Bóng đêm nặng nề, mọi người giương đuốc đi trong gió lạnh thấu xương.
Tuyết lớn đã ngừng, nhưng gió thì vẫn lạnh dọa người, chân Lâm Thu Thạch đạp lên mặt đất phát ra âm thanh xột xột.
Hắn mặc quần áo thật dày, kéo mũ che khuất lỗ tai cùng hai nửa bên mặt, thân thể hơi hơi cúi, trên lưng cõng một cô gái xinh đẹp.
Dọc theo đường đi mọi người đều không ai nói chuyện với nhau, không khí im lặng đáng sợ.
Tới lúc miếu thờ trong lời thợ mộc xuất hiện trước mặt mọi người, rốt cuộc có người phá vỡ trầm mặc.
"Đây là miếu?" Trương Tử Song mở miệng, "Miếu này nhìn trông......!hơi dị."
Miếu thờ trong bóng đêm, nhìn qua thực sự cực kỳ quái dị.
Mới nhìn thì mười phần cổ xưa, nhưng nếu quan sát cẩn thận, sẽ phát hiện miếu này thật ra cực kỳ tinh xảo.
Chỉ từ nét điêu khắc trên hai cái cột ngoài cửa đã không giống vật thường.
Lâm Thu Thạch buông Nguyễn Bạch Khiết xuống, giơ cây đuốc nhìn nhìn điêu khắc trên cột, hắn phát hiện điêu khắc trên cột chính là cảnh tượng mười tám tầng địa ngục, bất luận là ác quỷ hay linh hồn chịu cực hình, ở trên cột đều có vẻ sinh động như thật.
"Cột này thực sự đẹp." Nguyễn Bạch Khiết đột nhiên khen một câu.
"Là thật sự rất đẹp." Lâm Thu Thạch cũng tán đồng.
Loại điêu khắc này hoàn toàn không giống như là sản vật của sơn thôn lạc hậu, thậm chí đã sắp xứng với hàng mỹ nghệ.
Nếu không phải hiện tại mọi người còn có chuyện càng quan trọng, khả năng Lâm Thu Thạch sẽ bỏ thời gian quan sát kỹ một chút.
"Ai trước?" Hùng Tất đặt câu hỏi.
Hắn hỏi chính là ai đi vào trước, nhưng lại không người trả lời.
Loại chuyện này thật sự quá nguy hiểm, nếu vào miếu là hành động kích phát điều kiện tử vong, vậy vào trước chẳng phải là sẽ trở thành vật hi sinh.
"Tại sao nhất định phải là một người đi vào." Nguyễn Bạch Khiết đột nhiên nói, "Nếu là do ông lão kia lừa dối chúng ta thì sao?"
Hùng Tất nói: "Nhưng vẫn là nghe theo ông ta so với đối nghịch tốt hơn."
Nguyễn Bạch Khiết: "Cũng không nhất định." Cô quay đầu nhìn Lâm Thu Thạch, "Thu Thạch, tôi sợ, chúng ta cùng nhau vào đi."
Lâm Thu Thạch nghe vậy hơi do dự: "Vậy lỡ hai người vào miếu mới là điều kiện kích phát thì sao?"
Nguyễn Bạch Khiết nói: "Hiện tại mọi đáp án đều không chắc chắn, tôi tình nguyện cược một lần, nếu bây giờ chỉ một người đi vào, xảy chuyện gì cũng không ai biết." Cô nói xong, nhìn miếu thờ trong bóng đêm trước mặt, "Hoặc giả......!Đi vào là người, thời điểm đi ra là cái gì chúng ta đều không xác định."
Lời này của cô làm trên thân mọi người nổi lên một tầng da gà, Lâm Thu Thạch cũng không ngoại lệ.
Hắn chà xát cánh tay, nhìn biểu tình Nguyễn Bạch Khiết, cuối cùng khẽ cắn môi: "Được."
Hùng Tất nhíu mày: "Mấy người có biết mình đang làm cái gì không vậy, nếu hai người đi vào mới là......"
Hắn có vẻ còn muốn khuyên, lại bị Nguyễn Bạch Khiết cắt ngang, "Lỡ đâu là một người vào thì sao? Ai có thể nói chuẩn việc này?"
Sự thật đúng là như thế, Hùng Tất trầm mặc.
"Mấy người sắp xếp trình tự như thế nào chúng tôi không quan tâm." Giọng Nguyễn Bạch Khiết dìu dịu, "Hôm nay quá lạnh, Thu Thạch, chúng ta đi vào trước, sớm một chút về nhà ngủ đi."
Có lẽ là do nhắc tới ngủ, làm mọi người nhớ tới ban đêm đáng sợ lập tức liền tới.
Nếu bọn họ vẫn trì hoãn, thực sự có khả năng thời gian đều lãng phí ở chỗ này, đến lúc đó gặp phải thứ gì hoàn toàn không thể đoán trước.
"Đi thôi." Nguyễn Bạch Khiết kéo tay Lâm Thu Thạch, cả người đều dán lên người hắn.
Lâm Thu Thạch đã quen Nguyễn Bạch Khiết dính người, gật đầu khẽ cắn môi nói đi thôi.
Hai người liền bước chân, hướng vào trong miếu.
Những người khác nhìn bóng dáng bọn họ, lâm vào trầm lặng ngắn ngủi.
Cửa miếu bằng gỗ, khép hờ, bên trong tối đen, cái gì cũng nhìn không thấy.
Nguyễn Bạch Khiết vươn tay, nhẹ nhàng đẩy cửa.
Kẽo kẹt một tiếng giòn vang, cửa theo tiếng mở ra, không khí bên trong ập vào mặt.
Lâm Thu Thạch ngửi được một loại mùi hương nhàn nhạt, mùi hương này bình bình đạm đạm, nhưng trong hoàn cảnh như vậy lại cực kỳ không hợp nhau.
Lâm Thu Thạch nhờ ánh lửa cây đuốc, thấy rõ ràng trang trí trong miếu thờ.
Miếu không lớn, cấu tạo cũng rất đơn giản, ở giữa bày bàn thờ cùng một bức tượng thần, bên cạnh là một cái hòm công đức thật lớn.
Trên hòm công đức dường như còn khắc chữ gì, bởi vì khoảng cách quá xa, Lâm Thu Thạch thấy không rõ lắm.
"Đi thôi." Nguyễn Bạch Khiết nói.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, hướng tới đệm hương bồ trước mặt tượng thần.
Tượng thần là một tòa tượng Phật, Phật gì thì Lâm Thu Thạch không biết, nhưng nhìn qua mặt mày hiền từ, lộ ra hương vị phổ độ chúng sinh cổ xưa.
Biểu tình Nguyễn Bạch Khiết bình tĩnh, cô quỳ xuống đệm hương bồ, lạy một cái với tượng Phật.
Lâm Thu Thạch đứng ở bên cạnh hô hấp ngừng lại.
Yên lặng chờ đợi lúc sau, cái gì cũng không có phát sinh.
Tượng Phật từ bi như cũ, nửa khép đôi mắt trầm mặc nhìn tín đồ trước mặt.
Bên ngoài tiếng gió gào thét, trong miếu một mảnh yên lặng làm người an tâm.
Lâm Thu Thạch nhẹ nhàng thở ra.
"Không có việc gì." Nguyễn Bạch Khiết đứng lên, phủi sạch tro bụi trên đầu gối, "Anh đến đây đi."
Lâm Thu Thạch gật gật đầu, đưa cây đuốc cho Nguyễn Bạch Khiết, bản thân quỳ trên đệm lạy một lạy.
Lúc Nguyễn Bạch Khiết lạy nghĩ gì Lâm Thu Thạch không biết, dù sao lúc hắn lạy cực kỳ thành kính, khẩn cầu minh thần trước mắt che chở.
"Được rồi." Ngắn ngủn mấy động tác, lại dường như làm người cạn hết sức lực, lạy xong cũng không có gì xảy ra, Lâm Thu Thạch nhẹ nhàng thở ra.
"Đi thôi." Nguyễn Bạch Khiết xoay người, "Chúng ta nên đi ra ngoài."
Vì thế hai người chậm rãi rời khỏi miếu.
Người đứng ở bên ngoài nhìn thấy bọn họ hoàn hảo không tổn hao gì đi ra, đều lộ ra biểu tình kinh ngạc, Hùng Tất nói: "Không có chuyện gì chứ?"
Lâm Thu Thạch lắc đầu: "Không có."
Tuy rằng mọi người chưa ai nói cái gì, nhưng biểu tình trên mặt đều rất kỳ quái, cũng có người bắt đầu do dự.
"Không bằng hai chúng ta cùng nhau đi vào?" Hùng Tất nói, "Nếu người phía trước đều không có việc gì......"
"Cậu xác định bọn họ không có việc gì?" Có đoàn viên lại cảnh giác nhìn Nguyễn Bạch Khiết cùng Lâm Thu Thạch, "Vừa rồi cô ta có nói qua, đi vào chính là người, đi ra đã có thể không nhất định là người, mấy người sao có thể xác định cả hai người họ vẫn là người?"
Lâm Thu Thạch bị hoài nghi thân phận đang muốn giải thích, Nguyễn Bạch Khiết lại khoát tay, cản trở hắn nói chuyện, cô không mặn không nhạt nói: "Chúng tôi không khuyên, tuỳ ý mấy người."
"Hùng ca, em cũng sợ." Tiểu Kha nói, "Chúng ta cũng cùng nhau vào đi thôi?"
Hùng Tất có vẻ có chút do dự.
Có đoàn viên nhát gan bắt đầu tìm đồng bọn, cũng có người bảo thủ vẫn là không chịu vi phạm lời lão thợ mộc nói.
"Vậy theo ý của bản thân tự vào đi." Cuối cùng Hùng Tất hạ quyết định, "Tiểu Kha, chúng ta cùng nhau đi vào."
Tiểu Kha vội gật gật đầu.
Dựa theo trình tự bọn họ quyết định trước đó, tổ thứ hai vào miếu chỉ có một người nam.
Hắn đi vào một mình, cũng một mình đi ra, toàn bộ quá trình cũng giống vậy, không có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Chỉ là thời điểm anh ta ra ngoài biểu tình có chút khó hiểu, có vẻ muốn nói cái gì.
Nhưng anh ta còn chưa có đề cập tới, tổ thứ ba cũng đã đi vào.
"Hai người nhìn thấy gì ở trong miếu?" Người nam tiến vào một mình nhỏ giọng hướng Lâm Thu Thạch đặt câu hỏi.
"Không phát hiện cái gì." Lâm Thu Thạch nói, "Chỉ có tượng thần với đệm hương bồ."
"Hai người không cảm thấy tượng thần kia có chỗ kỳ quái à......" Nam nhân nói, "Tôi trước nay chưa hề gặp qua tượng thần nào như vậy."
Lâm Thu Thạch nghe vậy ngẩn người, không rõ lắm ý người này.
Nam nhân thấp giọng nói: "Không lẽ cậu từng gặp qua? Tượng thần này bộ dáng cũng quá quái dị......"
Lâm Thu Thạch lắc đầu, không quá rõ ý tứ người này, sau đó hắn tưởng tượng lại, trong đầu liền xuất hiện một ý niệm làm người lạnh sống lưng: "Anh......!Thấy tượng thần có bộ dáng gì?"
"Là một nữ nhân." Lời này vừa ra, nụ cười trên mặt Lâm Thu Thạch liền tắt, nam nhân kia vẫn còn cúi đầu trầm giọng kể ra, không phát hiện biểu tình Lâm Thu Thạch không thích hợp, "Nói là Bồ Tát cũng không giống Bồ Tát, cười tủm tỉm nhìn tôi, đồ vật trong tay cũng không giống pháp khí của tượng thần, càng như là......"
"Giống cái gì?" Lâm Thu Thạch khô cằn hỏi.
