Lâm Thu Thạch đã từng thấy quỷ ảnh kia đứng ở ngoài cửa sổ, chuyện thứ nhất nó làm lại là nhặt mũ dạ rớt xuống từ trên ngọn cây lên.
Xem ra đối với quỷ ảnh mà nói, mũ dạ không phải là thứ không thể thiếu, trên thực tế Lâm Thu Thạch chỉ nhìn thấy bộ dáng nó cầm mũ trong tay, vẫn chưa thấy qua nó đội lên trên đầu.
Đây có lẽ chính là chỗ để phân biệt rõ nhất giữa hai quỷ ảnh, chỉ là không biết hai quỷ ảnh này rốt cuộc khác nhau ở điểm nào.
Còn có một vấn đề đó là điều kiện để quỷ ảnh trao đổi mũ dạ, Lâm Thu Thạch cảm giác chuyện chúng nó trao đổi mũ dạ có vẻ cũng không phải chuyện gì đặc biệt dễ dàng, chắc chắn phải có một số hạn chế bị che giấu, bằng không bọn họ chắc chắn đã sớm chết cả đoàn.
Từ những phân tích manh mối trước mắt xem ra, sự kiện này rất có thể có liên quan tới việc trẻ con mất tích trong trấn.
Nguyễn Nam Chúc hiển nhiên cũng nghĩ giống Lâm Thu Thạch, nhưng suy nghĩ của hắn toàn diện hơn một chút: "Chỉ cần trong trấn mất đi một đứa trẻ, đoàn chúng ta liền sẽ thiếu một đội viên, căn cứ vào tờ thông báo lúc trước anh lấy về, trình tự trẻ con mất đi cùng với trình tự đội viên mất đi là giống nhau, cho nên chúng ta có một giả thiết lớn mật......"
Lâm Thu Thạch bổ sung lời hắn không nói ra: "Giả thiết điều kiện truyền thừa của Slenderman, là bắt buộc trước tiên phải tìm ra được một đứa trẻ trong trấn hơn nữa bắt nó đi?"
Nguyễn Nam Chúc gật gật đầu.
Lâm Thu Thạch chống cằm tự hỏi.
Trên thực tế suy đoán khi trước của bọn họ là trong trấn nhỏ này không có trẻ con, hiện tại suy đoán này lại xuất hiện sai lệch, trong trấn nhỏ này hẳn là có trẻ con, chỉ là khả năng những đứa trẻ này đều đã không phải người......!Trẻ con mà không phải người......!Còn có thể tính là trẻ con sao?
Đây thật sự là cái vấn đề khó có thể trả lời.
Chưa kể hiện tại trên quảng trường lại xuất hiện thông báo tìm người mới, nếu suy đoán của Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc là chính xác, như vậy người hy sinh tiếp theo rất nhanh liền sẽ xuất hiện.
"Chờ đi." Nguyễn Nam Chúc nói, "Chờ thêm đêm nay, sẽ biết."
Lâm Thu Thạch gật gật đầu.
Thời điểm hai người rời khỏi nhà ăn, trông thấy Đổng Thiên Vi lúc trước cho Lâm Thu Thạch chút tin tức.
Hắn hơi do dự, vẫn là tiến lên gõ chữ vào di động, đưa cho Đổng Thiên Vi xem.
Nguyễn Nam Chúc đứng bên cạnh Lâm Thu Thạch, ngược lại cũng không ngăn cản.
Chờ đến khi hai người trở về, hắn mới nói: "Sao thế?"
Lâm Thu Thạch nhỏ giọng nói: "Cô ấy vẫn là đã giúp tôi chút việc, tôi kêu cô ấy đêm nay ngủ sớm chút."
Nguyễn Nam Chúc không nói được, cũng không nói không được, nhìn Lâm Thu Thạch một cái liền xoay người đi tắm.
Lâm Thu Thạch nằm ở trên giường, nhìn di động của mình phát ngốc, nghĩ không biết đêm nay là cái người xui xẻo nào......!
......!
Bóng đêm hơi lạnh.
Khách sạn lâm vào một mảnh yên tĩnh.
Người ở nơi này đều đã sớm lên giường, muốn thừa dịp trước khi bóng đêm bao phủ liền tiến vào mộng cảnh ngọt ngào, Vương Thiên Tâm cũng là như thế.
