đeo bạc ăn ngon mặc đẹp, nàng ta tình nguyện giết thêm vài con yêu quái.

"Đại hội đấu võ, không giới hạn những trận đấu võ bình thường."

Diêm Thanh Hoan lên tiếng:

"Vì tiền thưởng lớn, lần nào cũng có khá nhiều kẻ kỳ quặc đến tham dự. Chỉ riêng những người ta từng gặp, cũng đã có tăng nhân đất Tạng, huyễn thuật sư, họa cốt sư và huyễn nhạc sư, lúc đánh nhau vô cùng đặc sắc."

Thi Đại nghe vậy hai mắt bừng sáng:

"Ôi...!"

Nàng vội vã không nhịn nổi muốn được xem ngay đây nè.

Từ Trường An đến Giang Nam là một hành trình rất dài, may mà có Thi Kính Thừa dùng thần hành phù bền bỉ cho xe ngựa.

Tính toán thời gian, có lẽ bốn năm ngày sau sẽ đến nơi.

Ngồi trong xe ngựa nhàm chán, Thẩm Lưu Sương và Thi Đại đã chuẩn bị từ sớm, lấy túi vải nhỏ mang theo bên ngườ, bên trong là vài cuốn tiểu thuyết.

Diêm Thanh Hoan cũng rút mấy cuốn trong bao vải ra:

"Tâm linh tương thông!"

Xác nhận qua ánh mắt, đều là người đọc tiểu thuyết có thâm niên.

"Những vật cần thiết chuẩn bị khi đi xa, tiểu thuyết đứng đầu."

Thi Đại mỉm cười, nhìn Thi Vân Thanh và Giang Bạch Nghiễn:


"Trên đường buồn tẻ, hai người có muốn một cuốn không?"

Thi Vân Thanh không từ chối:

"Đệ muốn cuốn nào hay chút."

Thi Đại từng cho cậu đọc "Thuật bói toán, bí pháp giết người", chủ yếu kể về những câu chuyện phá án ly kỳ của Trấn Ách Ti, tình tiết hấp dẫn, đến giờ ký ức cậu vẫn còn mới mẻ.

"Không thành vấn đề."

Thi Đại đưa cho cậu tiểu thuyết phá án, hỏi Giang Bạch Nghiễn:

"Huynh thì sao?"

Sau hội hoa đăng, Giang Bạch Nghiễn lại mặc bạch y, lúc này yên tĩnh ngồi cạnh cửa sổ.

Trước nay chàng không đọc tiểu thuyết.

Dù gì cũng là câu chuyện hư cấu của người khác, Giang Bạch Nghiễn rất khó cảm thấy thú vị, lại chẳng kiềm nổi tò mò...

Đây là thứ mà Thi Đại thích.

Yên lặng một lúc, Giang Bạch Nghiễn cười:

"Mượn một cuốn mà nàng thích."

Câu này nghe vào tai quá đỗi bình thường, Thi Đại lựa tới lựa lui, đưa cho chàng một cuốn linh dị.

Cũng đâu thể cho Giang Bạch Nghiễn đọc tiểu thuyết tình yêu được.

Có thú vui tiêu khiển, xe ngựa dần dần yên tĩnh.

Thi Đại ngồi cạnh Thẩm Lưu Sương, đặt tiểu thuyết lên bàn, hai người cùng xem.

Là cốt truyện kinh điển nhân vật chính xông pha giang hồ, sở dĩ gần đây nổi tiếng, hoàn toàn là do tuyến tình cảm lên xuống chập trùng.

Thi Đại đọc đến mức mắt hạnh mở to, thỉnh thoảng thì thầm với Thẩm Lưu Sương...

"Vậy mà cũng được hả?"

Nhân vật chính nói mấy câu tình cảm quê mùa, khiến người ta nổi hết da gà.

"Không hổ là yêu nữ ma giáo, rành quá!"

Nàng ta chủ động tiến lên rồi!

"Chiêu này..."

Là cưỡng hôn kìa!

Giang Bạch Nghiễn lặng lẽ ngước mắt, âm thầm nhìn nàng.

Đã vào xuân, Thi Đại không còn khoác áo choàng dày nặng nữa, thay sang áo xanh tay rộng nhẹ nhàng hơn, chải búi tóc rũ xuống, để lộ gương mặt trái xoan trắng muốt.

Sau khi đọc sách nhập tâm, mắt hạnh đong đầy ánh nắng từ cửa sổ rọi vào, rèm mi cong vút run nhẹ.