"Càng như là, rìu chặt cây." Nam nhân nói xong lời này, hướng tới trong miếu nhìn thoáng qua, "Hơn nữa lúc tôi lạy xong, tượng thần giống như giật mình......" Anh ta nói tới đây, rốt cuộc phát hiện biểu tình Lâm Thu Thạch không thích hợp, "Hai người thì sao? Có thấy giống vậy hay không?"
"Không có." Tuy rằng tàn nhẫn, nhưng Lâm Thu Thạch vẫn là nói ra chân tướng, "Tượng Phật chúng tôi nhìn với anh nhìn không giống nhau."
"Sao lại không giống nhau??" Nam nhân vừa nghe đến lời này mặt liền đổi sắc, "Hai người nhìn thấy tượng thần kiểu nào??"
"Một tượng Phật......" Lâm Thu Thạch nói, "Nam."
Sắc mặt nam nhân trắng bệch như tờ giấy, ánh mắt nhìn về phía miếu, tràn ngập sợ hãi cùng tuyệt vọng, cả người anh ta run run, bắt đầu nói: "Không, sẽ không, không phải là như vậy, như thế nào sẽ, có vấn đề nhất định là hai người các ngươi, nhất định là các người......" Anh ta nói xong những lời này, lại cảnh giác nhìn xung quanh, như là sợ hãi nội dung nói chuyện bị người khác nghe được.
Tổ thứ ba là Hùng Tất cùng Tiểu Kha, biểu tình hai người khi đi ra cũng là bình tĩnh, có vẻ cũng không xảy ra việc gì kì quái.
Tiếp đến là tổ thứ tư......!Tổ thứ năm......!Các tổ đều có nam có nữ, có một người có hai người, nhưng Lâm Thu Thạch rất nhanh phát hiện quy luật, chỉ cần là một người đi vào, khi ra ngoài biểu tình đều không đúng.
Đến thời điểm một người cuối cùng đi ra, mọi người rốt cuộc xác định được quy luật —— một người đi vào với hai người cùng nhau đi vào, nhìn thấy tượng thần hoàn toàn khác nhau.
Lâm Thu Thạch bọn họ nhìn thấy là tượng Phật, mà một người đi vào, đều thấy được một nữ nhân, miệng cười quái dị, tay ôm rìu.
"Nhất định là bọn họ sai rồi, chúng ta làm theo chính là lão thợ mộc nhắc nhở......" Có người sau khi phát hiện chuyện này cảm xúc bắt đầu dần dần hoảng loạn, trong miệng lảm nhảm, "Sẽ không làm sai, chúng ta sẽ không làm sai, tượng thần nhất định chính là nữ nhân kia......!Đúng, chính là nữ nhân."
Lâm Thu Thạch chỉ có thể an ủi bọn họ: "Việc này thật ra cũng không nhất định, mọi người đừng quá lo lắng."
Kỳ thật trong lòng mọi người đều rõ ràng, nữ nhân kia tuyệt đối không thể là tượng thần trong miếu, có cái miếu nào, lại cung phụng vật như vậy?
"Đúng vậy, còn không nhất định đâu." Nguyễn Bạch Khiết nở nụ cười, cô duỗi tay nghịch tóc, nhuyễn ngôn tế ngữ, "Chưa kể nhiều người như vậy cùng nhau vào miếu, nếu phải chết, cũng không nhất định là bản thân mình."
"Cô có thể đừng cười được không?" Tiểu Kha ở bên rất không khách khí nói.
"Vì sao không thể cười?" Nguyễn Bạch Khiết lạnh lùng phản bác, "Cười chết, nói chung so với khóc chết còn không tốt hơn à."
Cô nói xong lời này, liền có người kêu lên: "Mọi người mau xem cây cột!!!"
Lâm Thu Thạch nghe vậy đưa mắt nhìn lại, phát hiện điêu khắc trên cây cột, bắt đầu chậm rãi chuyển động.
Tác giả có lời muốn nói: Vẫn là 70 cái bao lì xì đưa trước, 30 cái bao lì xì tùy lúc.
Thời điểm viết chương hôm nay cả người tê dại tới bị dọa luôn rồi.......
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...