Nhưng không biết là do ban ngày hắn ta đã ngủ, hay là như thế nào, hắn ta ngày thường cực dễ đi vào giấc ngủ lúc này lại mất ngủ, trằn trọc ở trên giường cũng chưa thể nào ngủ được.
Vương Thiên Tâm nghiêng người, nhìn chiếc giường trống rỗng phía bên phải, không hiểu sao cảm thấy có chút sợ hãi.
Cô gái đi với hắn ta tên Lưu Nhã, hôm trước còn nằm trên cái giường này vừa nói vừa cười cùng hắn ta, nhưng mà chỉ là một lát sau, Lưu Nhã đã không thấy tăm hơi, hiện tại đã mất tích hai ngày, trước mắt xem ra là dữ nhiều lành ít.
Tuy rằng Vương Thiên Tâm muốn xem nhẹ chuyện này, nhưng khoảng trống giường bên kia lại đang không ngừng nhắc nhở hắn ta.
Tâm tình Vương Thiên Tâm có chút bực bội, không tự chủ được trở mình, đối mặt với cửa sổ, không muốn nhìn giường bên kia nữa.
Bóng đêm bao phủ cảnh sắc ngoài cửa sổ, Vương Thiên Tâm cách cửa kính trông thấy ánh trăng ảm đạm cùng cây cối hoang vắng, hắn ta cảm thấy có chút bất an, thân thể cũng hơi rét run, hắn ta nghĩ nghĩ, liền từ trên giường ngồi dậy, muốn vào trong phòng tắm tắm một lần, để cơ thể thả lỏng sau đó mau chóng đi vào giấc ngủ.
Vặn nước ấm, Vương Thiên Tâm đắm chìm trong dòng nước ấm áp.
Hắn ta chỉnh nhiệt độ nước lên cao một chút, muốn thải sạch khí lạnh bên trong cơ thể ra ngoài.
Đây vốn là việc rất hưởng thụ, nhưng Vương Thiên Tâm lại đột nhiên phát hiện lỗ thoát nước dưới chân mình bị chặn lại......!Làm sao thế này, Vương Thiên Tâm nói thầm trong lòng, cong lưng kiểm tra lỗ thoát nước một chút, trông thấy phía trên lỗ thoát nước bị tắc một nhúm tóc đen sì.
"Thật ghê tởm, khẳng định là Lưu Nhã......" Vương Thiên Tâm lẩm bẩm một câu, định dùng tay moi tóc ra, nhưng moi moi, Vương Thiên Tâm lại phát hiện không bình thường......!Tóc này quá dài, dường như moi mãi không hết, Vương Thiên Tâm đã kéo một đoạn thật dài, cũng chưa thể lôi hết tóc từ trong lỗ thoát nước ra.
Hắn ta phát hiện không đúng, sau lưng nổi lên một tầng mồ hôi lạnh, Lưu Nhã......!Không có tóc dài như vậy.
Sau khi phát hiện tình huống khác thường này, Vương Thiên Tâm buông tóc trong tay xuống, vội vội vàng vàng muốn rời khỏi phòng tắm.
Mà khi tay hắn ta cầm vào nắm đấm cửa định đi ra, lại phát hiện phòng tắm đã bị ai đó khóa từ bên ngoài.
Mặt Vương Thiên Tâm lộ vẻ hoảng sợ, bắt đầu lớn tiếng kêu cứu, nhưng hiện tại đang là giữa đêm khuya, mọi người đều đang ngủ say, ai sẽ nghe thấy hắn ta cầu cứu đây.
Vương Thiên Tâm càng ngày càng sợ hãi, bắt đầu dùng sức phá cửa, hắn ta quay đầu lại nhìn về phía lỗ thoát nước, phát hiện nơi đó bắt đầu ùng ục ùng ục như nước sôi......!Dường như có thứ gì muốn chui từ bên trong ra ngoài.
"Cứu với, có ai không!! Có người không —— cứu với ——" Giọng Vương Thiên Tâm khàn cả đi, nước chảy ra từ lỗ thoát càng ngày càng nhiều, cuối cùng tích lại ở dưới chân hắn ta một tầng hơi mỏng.
Vương Thiên Tâm vì sợ hãi cả người phát run, nhưng ở trong thế giới như vậy, không thể nào có chúa cứu thế xuất hiện.
Từ lỗ thoát nước, có mấy ngón tay thò ra.
Lỗ thoát nước vốn dĩ rất nhỏ, nhưng mấy ngón tay thon dài kia lại cứ thế chui từ bên trong lỗ ra ngoài, sau ngón tay, là toàn bộ bàn tay với cánh tay......!
Cánh tay kia cực dài, sau khi thò ra liền bắt đầu sờ soạng, muốn tìm ra người trong phòng, Vương Thiên Tâm bị một màn này dọa tới nước mắt nước mũi bay tứ tung, cả người run như cầy sấy.
Vương Thiên Tâm trốn vào góc, trong lòng không ngừng cầu nguyện thứ này không tìm được mình.
Nhưng phòng tắm cũng chỉ lớn như vậy, trốn được nhất thời, lại trốn không được một đời, rất nhanh, cánh tay kia liền bắt được chân của Vương Thiên Tâm.
Vương Thiên Tâm muốn tránh thoát, lại cảm giác cánh tay kia như là sắt thép, căn bản không có cách nào phản kháng.
Hắn ta bị kéo lê trên sàn phòng tắm trơn trượt, hướng tới lỗ thoát nước.
Một con người sống sờ sờ nghĩ thế nào cũng không thể lọt qua được lỗ thoát nước cùng lắm chỉ lớn bằng cái nắm tay, nhưng cảnh tượng hoang đường này lại là đang xảy ra.
Đầu tiên là chân, sau đó là cẳng chân, tiếp theo là đùi và bụng, từng chút từng chút một, giống như con nhện đang làm thịt con mồi của nó.
Tiếng Vương Thiên Tâm kêu thảm thiết ngừng lại, ánh mắt hắn trở nên dại ra, như là rơi vào một loại trạng thái tinh thần kỳ lạ, không giãy giụa, cũng không chống cự, cơ thể cứ cứng còng như vậy, cuối cùng bị lôi tuột vào trong lỗ thoát nước tối đen.
Rất nhanh, mọi thứ đều yên tĩnh trở lại, không ai biết được nơi này đã từng xảy ra cái gì.
......!
Trong lúc ngủ mơ dường như Lâm Thu Thạch nghe thấy một chút động tĩnh, nhưng bên người còn có thuốc ngủ tinh, cho nên hắn cũng không tỉnh, chỉ là có chút bất an trở mình.
Nguyễn Nam Chúc ôm chặt lấy hắn từ phía sau, như là đang ôm một đứa trẻ, độ ấm nóng rực theo khuôn ngực rắn chắc của hắn truyền lên lưng Lâm Thu Thạch, hơi toả nhiệt độ, nhưng lại có càng nhiều an tâm hơn.
Loại bất an này chỉ là một lát, Lâm Thu Thạch thay đổi tư thế mình thích, lại đi ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, thời điểm mọi người ăn bữa sáng rất nhanh đã phát hiện lại có người mất tích, Vương Thiên Tâm từ trước đến nay luôn xuất hiện rất sớm vậy mà nay không thấy bóng dáng.
Có phải Vương Thiên Tâm cũng bị mang đi hay không? Lâm Thu Thạch cho Nguyễn Nam Chúc xem chữ hắn gõ, qua phòng hắn xem không?
Nguyễn Nam Chúc: "Cũng được, qua đó nhìn xem đi."
Lâm Thu Thạch gật gật đầu.
Những người khác cũng suy nghĩ xem Vương Thiên Tâm đi đâu, thấy bọn họ tính qua phòng Vương Thiên Tâm, có mấy người cũng đi theo, trong đó có cả Đổng Thiên Vi với bạn nam đi cùng cô ta.
Lâm Thu Thạch đoán Đổng Thiên Vi với bạn nam này ở ngoài cửa hẳn là có quen biết, bằng không sẽ không ăn ý như vậy.
Nhưng dù sao mỗi người trong cửa đều có chút bí mật, không cần thiết vạch trần át chủ bài của nhau.
Tới phòng Vương Thiên Tâm, Nguyễn Nam Chúc nhẹ nhàng mở cửa, thấy trong phòng trống rỗng.
"Không có ai." Nguyễn Nam Chúc nói, "Cả ngày hôm qua hắn ta đều không rời khỏi khách sạn, buổi tối chắc chắn đã trở lại."
Lâm Thu Thạch đi đến cửa phòng tắm, nắm lấy then cửa phòng tắm nhẹ nhàng vặn mở, cửa vừa mở, từ trong phòng tắm liền xộc ra một mùi vị quái dị, mùi hương này có chút giống mùi dưới cống thoát nước, làm người ngửi cảm thấy buồn nôn.
Phòng tắm không có chỗ nào đặc biệt, cũng không có dấu vết từng có người tới, nhưng Lâm Thu Thạch lại phát hiện quần áo của Vương Thiên Tâm ở bên trong......!Có lẽ hắn ta đang tắm trong phòng.
"Sau đó đã không thấy tăm hơi." Nguyễn Nam Chúc đứng phía sau Lâm Thu Thạch, giúp hắn nói ra lời hắn muốn nói, "Cửa phòng tắm bị ai đó khóa lại từ bên ngoài, à, có lẽ không phải người."
Lâm Thu Thạch: "......"
"Hẳn là hắn ta tắm ở trong này, sau đó gặp phải chuyện gì." Nguyễn Nam Chúc kiểm tra một vòng, sức quan sát của hắn từ trước đến nay đều kinh người, lần này cũng không ngoại lệ, rất nhanh hắn liền phát hiện chỗ khác thường, "Lỗ thoát nước bị ai đó động vào."
"Lỗ thoát nước bị ai đó động vào?" Đổng Thiên Vi nghe xong lời này cảm thấy quá vớ vẩn, "Một người lớn như vậy, chẳng lẽ có thể đi ra ngoài từ lỗ thoát nước?"
Nguyễn Nam Chúc quay đầu nhìn thoáng qua cô ta, ngữ khí không mặn không nhạt: "Cô còn tưởng rằng đây là thế giới hiện thực?"
Đổng Thiên Vi cứng họng.
Đúng là như vậy, việc này ở thế giới hiện thực là không có khả năng, nhưng bọn họ lại đang ở bên trong cánh cửa, là ở trong cửa sắt mà cái gì cũng đều có thể xảy ra.
Nơi này kỳ quái, thứ gì cũng có, theo đó thì, một người sống sờ sờ bị lôi tuột vào trong lỗ thoát nước kéo ra ngoài, có vẻ cũng liền không phải chuyện gì không thể lý giải.
Lâm Thu Thạch còn đang nghĩ tới tờ thông báo mới xuất hiện trên quảng trường ngày hôm qua, xem ra ảnh chụp trên tờ giấy trắng dán mặt sau tấm thông báo tìm người đó, sẽ thay bằng ảnh Vương Thiên Tâm......!
Nguyễn Nam Chúc đứng dậy: "Tôi có một số việc muốn nói với mọi người."
"Chuyện gì?" Đổng Thiên Vi hỏi.
Nguyễn Nam Chúc nhìn cô ta một cái: "Gọi tất cả mọi người tới đây đi."
Một lát sau, những người còn lại tụ tập trong nhà ăn của khách sạn.
Ban đầu có mười bốn người giờ chỉ còn lại chín, bên trong chín người còn có hai người mới, biểu tình của mọi người khác nhau, có lạnh nhạt, có sợ hãi, cũng có tò mò.
Lâm Thu Thạch tiếp tục diễn vai cô gái câm, giao công việc giải thích cho Nguyễn Nam Chúc.
Nguyễn Nam Chúc rất trực tiếp nói ra suy luận của bọn họ cho mọi người, hơn nữa nói ra nơi chìa khóa đang xuất hiện.
Hiện tại đã có người hy sinh xuất hiện, chỉ cần lại tìm được một đứa trẻ mất tích, dựa theo suy luận của bọn họ, truyền thừa liền sẽ tiếp tục.
Ngay khi Lâm Thu Thạch đang tự hỏi thời điểm nào thì đứa trẻ tiếp theo sẽ mất tích, Đổng Thiên Vi lại trầm giọng nói: "Tôi đã thấy thi thể của đứa trẻ."
"Cái gì?" Lâm Thu Thạch sửng sốt.
"Ngay ở bên ngoài." Đổng Thiên Vi nói, "Lúc tôi rời giường đã thấy thi thể kia treo ở bên ngoài......!Cho nên, đây có phải nghĩa là, truyền thừa lập tức sắp bắt đầu rồi?"
Mà bọn họ bắt buộc phải nhân cơ hội này, tóm được chìa khoá bên trong cơ thể quỷ ảnh kia, bằng không lặp lại tuần hoàn, ai biết người chết tiếp theo có phải là mình hay không.
"Ý của anh là chúng ta đi giết quỷ ảnh kia?" Có người sau khi nghe xong lập tức tỏ vẻ không tán đồng, "Anh cảm thấy chúng ta có thể chống lại thứ kia sao?"
"Không thể cũng phải có thể." Nguyễn Nam Chúc nói, "Hoặc anh cũng có thể lựa chọn chờ chết ở chỗ này."
Người nọ nói: "Tại sao lại là tôi chết, lỡ đâu tôi là người cuối cùng......"
"Không có lỡ đâu." Nguyễn Nam Chúc hơi nâng cằm, ngữ khí lạnh nhạt lại ngạo mạn, "Tôi có thể bảo đảm tôi và đồng bạn của tôi là người chết cuối cùng, cho nên tôi đánh cược là một phần hai, không phải một phần chín."
Lời này vừa ra, mọi người đều im lặng.
Trên thực tế nếu là người khác nói, có lẽ mọi người sẽ hoài nghi người này có phải đang ba hoa chích choè hay không.
Nhưng bất kể là khí thế hay biểu hiện ở bên trong cánh cửa của Nguyễn Nam Chúc, đều đang nói cho mọi người biết hắn không phải đang mạnh miệng, chắc chắn có nắm con át chủ bài nào đó trong tay.
"Tôi đồng ý với đề nghị của anh ta." Giọng Đổng Thiên Vi vang lên, thoạt nhìn cô ta cũng không phải loại con gái hùng hổ doạ người, giọng nói cũng cực kỳ nhu hòa, "Dĩ nhiên, mọi người đều có quyền từ chối, đương nhiên, cũng phải trả giá cho hậu quả của việc từ chối, tôi đã tìm được chỗ của cửa, nếu đến lúc đó chúng ta thành công lấy được chìa khóa, quái vật khẳng định cũng sẽ bị chọc giận......!Mọi người cũng có thể lựa chọn chỉ chờ ở bên trong." Cô ta cười cười, ánh mắt thoạt nhìn lại có mấy phần tương tự Nguyễn Nam Chúc, tràn ngập khinh miệt đối với những người chùn bước, "Xem mấy người có bản lĩnh vượt qua quái vật canh cửa rời khỏi đây hay không."
Lâm Thu Thạch nhìn cô ta, trong lúc nhất thời cảm thấy những người tương đối lợi hại trong cửa có vẻ đều có chỗ giống nhau, tỷ như Lê Đông Nguyên, lại tỷ như Đổng Thiên Vi thâm tàng bất lộ trước mắt......!Cũng không biết cô ta tìm được cửa ra ngoài từ khi nào.
Đám người bắt đầu khẽ bàn tán, rất nhanh mọi người đều đã đưa ra được đáp án của mình.
Có người lựa chọn không đi, có người lựa chọn đi, làm Lâm Thu Thạch tương đối kinh ngạc chính là, hai người mới vừa vào cửa lại đều khá dũng cảm, quyết định cùng đi theo lấy chìa khóa.
"Có thể xác định cụ thể thời gian truyền thừa của bọn chúng không?" Đổng Thiên Vi hỏi Nguyễn Nam Chúc.
Nguyễn Nam Chúc: "Cụ thể thì không biết, căn cứ vào lần trước hẳn là ngày mai, nhưng để phòng ngừa có chuyện ngoài ý muốn, tốt nhất cứ qua đó canh trước."
"Cũng đúng." Đổng Thiên Vi nói, "Vào phòng bếp trước đi, nhìn xem có thứ gì có thể sử dụng như vũ khí hay không."
Đoàn người vào phòng bếp, tìm được chút công cụ thuận tay.
Lâm Thu Thạch cầm một con dao xương sắc nhọn, cúi đầu đang nghiên cứu, Đổng Thiên Vi liền đi tới phía sau hắn, nhẹ nhàng đặt tay lên vai của hắn, nhỏ giọng cười nói: "Cô bé câm, thứ này không hợp với em đâu."