Muốn biết rốt cuộc nàng đang đọc gì, mới có vẻ hân hoan nhường ấy.

Nghe Thi Đại và Thẩm Lưu Sương trao đổi, so với Giang Bạch Nghiễn, ánh mắt nghi ngờ của Thi Vân Thanh thẳng thừng hơn nhiều.

"Là truyện võ hiệp."

Không thể dạy hư trẻ nhỏ, Thi Đại nghiêm túc nói năng bậy bạ:

"Kể về thiếu hiệp chính đạo đại chiến yêu nữ ma giáo."

"Kịch liệt lắm."

Thẩm Lưu Sương chẳng hề biến sắc:

"Hai bên dùng hết chiêu thức toàn thân, quấn lấy nhau chiến đấu ba trăm hiệp."

Diêm Thanh Hoan từng đọc cuốn tiểu thuyết kia: "..."

Nói vậy hình, hình như cũng không sai?

Đang đến thời khắc mấu chốt, Thi Đại như ngừng thở:

"Thế tấn công của yêu nữ ma giáo quá mạnh, nam chính khó lòng tiếp chiêu."

Thẩm Lưu Sương gật đầu:

"Chiêu thức của nàng ta có tính công kích cực mạnh, chẳng dễ đối phó. Nam chính vừa mới ra đời, không giỏi thuật pháp, chiêu nào cũng yếu thế."

A Ly được Thi Đại ôm trong lòng: "?"

Các ngươi đang nói ám hiệu mật mã của môn phái nào? Trò chuyện hợp rơ quá rồi đúng không?

Giang Bạch Nghiễn rũ mắt thầm nghĩ, Thi Đại thích mấy câu chuyện thế này.

Chàng giỏi kiếm pháp, hôm nào tìm đám tà ma quỷ quái đến giết, có lẽ cũng khiến nàng vui vẻ.

Đang nghĩ như vậy, bỗng nghe xa phu kêu lên sốt ruột.

Một con hươu rừng băng qua đường, xe ngựa thắng gấp, thùng xe lung lay.

Thẩm Lưu Sương vô thức bảo vệ Thi Đại, cùng lúc đó, nghe thấy tiếng vang khẽ.

Thi Đại: "..."

Chết mất thôi.

Tiểu thuyết của nàng theo lý nên an ổn nằm trên bàn, bị chấn động như vậy, trượt sang một bên, rơi xuống đất.

Người ở phía trước nó, chính là...

Bàn tay gầy gò mạnh mẽ với sắc trắng lạnh phủ lên cuốn sách.

Sắc mặt Giang Bạch Nghiễn thản nhiên, nhặt nó lên.

Dường như chàng muốn nói gì đó, ánh mắt lơ đãng rơi vào trang giấy, bỗng dưng khựng lại.

Thi Đại: "..."

Thôi xong.

Nàng không biết Giang Bạch Nghiễn nhìn thấy "Yêu nữ mạnh mẽ tấn công, môi đỏ kề sát, mặt mày ửng hồng áp lên", hay là "uyên ương tựa cổ thì thầm, nước xuân nồng nàn đưa tình ngọt thanh, lòng hắn hoảng loạn, liên tiếp thất bại."

Chỉ biết sau một thoáng, bên tai vang lên tiếng cười rất khẽ.

Nhỏ đến mức chẳng thể nghe thấy, nhưng đủ để khiến lòng nàng như lửa đốt.

Thi Đại giả vờ bình tĩnh.

Ánh mắt Thi Đại đảo quanh.

Tầm mắt nhẹ nhàng di chuyển, lướt qua cánh môi nhỏ xinh đầy đặn của người phía trước, lại đến vành tai đỏ bừng của nàng.

Giang Bạch Nghiễn mím môi, đầu lưỡi chạm nhẹ lên phần thịt mềm.

Rất mềm, xúc cảm ấm nóng, vì đã từng ăn bánh hoa quế Thi Đại cho, thoáng chút vị ngọt.

Nàng thích vậy ư?

Mơ màng nơi đáy mắt chỉ trong một thoáng, Giang Bạch Nghiễn chớp mắt, trở lại vẻ tỉnh táo.

Đưa quyển sách đến trước người Thi Đại, giọng chàng ôn hòa, vẫn là phong độ quân tử khiêm nhường nho nhã:

"Tiểu thuyết, trả cho nàng."

P/S: Cha vợ hơi bị tinh mắt haha


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui