Tử Vu Tạc Thiên FULL


Đệ tam chương

Tác giả: Phượng Triệt

Edit: Nguyệt Cầm

Rất lâu rồi không được ngủ ngon như vậy, khi chiến tranh thì lúc nào cũng ngủ không yên, nhớ đến nàng, trong đầu lúc nào cũng bị hình ảnh nàng chiếm giữ.


Mỗi lần đối mặt với cái chết đều mạnh mẽ chống đỡ để sống qua, chỉ vì còn muốn tái kiến nàng một lần nữa, cho nàng một tuổi thơ an toàn, rốt cuộc cũng có thể cho nàng một tuổi thơ an toàn rồi, nàng lại không cần.


“Nhan tỷ tỷ, tỉnh lại đi.” Bên tai truyền đến tiếng hô hấp ấm áp, tiếng nói du dương đem ta từ trong mộng tỉnh lại, uể oải mở hai mắt, nhìn A Lương: “Đã về rồi?”

Tiểu cô nương vẫn cứ là tiểu cô nương, vừa quay về liền líu ríu nói không ngừng: “Nhan tỷ tỷ, ngươi thế nào lại ngủ quên? Sẽ bị cảm lạnh đó.”

“Nhan tỷ tỷ, phòng của ngươi phải dọn dẹp thế nào đây a.”

“Nhan tỷ tỷ, ngươi buổi tối ngủ ở đây sao?”

“Nhan tỷ tỷ…”

Rất lâu rồi không có ai quan tâm tới ta như thế, từ nhỏ đến lớn, không ai nhìn tới ta.
Phụ thân cao cao tại thượng kia, mẫu thân ung dung hoa quý kia, trong mắt lúc nào cũng chỉ nhìn thấy được hoàng huynh hoàng tỷ của ta, nhưng vĩnh viễn cũng không nhìn kĩ đến ta.


Mãi cho đến tận ngày đó, nhìn thấy Hoa Khuynh vẻ mặt tươi cười sáng lán như cánh hoa đào nói với ta: “Vãn Ca, ngươi là Vãn Ca sao?”

Có lẽ ngay từ lần đầu tiên thì đã yêu ngươi rồi, nháy mắt một cái nhìn kĩ lại thì đã dây dưa mười lăm năm.


“Nhan tỷ tỷ…” Cánh tay gầy yếu của A Lương khua khua ở trước mặt, “Nhan tỷ tỷ làm sao vậy?”

Hướng về phía nàng cười cười nhàn nhạt: “Không sao, A Lương dạy ta dọn dẹp phòng đi.”

“A…” Trên mặt A Lương không che giấu được biểu tình kinh ngạc, con mắt tinh tế trừng đến rất lớn, dùng ngữ khí bất khả tư nghị nói với ta: “Nhan tỷ tỷ không biết dọn dẹp phòng a?”

Xấu hổ mà cười cười với nàng: “A Lương có giúp ta không?”

“Giúp, đương nhiên giúp rồi.”

“Vậy mau ra tay đi.” Mắt nhìn ra ngoài cửa, dường như trời cũng đã tối rồi.
“Trời tối rồi ư?”

“Ừm.” Làm so với nói còn nhanh hơn, nhìn thân thể A Lương nhỏ gầy đang lau chùi cái bàn, có một tia buồn bã.



Không bao lâu đã được A Lương thu dọn sạch sẽ ngăn nắp, A Lương bưng chậu nước bẩn đi ra ngoài đổ.
Tìm một cái ghế ngồi xuống, quan sát gian phòng, thật là quá đơn sơ, cái gì cũng không có, vắng vẻ trống không giống như trái tim hiện giờ vậy

Rất nhanh đã thấy A Lương bê hai cái chăn tiến vào, nhìn nàng đem chăn trải ra thật tốt.


“Nhan tỷ tỷ, đây là chăn của ta, ngày mai ta cùng ngươi đi lấy chăn mới từ chỗ người kia đi.
Đêm nay ngươi ngủ tạm thử xem.” Trên cái mũi đỏ au dính một sợi xơ bông, rất đáng yêu.


“A Lương lại đây.” Không cẩn thận giơ lên cánh tay bị thương kia, phát ra một tiếng kêu đau rất nhỏ.


A Lương thấy thế vội vàng chạy tới kiểm tra, “Nhan tỷ tỷ, để ta nhìn xem.”

Thấy nàng thần tình lo lắng, không đành lòng để nàng nhìn thấy thứ huyết nhục rách nát lẫn lộn như vậy, đưa tay đem sợi bông trên mũi nàng phẩy đi.
“Không sao, một chút tiểu thương thôi.”

Xung quanh cánh mũi xinh xắn hiện lên phiến phiến đỏ ửng.


“Không được, để ta nhìn xem.” Nhãn thần kiên định nhìn ta, bất đắc dĩ đành phải vươn cổ tay ra để cho nàng kiểm tra.


Trên mặt băng gạc màu trắng đã đầy điểm huyết tích loang lổ, huyết dịch còn đang không ngừng chảy thấm ra bên ngoài, theo cổ tay chảy về phía lòng bàn tay, huyết tích ngoằn nghèo uốn lượn, mùi đặc biệt của huyết dịch tỏa ra trong không khí, có chứa chút tanh.


A Lương nhịn không được nhíu nhíu đầu mày, cẩn cẩn dực dực mà đem băng gạc kia cởi ra từng tầng từng tầng, sau khi tầng cuối cùng được vén ra, tay khẽ run lên một chút.
Vẫn chưa kết vảy, bởi vì vết thương rất sâu, đều có thể nhìn thấy được cả mị thịt tràn ra nơi cổ tay.


Lấy ra từ trong tay áo một chiếc khăn tay tinh tế, bắt đầu vì cô mà lau đi tiên huyết, sau đó nhẹ nhàng đem cổ tay cô băng bó lại thật tốt, ở mặt trên còn buộc kết thành hình một con bướm, rất là buồn cười.


Nhìn nút thắt hình bướm rất to trên cổ tay kia, có chút buồn cười, muốn đùa đùa A Lương.


“A Lương, buộc lại thế này làm sao có thể gặp người a? Hảo xấu xí nga.”

Không nghĩ tới A Lương lại rất nghiêm túc mà nói với ta: “Sẽ không nha, nhìn rất đẹp a, cứ như vậy đi.”

“Được rồi.” Lay lay cổ tay cười khẽ một tiếng.


A Lương lập tức ngăn lại động tác lắc lư của ta, đè lại cổ tay ta, rất nghiêm túc nhìn ta nói: “Nhan tỷ tỷ, không nên lắc, tái động sẽ lại chảy máu đó.”

“Được rồi, đã biết, trời tối rồi, ngươi mau quay về rửa mặt đi ngủ đi, ngày mai còn phải làm việc đó.” Mắt nhìn ra ngoài song cửa sổ, nơi chân trời lộ ra một mạt tịch dương vàng rực, tuyết trắng trên cành cây bị ánh tà dương chiếu xạ xuống, hiển hiện ra quầng sáng màu vàng.



“Nhan tỷ tỷ có thể ở một mình sao?”

“Ừm, mau quay về đi.”

“Được, Nhan tỷ tỷ, ta ngày mai sẽ gọi ngươi.”

Đợi A Lương đi rồi, trong phòng lại trở nên vắng vẻ, không gian tĩnh mịch chỉ có thể nghe thấy tiếng hô hấp của chính mình, tịch mịch như thủy triều tràn đến, đổ ập lên trái tim.
Cuộn tròn trên ghế, không dám nhắm mắt, sợ một khi nhắm mắt lại liền nhìn thấy nàng, sợ một khi nhắm mắt lại liền nghe thấy lời nói quyết tuyệt của nàng, đột nhiên phát hiện ra bản thân mình thật yếu đuối bất kham, hoài nghi nữ tướng quân oai phong ngoài chiến trường kia đến tột cùng là ai?