Ánh mắt Lâm Thu Thạch lộ ra vẻ nghi hoặc.
Đổng Thiên Vi nói: "Em chỉ thích hợp mặc chiếc váy xinh xinh đẹp đẹp, ở bên cạnh an tĩnh nhìn, tuy rằng không thể nói thật khá là đáng tiếc, nhưng vậy cũng đủ rồi."
Lời này nghe rất kỳ quái, hơn nữa thời điểm Đổng Thiên Vi nói lời này, tay lại nhẹ nhàng vuốt ve bả vai Lâm Thu Thạch, động tác mờ ám làm Lâm Thu Thạch không thể không nghĩ nhiều, hắn đang muốn lui về phía sau, Nguyễn Nam Chúc lại lấy tư thái bảo vệ người mình vòng qua trước mặt hắn, lạnh lùng nói: "Đừng có động vào người của tôi."
Ngược lại Đổng Thiên Vi cũng không dây dưa, mặt lộ vẻ tiếc nuối, nói câu đáng tiếc, xoay người liền đi.
Lâm Thu Thạch nhìn Nguyễn Nam Chúc đang muốn hỏi Đổng Thiên Vi có ý gì, đã bị Nguyễn Nam Chúc nắm cằm, thấp giọng cảnh cáo: "Đừng có đi câu tam đáp tứ, em là của tôi."
Lâm Thu Thạch:......!Đại lão, diễn một chút cậu liền vui vẻ như vậy à?
Nguyễn Nam Chúc: "Có nghe hay không?"
Lâm Thu Thạch còn có thể nói cái gì, chỉ có thể gật đầu, tuy rằng vẻ mặt đang một bộ tôi thật là không có biện pháp gì với cậu.
Ánh mắt của Nguyễn Nam Chúc thứ này thật ra cũng đang cười, nhưng vẫn ra vẻ nghiêm túc rất chuyên nghiệp nói xong lời kịch.
Lâm Thu Thạch âm thầm nghĩ trong lòng, Nguyễn Nam Chúc hẳn là rất thích Đổng Thiên Vi, dù sao đầu năm nay người qua đường có thể cung cấp không gian diễn xuất cho hắn cũng không nhiều lắm.
Mọi người gần như đã chuẩn bị xong võ trang cho mình, vì để phòng ngừa ngoài ý muốn, Lâm Thu Thạch còn cố ý tìm băng dán quấn chặt vũ khí lại với tay mình.
Dù sao xem nhiều điện ảnh như vậy, phân đoạn kiểu đi giết người không thành công vũ khí bị đánh bay sau đó bị giết ngược hắn có thể thấy được không ít.
Chín người, có hai người đều lựa chọn ở khách sạn chờ chết.
Thời điểm nhìn thấy bọn họ rời đi, biểu tình hai người này đều rất là phức tạp, một người trong đó còn muốn nói gì, nhưng thái độ của mọi người đối đãi với hai bọn họ cực kỳ lạnh nhạt, căn bản không thèm để ý tới.
Lúc này ngày mới lên, sương mù xung quanh vào đúng thời điểm dày nhất.
Nguyễn Nam Chúc bằng vào trí nhớ tuyệt hảo của hắn dẫn mọi người tìm được con đường nhỏ ngày hôm qua bọn họ đã đi, hướng bãi phế tích đi tới.
Cũng may nơi này chỉ có một, cũng không có bị lạc đường gì đó.
Lâm Thu Thạch đi bên cạnh Nguyễn Nam Chúc, cẩn thận quan sát xung quanh.
Thứ hiện tại làm hắn tương đối lo lắng chính là quỷ ảnh không đội mũ kia, không biết quỷ ảnh đó rốt cuộc tồn tại trong trấn nhỏ như thế nào, lại có ý nghĩa gì.
Đi hết một đoạn đường, khu phế tích trong lời Nguyễn Nam Chúc xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Thần sắc mọi người an tâm một chút, biết Nguyễn Nam Chúc hẳn là không có nói sai.
Nguyễn Nam Chúc nhìn đồng hồ, nói: "Chờ xem, khi nào nó tới tôi cũng không biết."
Vì thế mọi người liền lẳng lặng chờ đợi.
Đám người ở trong hoàn cảnh khu phế tích như vậy thực sự không phải việc khiến người vui vẻ gì, duy nhất đáng được ăn mừng chính là nhân số của bọn họ đủ nhiều, cũng không thấy quá sợ hãi.
Lâm Thu Thạch ngồi bên cạnh Nguyễn Nam Chúc cúi đầu chơi di động, Nguyễn Nam Chúc nhìn sương mù phía trước không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thời gian từng giờ trôi đi, mọi thứ đều đắm chìm trong yên tĩnh.
Từ buổi sáng chờ tới quá trưa, chân trời cũng sắp nổi lên ráng chiều, ngay ở thời điểm có người sắp kìm nén không được, sương mù xuất hiện thân ảnh một người......!Đúng là Vương Thiên Tâm mất tích tối hôm qua.
Có vẻ là hắn ta mới đi từ trong trấn nhỏ tới, trên mặt không có biểu tình gì, vừa nhìn thật là khác xa với lúc bình thường.
Hắn ta đi tới đằng sau bãi phế tích, dừng bước chân, bắt đầu chờ đợi gì đó.
Mọi người thấy một màn như vậy, đều nín thở ngưng thần, tiếp tục quan sát.
Rất nhanh, Slenderman lúc trước Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc nhìn thấy cũng xuất hiện, nó vẫn mặc âu phục như cũ, đội mũ dạ, tay chân thuôn dài chậm rãi di chuyển trên mặt đất, cuối cùng ngừng ở trước mặt Vương Thiên Tâm.
"Chuẩn bị." Nguyễn Nam Chúc nhỏ giọng nói.
Mọi người đều xốc tinh thần, Lâm Thu Thạch nắm thật chặt vũ khí sắc bén trên tay.
Quỷ ảnh giơ tay, như Nguyễn Nam Chúc đoán trước, cầm lấy chiếc mũ đội trên đầu kia, sau đó bắt đầu dùng sức, muốn gỡ mũ từ trên đầu mình xuống.
Tuy rằng một màn này cực kỳ đáng sợ, nhưng đã có nhắc nhở từ trước của Nguyễn Nam Chúc, cho nên mọi người cũng chỉ là sắc mặt trắng bệch, không có phản ứng gì quá khích.
Quỷ ảnh càng ngày càng dùng sức, cuối cùng mạnh mẽ xé mũ dạ ở trên đầu mình xuống dưới, ngay khi nó chuẩn bị đưa mũ dạ cho Vương Thiên Tâm, Nguyễn Nam Chúc ra lệnh một tiếng: "Đi!" Liền nhào tới hướng quỷ ảnh.
Quỷ ảnh có vẻ bị mọi người đột nhiên xuất hiện dọa tới, nó lui về phía sau vài bước, phát ra một tiếng rít gào phẫn nộ, tay thuôn dài liền bắt được hai người, ném thật mạnh qua một bên.
Lâm Thu Thạch né tránh tay quỷ ảnh, mục tiêu tập trung ở trên mũ dạ, Vương Thiên Tâm dường như hoàn toàn không quan tâm tình huống xung quanh, ánh mắt vẫn luôn đặt trên mũ dạ, Lâm Thu Thạch thấy thế lao lên một cái, liền chộp mũ dạ kia vào trong tay.
"Đưa cho ta!!" Vương Thiên Tâm phẫn nộ kêu to.
Lâm Thu Thạch chộp lấy mũ dạ liền chạy, Vương Thiên Tâm theo sát ngay sau, một bộ dáng muốn xé xác Lâm Thu Thạch.
Mà cùng lúc đó những người khác đã khai chiến với quỷ ảnh, sức lực của quỷ ảnh kia cực lớn, người bình thường căn bản không phải đối thủ của nó.
Nhưng cũng may nó mất đi mũ dạ, sức mạnh bắt đầu nhanh chóng suy yếu.
Thân thể nó dần dần khô quắt, máu thịt dường như đang không ngừng bốc hơi, chỉ để lại một tấm da đầy nếp nhăn.
Nguyễn Nam Chúc ngăn cản mấy người còn đang muốn đánh tiếp, nói: "Được rồi, cách nó xa một chút —— Thu Thu, qua chỗ tôi!"
