Tử Vong Kính Vạn Hoa


Đơn giản thuật lại những gì vừa nhìn thấy, Lâm Thu Thạch liền im lặng.

Nguyễn Nam Chúc nghe hắn kể lâm vào suy nghĩ, một lát sau, hắn nói: "Chúng ta lên đỉnh tháp nhìn xem."
Nói xong hắn liền đứng dậy hướng lên đỉnh tháp, Lâm Thu Thạch có chút hoảng hốt đi theo sau hắn, chung quy hắn cảm thấy ảo cảnh vừa rồi không đơn giản như vậy, tựa như ân ẩn muốn ám chỉ gì đó.

Đỉnh tháp rỗng tuếch, cái gì cũng không có.

Trên cao nhất là cửa sổ chạm rỗng ở mái nhà, chỉ cần vừa ngẩng đầu, là có thể nhìn thấy bầu trời bên ngoài, còn có điêu khắc hình đĩa có chút đặc biệt phía trên đỉnh tháp.

Nguyễn Nam Chúc nhìn điêu khắc kia tới xuất thần, Trình Thiên Lí cùng Lâm Thu Thạch cũng không đi quấy rầy hắn.

Lâm Thu Thạch dạo quanh một vòng trên đỉnh tháp, vẫn không phát hiện ra cái gì, nhưng đang lúc hắn định nói chuyện với Trình Thiên Lí, vách tường bên cạnh, lại nhẹ nhàng truyền ra tiếng vang rất nhỏ.

Tiếng động này như là có người đang dùng ngón tay cào vách tường, làm người nghe cực kỳ không thoải mái.

Lâm Thu Thạch hiện tại đã nhận thấy được thính lực của mình nhạy bén có hơi quá, tiếng động không ai nghe được hắn lại có thể dễ dàng cảm nhận thấy, nhìn qua Trình Thiên Lí đang ngơ ngơ, hiển nhiên là cậu ta không nghe thấy tiếng động này.

Lâm Thu Thạch lần này không hỏi Trình Thiên Lí có nghe được hay không, hắn đi thẳng tới vách tường trước mặt kia, dùng tay nhẹ nhàng gõ gõ.

Tiếng động đào móc bên trong vách tường lập tức ngừng, dựa theo cái này, Lâm Thu Thạch có phát hiện mới, hắn nhận ra trong toàn bộ vách tường trên đỉnh tháp, chỉ có vị trí này rỗng.

"Bên trong hình như có cái gì." Lâm Thu Thạch đột nhiên lên tiếng.

"Cái gì?" Trình Thiên Lí nói, "Nơi này sao?" Cậu ta cũng gõ gõ, quả nhiên nghe thấy tiếng gõ lên vách rỗng.

Nguyễn Nam Chúc thu hồi ánh mắt nhìn chằm chằm lên đỉnh đầu: "Làm sao?"
"Vị trí tường này rỗng bên trong." Lâm Thu Thạch nói, "Tôi muốn xem có thể cạy ra nhìn hay không."
Nguyễn Nam Chúc đi tới, vươn tay sờ sờ trên vách tường một vòng, sau đó lấy một vật gì đó cứng rắn sắc nhọn từ trong túi ra, bắt đầu chậm rãi cạy.

Động tác hắn rất linh hoạt, dường như đối với loại công việc này đã cực kỳ quen thuộc, rất nhanh, vách tường bên cạnh này vậy mà thật sự bị hắn cạy ra một khe hở.

Lâm Thu Thạch nhìn tới trợn mắt há hốc mồm: "Còn có thể như vậy?"
Trình Thiên Lí: "Chuyện thường ở huyện, vẫn là Nguyễn ca lợi hại á."
Sau khi vách tường trước mặt bị cạy, lộ ra một cái ngăn ẩn, trong ngăn chứa một hộp nhỏ màu đỏ, không bị khóa lại.

Nguyễn Nam Chúc đưa tay lấy cái hộp ra.

Lực chú ý của ba người đều đặt ở trên hộp này, tay Nguyễn Nam Chúc hơi hơi động, nắp hộp liền mở ra, thứ bên trong hộp giống như là sổ ghi chép có bìa bằng da cứng.

"Đây không phải nhật ký đấy chứ?" Thứ này thành công khơi dậy hứng thú của Trình Thiên Lí, cậu ta cầm quyển sổ lên mở ra, "Bên trong có thể có manh mối về chìa khoá hay không."
Sau khi mở ra, bọn họ thấy được nội dung trong quyển sổ.

Trang đầu tiên toàn bộ đều là dòng chữ: Không thấy chị ấy.

Không thấy chị ấy, không thấy chị ấy, không thấy chị ấy, không thấy chị ấy, nét bút không giống, câu chữ tương đồng, chiếm toàn bộ đoạn đầu quyển sổ, làm người nhìn được cảm thấy cực kỳ không thoải mái.

Nguyễn Nam Chúc nhanh chóng lật tới trang cuối cùng, tới khi sắp lật hết quyển sổ, rốt cuộc thấy được nội dung khác.

Ở một tờ cuối cùng, bốn chữ không thấy chị ấy bị một câu nói khác thay thế: Không tìm thấy chị.

"Đây là cái gì?" Trình Thiên Lí lập tức nhớ tới manh mối bọn họ có được, "Đây là người em viết?"
Nguyễn Nam Chúc vẫn cúi đầu, cẩn thận kiểm tra quyển sổ này, một lát sau, hắn chỉ vào một tờ trong đó nói: "Ở giữa chỗ này còn có một tờ, bị xé đi rồi."
Lâm Thu Thạch nhìn lại, phát hiện nơi đó đúng thật đã thiếu một tờ.

Chỉ là vết xé cực kỳ ngay ngắn, nếu không nhìn kỹ, thật đúng là nhìn không ra, cũng mất công Nguyễn Nam Chúc thận trọng như vậy, mới có thể thấy chỗ này.


"Làm sao anh phát hiện được vách tường này có vấn đề?" Nguyễn Nam Chúc hỏi một câu.

Lâm Thu Thạch: "......!Tôi nghe thấy có người đang cào tường."
Trình Thiên Lí thứ này vậy mà lại vươn tay cào mấy cái thật mạnh lên vách tường: "Như vậy sao?"
Thứ tiếng rít rít này, làm da đầu Lâm Thu Thạch nháy mắt nổ tung.

Nguyễn Nam Chúc mắng: "Móng vuốt của cậu còn tiện thêm lần nữa cứ đợi lúc về xem anh kêu anh trai cậu xử lý cậu như thế nào." (tiện này là trong từ 'thuận tiện' 'tiện lợi' ấy các bạn ơi không phải 'ti tiện' đâu)
Trình Thiên Lí nhanh chóng thu lại móng vuốt, oan oan ức ức nói cậu ta chỉ muốn làm mẫu một chút.

Nguyễn Nam Chúc: "Người làm mẫu trước cậu cỏ mọc trên mộ đã cao năm mét."
Bỏ quyển sổ vào trong túi đeo tuỳ thân của mình, Nguyễn Nam Chúc nói: "Tôi cảm thấy chúng ta còn phải quay lại miếu một chuyến."
"Là sao?" Lâm Thu Thạch có chút không hiểu.

Nguyễn Nam Chúc nói: "Hiện tại chỉ là suy đoán, chờ xác định được rồi, tôi sẽ nói với anh."
Bọn họ còn đang thảo luận, dưới tầng một lại vọng lên tiếng kêu thê lương thảm thiết, ngay sau đó là âm thanh có người đang hoảng loạn chạy vội trên cầu thang.

"Có quỷ, có quỷ!!" Chủ nhân tiếng động còn đang không ngừng kêu cứu.

Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc liếc nhau, nhìn thấy trong mắt đối phương đều có biểu tình giống mình, Lâm Thu Thạch nói: "Đi thôi."
Nguyễn Nam Chúc gật đầu, bọn họ đều dự định đi xuống nhìn xem đã xảy ra chuyện gì.

Chờ tới lúc bọn họ đến nơi đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn dưới tầng bốn, náo loạn đã không còn.

Lúc này nữ nhân thét chói tai kia đang run bần bật trốn vào trong lòng nam nhân đi cùng, vẻ mặt hoảng sợ, run run rẩy rẩy chỉ vào vách tường: "Ở đó, ở đó có bóng ma ——"
Bởi vì cô ta hét chói tai, làm tất cả mọi người hầu như đều tụ tập tới tầng bốn, Lâm Thu Thạch nhìn qua hướng nữ nhân nọ chỉ, lại chỉ thấy vách tường màu đen.

"Bóng ma nào cơ?" Nam nhân đang ôm nữ nhân kia hỏi, "Rốt cuộc là em thấy cái gì?"
"Chính là bóng ma." Nữ nhân run bần bật, "Em không nói rõ được......"
"Chuyện bé xé ra to." Có người trong đội nhỏ giọng lẩm bẩm, "Y như là mới lần đầu tiên vào cửa, thấy có bóng ma đã kêu tới như vậy, đúng là kém cỏi."
Nữ nhân dường như đã nghe thấy lời người này nói, ngay lập tức tức giận, cô ta nói: "Tôi kêu như vậy thì có làm sao, chung quy tôi mới chỉ kêu chứ cũng chưa phải chết."
"Thôi được rồi, không xảy ra chuyện gì là được." Mông Ngọc giảng hòa, "Người đông thế này đừng đứng hết ở một tầng, lỡ xảy ra chuyện gì đều chạy không thoát......"
Mọi người thấy không có chuyện gì, liền lại bắt đầu tản đi.

Nữ nhân vừa hét lên kia cũng chuẩn bị đi, lại giống như bị thứ gì kéo áo, ban đầu cô ta còn tưởng là người đứng sau mình, rất không vui giật lại tay áo: "Làm gì vậy, đừng kéo áo tôi."
"Tôi nói là, đừng kéo áo tôi!" Cô ta lại bị kéo hai phát, rốt cuộc bùng nổ, quay ra phía sau tức giận trừng mắt một cái, nhưng mà một cái liếc mắt này, lại làm máu cô ta lập tức đông cứng lại.

Phía sau cô ta rỗng tuếch, không có một ai.

"A......" Cơ thể cô ta phát lạnh, vội vàng cất bước định rời khỏi đây, thời điểm cô ta vừa định bước, một đôi tay máu chảy đầm đìa đột nhiên thò ra, bắt lấy chân cô ta.

"A......!Ưm!" Nữ nhân đang muốn hét, lại bị một đôi tay khác bịt miệng, cô ta gian nan quay đầu lại, chỉ thấy vách tường trơn nhẵn vừa rồi, hiện tại thò ra vô số đôi tay đỏ tươi, quấn quanh cơ thể cô ta, mạnh mẽ lôi cô ta vào trong vách tường.

Miệng cô ta vốn dĩ định hét toáng lên đã bị bịt chặt lại, không phát ra được một chút âm thanh nào.

Nam nhân đi cùng với cô ta cũng phát hiện có chỗ không đúng, nhưng khi hắn ta quay đầu lại, nữ nhân đã bị kéo vào vách tường......!Chỉ như một lần hô hấp, một người còn sống sờ sờ, cứ như vậy biến mất.

Trên mặt nam nhân hiện lên vẻ khó hiểu, hắn ta nói: "Mọi người thấy Tiểu Ưu đâu không?"
Tiểu Ưu là tên nữ nhân kia.