Nhìn bốn phía xung quanh, dần dần sự hoảng loạn trong lòng lắng lại, đứng dậy đi rửa mặt, sau đó lên giường ngủ.
Nằm ở trên giường, không ngủ được, nhìn đỉnh giường một tập sa màn thanh sắc phiêu động, cửa sổ chưa đóng, có gió thổi rất nhẹ làm sa trướng động đậy.
Ánh nến nhàn nhạt chiếu rọi trong phòng, lập lòe lấp lánh, lúc sáng lúc tối, nhảy nhót khiêu động.
Một trận gió thổi vào, liền bị dập tắt, toàn bộ gian phòng rơi vào giữa khoảng không hắc ám.
Mắt vẫn mở, không nhìn thấy bất cứ chỗ nào.


Chậm rãi nhắm mắt lại, ta biết đây sẽ lại là một đêm không ngủ, bất luận là ngày trước hay là sau này, không có Hoa Khuynh, ban đêm vĩnh viễn đều không thể ngủ được.


Ngày bắt đầu hửng sáng, dù thế nào cũng ngủ không được.
Sáng sớm mùa đông rất lạnh lẽo, quần áo hoa y vẫn như trước không che được thứ hàn phong lạnh thấu xương kia.
Rửa mặt xong, ta lại ngồi ở trên giường chờ A Lương đến gọi.


Ngay lúc tựa lên thành giường mệt mỏi mơ màng thì A Lương đi đến, người còn chưa tiến vào, thanh âm đã truyền vào trong phòng rồi.


“Nhan tỉ tỉ, đã dậy rồi sao?”

Cánh cửa bị mở ra nhẹ nhàng, giữa khe cửa lộ ra một cái đầu nho nhỏ, đôi mắt đen nhánh nhấp nháy chuyển động, thấy ta ngồi ở bên giường thì liền mở cửa phòng lanh lẹ chạy vào.


“Nhan tỉ tỉ, thì ra ngươi đã dậy rồi a, thật sớm nga.”

“Ừ, không còn sớm nữa.” Không biết vì sao đối với nàng dường như đặc biệt có kiên nhẫn, nàng có khí chất giống Hoa Khuynh của ta đi, là cái loại bản chất hồn nhiên chân thuần này.


Không đợi ta nói thêm câu nào nữa, liền bị nàng kéo đi ra ngoài, bất đắc dĩ mà phối hợp với động tác của nàng, theo nàng đi ra cửa phòng, đạp lên trên mặt đất ánh màu tuyết trắng bạc, phía sau liền lưu lại một dấu chân, của ta, của A Lương.


Dấu chân của A Lương nhỏ nhỏ, mà dấu chuân của ta lại hẹp dài, bởi vì bọn họ không chú ý đến ta, cho nên ngay cả bó chân cũng bỏ bớt.
Ta may mắn không bị bó chân, có thể tự mình suy nghĩ nhân sinh* mà mình muốn đi, vững vàng bình ổn mà bước giữa con đường sinh mệnh của chính mình.



(nhân sinh ở đây có thể hiểu là cuộc đời con người, hay là con đường cuộc đời của mỗi người)

“Vãn Ca, bước chân của ngươi nhìn thật là đẹp, không giống ta, nhỏ như vậy, bước đi cũng không ổn định, ngươi có thể vững vàng mà bước đi trên nhân sinh của chính mình.”

Vững vàng mà bước đi trên nhân sinh của chính mình.


Nhân sinh của ta từ lúc gặp được ngươi cũng đã lệch khỏi quỹ đạo rồi, Hoa Khuynh.


“Tới rồi, Nhan tỉ tỉ.”

Tới rồi?

“Đây là đâu?”

Cảnh sắc tại đây trong thâm cung này lại chưa từng thấy qua.


Đứng ở trên sườn núi nhỏ, nhìn bao quát xuống phía dưới, trên sườn núi dựng thẳng, cảnh sắc giữa tuyết tráng lệ vô cùng, thiên địa chi gian toàn vẹn một màu, chỉ có thể nhìn thấy một phiến ngân sắc.
Tuyết trắng kia trải dài trang điểm cho toàn bộ cung điện, quỳnh chi ngọc diệp, phấn trang ngọc thế, hạo nhiên nhất sắc.