Lâm Thu Thạch cầm mũ dạ như dụ chó dụ Vương Thiên Tâm một đường, lúc này nghe thấy Nguyễn Nam Chúc gọi thở ra một hơi, nhanh chóng chạy tới chỗ Nguyễn Nam Chúc.
Cũng mất công ngày thường hắn thường xuyên rèn luyện, bằng không gặp phải loại chuyện này chỉ sợ đã sớm chết vô số lần.
Vương Thiên Tâm hoàn toàn không màng đến người xung quanh, mục tiêu duy nhất chính là mũ dạ trên tay Lâm Thu Thạch.
Lần này Nguyễn Nam Chúc không hề nương tay, một dao bổ thẳng lên chân hắn.
Vương Thiên Tâm chịu đau kêu to, Lâm Thu Thạch lại chú ý tới miệng vết thương của hắn ta vậy mà không có máu chảy ra —— Vương Thiên Tâm hẳn là không phải nhân loại.
Nguyễn Nam Chúc cũng trông thấy miệng vết thương của Vương Thiên Tâm, trong lòng có phán đoán, tốc độ của Vương Thiên Tâm sau khi bị thương cũng không hề giảm bớt, ngược lại như là bị chọc giận ý đồ nhào tới chỗ Lâm Thu Thạch.
Nguyễn Nam Chúc cười lạnh một tiếng, lưỡi dao sắc bén trong tay vung lên, lại một phát cắt ngang đầu Vương Thiên Tâm.
Mà đầu Vương Thiên Tâm rơi xuống đất xong, cơ thể vẫn còn đang tiếp tục tự vận động, đôi mắt oán hận trừng Nguyễn Nam Chúc một bộ dáng chết không nhắm mắt.
"Tìm thấy chìa khóa rồi!!" Giọng Đổng Thiên Vi truyền đến, "Mau tới, chúng ta quay về trấn!"
Nguyễn Nam Chúc nói: "Cửa ở đâu?"
Đổng Thiên Vi nói: "Phía dưới bảng tin ở quảng trường!"
Đoàn người lấy được chìa khóa liền hoan hô nhảy nhót, chạy như điên về phía trấn nhỏ, Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc cũng không quan tâm Vương Thiên Tâm, nhanh chóng chạy theo sau đám người.
Mọi người chạy vào trong trấn thì đều đã thở hồng hộc, nhưng khi bọn họ tới quảng trường ở trấn nhỏ, lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người.
Chỉ thấy phía trước bảng tin tức trong trấn, lại xuất hiện một người bóng người cao lớn, bóng người kia mặc quần áo đen, tay chân thuôn dài, chỗ khác biệt duy nhất đó là không đội chiếc mũ dạ màu đen kia trên đầu.
Mà lúc này, nó đang nhếch môi, lộ ra từng hàng răng đều tăm tắp, nở nụ cười quái dị đối với bọn họ......!
Đổng Thiên Vi nhìn thấy thứ này thất thanh nói: "Làm sao lại còn một con ———"
Ngay thời điểm cô ta nói chuyện, quỷ ảnh kia lại vươn tay bắt được một người trong bọn họ, sau đó quăng lên cao, vứt người nọ lên tận trời.
Bụp một tiếng, là âm thanh cơ thể rơi xuống đất, vận khí người bị quăng lên trời rất kém, sau khi tiếp đất bằng ót liền tắt thở.
"Trả lại cho ta......" Quỷ ảnh nói ra ba chữ, ánh mắt dừng lại ở trên người Lâm Thu Thạch.
Lâm Thu Thạch cúi đầu nhìn, phát hiện mũ dạ màu đen vừa rồi đã vứt đi, lại không biết từ khi nào xuất hiện trên tay hắn.
Nguyễn Nam Chúc cầm lấy cái mũ, nói với Đổng Thiên Vi: "Cô đi mở cửa, để tôi dụ nó đi!"
Đổng Thiên Vi khẽ cắn môi, gật đầu thật mạnh.
Tác giả có lời muốn nói:
Quỷ ảnh: Nâng lên cao, nâng lên cao.
Mọi người:......!Người ta tỏ ra đáng yêu đòi tiền, ngươi tỏ ra đáng yêu đòi mạng à..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...