"Tiểu Ưu? Cô ta không phải vừa rồi còn ở chỗ này......" Người đi ở phía trước cũng có chút khó hiểu, nhìn phía sau, lại không phát hiện bóng dáng cô ta, "Hay là lên tầng rồi?"
"Tôi đi xem." Nam nhân nhanh chóng leo lên trên đỉnh tháp, lại hoàn toàn không nhìn thấy người mình muốn tìm, khi hắn ta trở lại, trên khuôn mặt tái nhợt đã đổ đầy mồ hôi lạnh, "Không......!Không thấy cô ấy."
Không thấy? Lời này vừa ra, mọi người đều im lặng.

Nếu là ở thế giới bên ngoài, một người đột nhiên mất tích, tìm cẩn thận chắc chắn có thể tìm được, nhưng đây là thế giới bên trong cánh cửa, mất tích, dường như chẳng khác nào tử vong.


"Hôm qua không phải cũng có người mất tích ở trong miếu thần à." Có người nhớ tới cái gì, "Không biết có phải bọn họ đều......"
"Tôi thấy không cần tìm cô ta nữa." Mông Ngọc đột nhiên nói một câu, "Chắc chắn cô ta không còn."
"Tại sao anh lại nói như vậy!" Nam nhân có vẻ hơi bực mình.

"Anh không nhớ rõ hướng dẫn viên du lịch dặn cái gì khi mới vừa mang chúng ta tới nơi này?" Đối với cáu giận của nam nhân, Mông Ngọc có vẻ vẫn rất bình tĩnh, "Cô ta nói, tới đây rồi, không được ồn ào lớn tiếng, Tiểu Ưu vừa rồi có phải kêu thảm thiết một tiếng hay không?"
Nam nhân nghe vậy im lặng.

"Có mấy lời nói vẫn là phải để tâm vào." Mông Ngọc nói, "Mấy người thì sao, vừa rồi nhìn thấy thứ gì ở cầu thang?"
Hắn hỏi dò Lâm Thu Thạch với Nguyễn Nam Chúc.

"Thấy một cái trống." Nguyễn Nam Chúc nhẹ nhàng nói, "Không dám chạm vào, liền đi xuống."
Mông Ngọc: "Trống? Tôi đi xem." Anh ta nói, liền đi lên mái nhà cùng mấy người bên cạnh.

Nguyễn Nam Chúc nhìn theo anh ta, lại khẽ mím môi.

Bọn họ đều cực kỳ ăn ý giữ bí mật về cuốn nhật ký, tuy rằng không biết tại sao, nhưng chung quy đều cảm thấy không nên nói ra vội.

Tiểu Ưu mất tích không còn xuất hiện nữa.

Mọi người trốn trong tháp nơm nớp lo sợ, không ai dám tiếp tục chạy khắp nơi, sợ rằng bản thân sau khi gặp phải cái gì lỡ hét lên sẽ dẫn đến cái chết.

Bọn Lâm Thu Thạch cũng không đi đâu nữa, Nguyễn Nam Chúc nhắm mắt, dựa vào vai Lâm Thu Thạch.

Trình Thiên Lí ngồi xổm trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, cũng không biết đang xem cái gì.

Sắc trời dần dần tối sầm xuống, tiếng gió gào thét càng lúc càng lớn, thậm chí mang theo chút cảm giác thê lương.

Lâm Thu Thạch vốn đang dựa vào vách tường, nhưng sau khi dựa một lát tóm lại là cảm thấy không thoải mái, liền ngồi thẳng người dậy.

Tư thế như vậy tuy rằng khá mệt, nhưng tưởng tượng đến thứ vừa rồi nhìn thấy trong ảo cảnh, hắn liền cảm thấy mệt một chút cũng không sao, chung quy so với dựa vào da người tốt hơn.

"Còn bao lâu nữa vậy." Trình Thiên Lí nhỏ giọng hỏi.

Lâm Thu Thạch nhìn di động, thời gian hiện tại cách hướng dẫn viên du lịch giao hẹn với bọn họ còn có hai mươi phút.