Thái dương chiếu rọi xuống, ngân quang lấp lánh, trong thế giới bạch sắc còn điểm thêm đóa đóa hoa mai kiều diễm.
Đóa hoa nọ rụng xuống một chút, bán yểm trong tuyết hoa, hồng bạch tương ánh, màu sắc sáng lóa, cột nhà màu son giữa một phiến thế gian trắng mênh mang này hiện ra càng thêm nổi bật.


Ánh dương quang của buổi sáng sớm vừa mới chiếu rọi đến phân nửa cung điện, một nửa sáng ngời, một nửa hôn ám, đối lập rõ ràng.


Giống như ta và Hoa Khuynh.


Hoa Khuynh.


Một phiến cảnh sắc này, tựa như vô thanh mà nói ra ta với ngươi.


Sắc mặt chậm rãi cứng lại, không nhìn cảnh sắc kia nữa, xoay người xuống núi.


“Nhan tỉ tỉ, làm sao vậy, không thích sao?”

“Không phải.”

“Rõ ràng là không thích mà.” A Lương ảo não lầm bầm.


“A Lương, Nhan tỉ tỉ không phải không thích, chỉ là loại cảnh sắc này không thích hợp với tỉ tỉ, ngươi có thể minh bạch chưa?” Không biết làm thế nào giải thích sự tình của mình với nàng, vô số sinh mệnh chết ở trên tay này, dính đầy rất nhiều tiên huyết, nhuộm hết toàn thân.
Còn có thể hưởng thụ loại cảnh sắc mỹ hảo này sao?

Đã không thể nữa rồi.



“Nga.” Mê muội mà nhìn Nhan tỉ tỉ trước mặt, không biết cô vì sao muốn nói như vậy, ta tịnh không hiểu, giữa đôi lông mày của ngươi có nỗi bi ai thật sâu, rõ ràng là người tốt đẹp như vậy, đẹp tựa như tiên nữ, quang mang tỏa ra có thể xua tan được cả thế giới hắc ám kia, vì cớ gì lại bi thương như thế?

Trong mắt của ngươi cũng chưa từng có dáng cười.


Ta biết rõ.


“A Lương, ngươi không minh bạch.” Nhìn đôi mắt mê muội kia.


Ngươi sao có thể minh bạch a, ta và Hoa Khuynh kia có vô số gút mắc, và hối hận.
Suốt đời đuổi theo ái tình, cho dù ái tình dài dằng dặc, ta cũng thủy chung đuổi theo bên cạnh nàng, cho dù nàng không bao giờ cần ta nữa, vẫn là chấp nhất mà đuổi theo dù thế nào.
Phần ái tình này chỉ cần mình ta biết là được rồi, nàng vĩnh viễn cũng không thể minh bạch ta đến tột cùng yêu nàng sâu đậm bao nhiêu.


Hoa Khuynh.


Ngươi cũng biết vấn đề mỗi ngày của ta, nguyên nhân là gì, mà ngươi lại thủy chung mạn bất kinh tâm hồi đáp ta.
(mạn bất kinh tâm = thờ ơ, không đếm xỉa tới)

Hoa Khuynh

Ngươi cũng biết.


Ta muốn bảo vệ nụ cười của ngươi.


Ngươi cũng biết.


Ta muốn ngươi luôn luôn được hạnh phúc như thế.


Ngươi cũng biết.


Ta yêu ngươi sâu sắc.


Hết chương 3

_________________

Mình bắt đầu thấy sợ cái lối viết truyện không có ngôi cụ thể này rồi đó TT.TT mình edit thì có thể biết rõ được đoạn nào đang nói về ai, ai đang xưng “ta”, nhưng chỉ sợ người khác đọc lại không biết được:( Đại khái chỉ cần câu trước là lời tâm sự của ai thì đoạn xưng “ta” về sau sẽ của người ấy nhé.
Thật vô pháp giải thích rõ ràng hơn:( btw, thương Vãn Ca:( ta vừa edit vừa đọc nên cũng chưa biết gút mắc giữa Vãn Ca và Hoa Khuynh lúc trước là như nào đâu =))


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui