Napi trang trọng tiến từng bước kiêu ngạo trên thảm đỏ, cổ ngẩng cao tiến về phía đài cao. Y phục nặng nề phủ lên thân hình nhỏ bé, trang sức bằng vàng rung rinh theo từng bước chân. Cúi đầu hành lễ với hoàng đế, hoàng hậu trên ngai vàng, Napi cắn răng tiếc hận : " Nặng quá! Quần áo gì mà nặng quá! Biết thế ta không thèm mặc!" Hoàng đế, Hoàng hậu vui mừng nhìn con dâu tương lai, ra hiệu miễn lễ, Tử Kiếm nâng Napi về chỗ ngồi ngay cạnh hắn. Mọi người trầm trồ bàn tán, bỗng tình huống lóe lên việc chọn thái tử phi cho thái tử, hoàng đế làm như vô tình thuận tay hạ ý chỉ sắc phong Napi làm thái tử phi.
_ Ta không đồng ý!
Napi chưa kịp phản ứng, thì một giọng nói lạnh lùng vang lên, áo trắng phiêu dật hiên ngang đứng giữa sảnh đường. Dật Hy liếc nhìn Napi, cô mím môi cười khẽ, xô ngã chiếc bàn trước mặt chạy về phía Dật Hy. Tử Kiếm nắm lấy vạt áo của cô nhưng lại bị Hỏa Diệm thiêu đốt, cung trang trên người Napi đỏ rực màu đỏ, Hỏa Diệm do cô phát ra thiêu rụi chúng. Đến khi chạm vào người Dật Hy, Napi đã xuất hiện trong y phục trắng thêu hoa hải đường tím tinh khiết. Cô ngước nhìn Dật Hy, càu nhàu.
_ Chết cũng không mặc thứ nặng nề đó nữa.
_ Được!
Dật Hy gật đầu, tung trường kiếm nâng thân mình lên hỏi Napi.
_ Đi chứ?
_ Ừ!
Napi hóa lửa đỏ thành hoa sen dưới chân, đạp lên nó mà chuẩn bị rời đi theo trường kiếm của Dật Hy. Mọi người bên dưới bàng hoàng giờ mới tỉnh ngộ, Tử Kiếm hét lên.
_ Đứng lại!
Quân lính bao vây hai người họ, chỉa mũi gươm sáng quắc vào Napi. Nhìn cảnh tượng này, Napi buông tiếng cười ngạo nghễ.
_ Diệp Tử Kiếm! Ta cứu ngươi một mạng, giờ ngươi lại tính lấy mạng ta sao?
Hắn tiến lại gần nàng, ngẩng đầu nhìn thiếu nữ trên đóa hoa sen hồng.
_ Trúc Vân! Ta làm sao lấy mạng nàng được, chỉ cần nàng chịu ở lại ta sẽ tha cho ca ca nàng, còn cả Họa Thủy nữa. Chẳng lẽ nàng muốn những hạ nhân ở Họa Thủy đều mất mạng oan uổng hay sao?
Napi như nghe chuyện hài, gập bụng cười nghiêng ngã, người ở Họa Thủy đều là sát thủ của Tử Thần Cung, muốn giết bọn họ e là khó hơn lên trời. Napi quay sang hỏi Dật Hy:
_ Người ở Họa Thủy đủ san bằng Việt quốc không?
_ Chỉ cần một mình ta và ngươi cũng đủ rồi mà Napi.
Dật Hy cười cười nhìn Napi, chỉ cần cô muốn san bằng mười tiểu quốc như nước Việt cũng không khó khăn. Môn phái Tử Thần Cung không phải dễ bị đùa giỡn.
_ Diệp Tử Kiếm! Tử Thần Cung của ta dễ bị đùa giỡn như vậy sao?
Tử Thần Cung vừa bật ra, không khí đáng sợ bao trùm sảnh điện, môn phái có thế lực còn lớn hơn cả một đại quốc gia. Mọi năm những người kỳ tài tham gia chiến trường đại lục để có cơ hội vào môn phái, bản thân không chỉ đạt được danh vọng mà còn mang lại cho các quốc gia tài nguyên do môn phái cấp đến. Tài nguyên này không là gì ở môn phái nhưng lại là thực lực để tồn tại cạnh tranh giữa các nước. Tử Thần Cung thần bí nhất thiên hạ, sát thủ nhiều như mây, thế lực to lớn không thể tưởng tượng nổi. Mười bảy năm trước thoái lui không động tĩnh, nay lại xuất hiện tại Việt quốc là có ý gì? Hoàng đế xanh mặt, quát Tử Kiếm còn đang ngây dại.
_ Nghịch tử! Còn không mau lui xuống. Trúc Vân cô nương có gì xin từ từ nói, đã có ơn cứu mạng với hài tử ta. Ta đương nhiên làm sao có thể bạc đãi ân nhân.
Napi hừ lạnh, đạp hoa sen một cái, hoa sen hiểu ý bay cao càng cao tránh khỏi mũi kiếm của quân lính.
_ Đây là thái độ không bạc đãi với ân nhân sao? Ba ngày sau Việt quốc sẽ biến thành huyết địa.
Bỏ lại lời tuyên cáo trắng trợn, cưỡi hoa sen mà bay mất, Dật Hy lướt trên trường kiếm đuổi theo.
_ San bằng Việt quốc thật ư!
_ Dám thách thức động vào Họa Thủy! Không cần vào khu chợ đen nữa, ba ngày sau san bằng Việt quốc.
_ San bằng thì san bằng! Nhưng vào chợ đen không nhất thiết phải nhờ vào hoàng thất Việt quốc. Thân phận Tử Thần Cung đã bị lộ, với môn phái của chúng ta không tin không đủ thân phận vào chợ.
_ Không phải không đủ! Mà chuyện hôm nay hoàng thất Việt quốc sẽ giấu nhẹm chuyện bị ra huyết thư. Dù sao vẫn còn ba ngày không thể để lòng người hoang mang, e là trong hoàng cung lúc này đang xảy ra một trận tàn sát đẫm máu những kẻ không quan trọng xấu số nghe được câu chuyện của chúng ta. Hãy đợi xem nếu hoàng cung không có động tĩnh nào, ba ngày sau sẽ san phẳng nơi đây. Dật Hy chúng ta đang đi lịch lãm, không cần thiết ta không muốn bại lộ thân phận.
_ Đã hiểu!
Hai người bay về Họa Thủy, đóng cửa quán ăn nhàn nhã chờ động tĩnh của hoàng cung Việt quốc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...