Trình Thiên Lí: "Tận hai mươi phút, lâu như vậy......" Cậu ta trườn người trên cửa sổ, "Muốn ăn chè dầu hoa trà của anh trai, cái loại thêm cay ấy."
Lâm Thu Thạch duỗi tay xoa xoa đầu cậu ta.

Hai mươi phút này, có thể ví như hai mươi năm, cả đoàn đội đến việc đơn giản nhất là nói chuyện với nhau cũng không có.

Sắc trời dần dần tối, hướng dẫn viên du lịch mặc bộ đồ màu đỏ, rốt cuộc xuất hiện trước mặt mọi người.

"Gặp lại mọi nguời rồi, hôm nay mọi người chơi vui không?" Hướng dẫn viên du lịch mỉm cười vẫy vẫy lá cờ trong tay, "Tin rằng nhất định mọi người đã cảm nhận rõ ràng phong tục và văn hóa ở địa phương này."
Không ai nói chuyện, nét mặt mọi người đều như du hồn, dáng vẻ như vừa sống sót sau tai nạn.

"Vậy thì, chúng ta liền trở về đi." Hướng dẫn viên du lịch mỉm cười dẫn mọi người quay lại rừng cây.

Xuống núi lúc trời sắp tối, cũng thực sự không phải chuyện dễ dàng gì, mọi người nâng đỡ lẫn nhau, vượt qua một giờ hành trình rốt cuộc về tới nơi.

Đơn giản ăn cơm chiều, liền đều mang theo sắc thái mỏi mệt, từng người trở về phòng nghỉ ngơi.

Trình Thiên Lí đi theo bọn Nguyễn Nam Chúc cùng nhau trở về phòng, vốn cậu ta đang ở cùng một phòng với hai người khác, nhưng vì hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, liền muốn ở cùng Lâm Thu Thạch cả đêm.


"Cậu thật sự muốn nằm với tôi à?" Lâm Thu Thạch nói.

"Nằm chung đi." Trình Thiên Lí đáng thương vô cùng nhìn Lâm Thu Thạch, muốn làm hắn mềm lòng, "Tôi với mọi người cũng coi như quen biết rồi."
Lâm Thu Thạch nhìn Nguyễn Nam Chúc, Nguyễn Nam Chúc hơi hơi gật gật đầu, hắn mới nói được.

Lâm Thu Thạch đồng ý, nhưng lại có người bất mãn, Từ Cẩn hôm nay không dám đi theo bọn họ lên đỉnh tháp, một mình một người ngồi dưới tháp một ngày, lúc này nghe thấy tối nay Trình Thiên Lí còn muốn ăn vạ ở đây, nhỏ giọng tới câu: "Anh không chê cậu ta béo à?"
Trình Thiên Lí nghe lời này không thể hiểu được: "Béo? Tôi có béo đâu."
Lâm Thu Thạch: "Đúng vậy, cậu ta không béo."
Từ Cẩn: "......" Vậy hôm qua anh nói tôi béo sao lại như thế? Người này có thể lương thiện một chút hay không.

Lâm Thu Thạch hiển nhiên đã hoàn toàn quên mất ngày hôm qua lấy cớ từ chối Từ Cẩn, cùng Trình Thiên Lí bắt đầu thảo luận hôm nay ai ngủ bên trong ai ngủ bên ngoài.

Từ Cẩn ngồi ở mép giường bĩu môi hờn dỗi, Nguyễn Nam Chúc ở bên cạnh an ủi cô ta, nói cô không mập, là thẩm mỹ Dư Lâm Lâm có vấn đề, đàn ông đều là đại móng heo.

Từ Cẩn ấm ấm ức ức tỏ vẻ tán đồng.

Toàn bộ quá trình Lâm Thu Thạch cùng Trình Thiên Lí đều không hiểu ra sao, hoàn toàn không hiểu nội dung hai người đối thoại rốt cuộc là chuyện như thế nào, hắn chỉ lo nam nữ thụ thụ bất thân với Từ Cẩn, làm sao đã biến thành đại móng heo.

Hơn nữa Từ Cẩn à, tên móng heo lớn nhất chỗ này còn đang ngồi ở cạnh cô kìa......!
Hôm nay đi đường núi một ngày, mọi người đều có chút mệt mỏi, đã số đều là dính gối liền ngủ, ngay cả Lâm Thu Thạch từ trước đến nay không dễ đi vào giấc ngủ cũng không ngoại lệ.

Thời điểm nửa đêm Lâm Thu Thạch lại cảm thấy có người đi lại ở bên cạnh, hắn tưởng là Trình Thiên Lí liền không quá để ý, cho đến sáng sớm ngày hôm sau rời giường, Trình Thiên Lí oán trách Lâm Thu Thạch chả hiểu bị gì cả đêm đều chạy đi tiểu.

"Đi tiểu đêm? Tôi có đi đâu." Lâm Thu Thạch, "Hôm qua tôi ngủ rất mượt, một lần WC cũng chưa đi."
"Lừa dối." Trình Thiên Lí nói, "Anh rõ ràng dậy......"
Lâm Thu Thạch: "Thật sự tôi không hề đi, nhưng tôi cũng cảm giác có người đi lại."
Ánh mắt hai người chuyển qua hai người còn lại trong phòng, Từ Cẩn kinh hoảng lắc đầu tỏ vẻ bản thân cũng không rời giường, Nguyễn Nam Chúc thì thôi không cần hỏi, bình thường hắn là người có chất lượng giấc ngủ tốt nhất, công năng quả thận cũng cực kỳ lớn, cơ bản hàng đêm đều là một giấc ngủ tới hừng đông, cũng không đi tiểu đêm.

"Vậy là ai đang đi." Mặt Trình Thiên Lí trắng bệch.

Hai người đang nói, Nguyễn Nam Chúc đột nhiên đứng lên, hắn đi tới trước mặt hai người, ngồi xổm xuống, ánh mắt nhìn về phía dưới giường bọn họ.

Lâm Thu Thạch bị động tác của hắn làm hoảng sợ: "Làm sao vậy?"
Nguyễn Nam Chúc không trả lời, duỗi tay chỉ chỉ: "Hai người tự xem đi."
Lâm Thu Thạch cùng Trình Thiên Lí nơm nớp lo sợ cong lưng, trông thấy thứ Nguyễn Nam Chúc nói.

Chỉ thấy sàn nhà bằng gỗ dưới giường bọn họ, bị phủ kín vô số dấu tay đẫm máu, những dấu tay này lan từ sàn nhà lên vách tường, làm người nhìn thấy lạnh sống lưng.

"Vãi chưởng!!!" Trình Thiên Lí rốt cuộc không nhịn được, lại bắt đầu kêu thảm thiết như gà bị cắt tiết, kêu tới não Lâm Thu Thạch phát đau, theo đó hắn liền cảm thấy hình ảnh này cũng không tới mức kinh khủng đến thế.

"Cậu có thể đừng hét như vậy không?" Lâm Thu Thạch đau khổ nói.

"Thật quá đáng sợ!!" Trình Thiên Lí nhảy chồm lên người Lâm Thu Thạch, nắm tóc của hắn, kêu thảm thiết.

"Cậu buông tóc của tôi ra, buông ra!!" Lâm Thu Thạch cũng nổi giận, "Buông ra nhanh lên cho tôi!!"
Trình Thiên Lí: "Tôi sợ!!"
Lâm Thu Thạch: "Trình Thiên Lí ——" Biết một người làm thiết kế quý trọng nhất là thứ gì không? Là tóc! Là chân tóc! Thằng nhãi ranh Trình Thiên Lí này nắm tóc hắn như nhổ cỏ, Chúa biết có để lại ảnh hưởng gì tới việc mọc tóc hay không!
Trình Thiên Lí rốt cuộc buông lỏng tay: "Thực xin lỗi, tôi quá kích động."
Từ Cẩn vẻ mặt chết lặng nhìn hai người trước mặt, quay đầu nói với Nguyễn Nam Chúc: "Chị Chúc Manh, chúng ta đi ăn cơm đi."
Nguyễn Nam Chúc: "Được thôi."
Sau đó hai người cầm tay nhau, vô cùng vui vẻ đi ra ngoài ăn bữa sáng.

Để lại hai cái móng heo lớn nhìn dấu tay máu đầy đất phát ngốc.

"Đi thôi." Lâm Thu Thạch nói, "Nếu chúng ta còn sống, vậy có nghĩa nó không muốn mạng của chúng ta."
Trình Thiên Lí thở dài: "Cửa này cũng quá nguy hiểm." Còn may ngày hôm qua cậu ta không ngồi dậy nhìn xem làm sao, nếu thực sự nhìn, trời biết sẽ trông thấy thứ gì bò trên mặt đất.

Buồn bã ỉu xìu ăn xong bữa sáng, hướng dẫn viên du lịch lại đúng giờ xuất hiện.

Quả thực cô ta cứ như là một con rối, cách thức nở nụ cười trên mặt vĩnh viễn không đổi, biên độ vẫy lá cờ trong tay cũng như là được lập trình.

Cô ta nói: "Hôm nay địa điểm tôi muốn dẫn mọi người đi là một tòa miếu thần.


Toà miếu này là kiến trúc đẹp nhất ở đây, tin rằng sau khi mọi người tham quan xong nhất định sẽ bị nó gây ấn tượng, việc này không nên chậm trễ, hiện tại chúng ta liền xuất phát!"
Lâm Thu Thạch liền nhíu mày: "Sao lời này quen tai vậy?"
"Đương nhiên quen tai." Mông Ngọc vừa vặn đứng bên cạnh hắn, không mặn không nhạt nói, "Ngày đầu tiên cô ta cũng nói mấy câu giống thế này."
Lâm Thu Thạch: "......"
Quả nhiên, đến thời gian mọi người xuất phát, hướng dẫn viên du lịch lại bắt đầu giới thiệu phong tục tập quán ở địa phương, chỉ là những lời này mọi người đều đã nghe từ hôm đầu tiên, bất kể là trình tự câu chữ hay là giọng điệu, dường như không hề có sự khác biệt.

Loại tình huống quái dị này, làm mọi người đều lộ ra biểu cảm khó chịu.

"Không phải cứ lặp đi lặp lại như vậy chứ?" Từ Cẩn nhỏ giọng nói, "Chúng ta chẳng lẽ còn phải đi tháp kia thêm một lần?"
"Không rõ nữa." Lâm Thu Thạch lắc đầu, "Chắc là còn phải qua thêm hai ngày."
Từ Cẩn không hé răng.

Đi một chỗ chết vài người, bọn họ cộng lại mới có mười mấy, chẳng lẽ cứ lần lượt phải chết trong thế giới này cho đến khi chỉ còn lại một người có thể chạy thoát?
Hiển nhiên không chỉ mình Từ Cẩn có cách nghĩ như vậy, nét mặt mọi người đều là thần sắc khó lường.

Lần thứ hai tới miếu thần, bốn người bọn họ không đi thẳng vào trong.

Đây là đề nghị của Nguyễn Nam Chúc, hắn nói nếu trước đó đã quan sát bên trong, vậy lần này liền ra bên ngoài quan sát một chút đi, vì thế dẫn theo ba người bắt đầu thăm dò quanh phía ngoài mếu thần.

Xung quanh miếu thần đều là cây cối rậm rạp, ánh mặt trời bị tầng tầng cây lá che khuất, chỉ lưu lại trên mặt đất quầng sáng ảm đạm.

Trên đường lát đá có một ít cây leo giống như dương xỉ bám vào, đạp lên trên liền phát ra tiếng gãy.

Miếu thần rất cao, đứng từ góc độ của bọn họ liền không nhìn tới đỉnh, tiếng nhạc liên tục không ngừng như cũ, dường như người tấu nhạc mãi mãi không bao giờ dừng lại.

"Phong cách kiến trúc của miếu thần này thật là quái lạ." Sau khi quan sát một vòng, Lâm Thu Thạch là người làm thiết kế càng nhìn càng cảm thấy không bình thường, "Toàn bộ miếu thần đều là hình trụ?"
"Hình trụ?" Nói chưa dứt lời, Trình Thiên Lí cũng chú ý tới, "Đúng vậy, toàn bộ miếu đều là hình trụ tròn."
Miếu thờ hình trụ tròn cũng không nhiều, thậm chí có thể nói là hiếm thấy.

"Cửa của hai người nhìn thấy hình trụ thì nhớ tới cái gì?" Nguyễn Nam Chúc hỏi.

Im lặng một lát, Lâm Thu Thạch cùng Trình Thiên Lí đều đưa ra đáp án giống nhau: "Trống."
Nguyễn Nam Chúc: "Tôi cảm thấy......"
Lâm Thu Thạch: "Hả?"
Nguyễn Nam Chúc: "Chúng ta lên đỉnh miếu nhìn xem."
Trình Thiên Lí vừa nghe liền trợn tròn mắt: "Thật sự phải đi à? Trên đỉnh miếu......!Nhưng cái người hôm trước mất tích kia, còn không phải là do nhìn trần nhà?"
"Đúng vậy." Nguyễn Nam Chúc, "Nhưng manh mối hẳn là cũng ở trên đó." Hắn đưa tay chạm vào túi, "Còn nhớ đồ vật ngày hôm qua chúng ta thấy trên đỉnh tháp không?"
Đương nhiên không thể nào quên, Lâm Thu Thạch đến bây giờ vẫn nhớ rõ xúc cảm khi tay của mình đặt trên mặt trống da người.

Nhưng đồ vật Nguyễn Nam Chúc nói hẳn không phải là trống, mà là cuốn nhật ký bọn họ phát hiện ra ở trong vách tường.

"Khả năng thời gian của chúng ta không còn nhiều lắm." Nguyễn Nam Chúc nói, "Cần nghĩ lại biện pháp."
Câu nói thời gian không còn nhiều của Nguyễn Nam Chúc vừa nghe thì thấy không có căn cứ gì, nhưng Lâm Thu Thạch lại nhớ tới những dấu tay đẫm máu ở dưới giường của mình.

Hắn không thể xác định đây là ngoài ý muốn hay là cảnh cáo, nói tóm lại, thứ kia hiển nhiên không phải điềm báo gì tốt.

Miếu này rất cao, không có cầu thang nào có thể đi lên trên đỉnh.

Nhưng tìm kiếm phương pháp dù có khó khăn hơn nữa, chỉ cần lòng muốn đi lên, chung quy vẫn sẽ tìm được biện pháp.

Dạo qua một vòng xung quanh miếu, Nguyễn Nam Chúc liền có cách, ba người còn lại sau khi nghe hắn bày cách đều khựng lại, trong giọng nói của Lâm Thu Thạch cũng mang theo ngạc nhiên: "Ý cô đang nói là dùng cái bệ gỗ kia......?"
Nguyễn Nam Chúc: "Ừ."
Lâm Thu Thạch: "Nhưng cái bệ gỗ đó không phải là đài thiên táng à?"
Nguyễn Nam Chúc gật gật đầu.

Lâm Thu Thạch lo lắng nói: "Hơn nữa ở trên có mấy thứ kia, tùy tiện đi lên như vậy......"
Nguyễn Nam Chúc nhìn hắn một cái: "Muốn sống sót, chung quy thỉnh thoảng phải đối mặt với nguy hiểm."
Cũng đúng, Lâm Thu Thạch than nhỏ trong lòng một tiếng, vứt luôn chút do dự khi nãy: "Thân thể cô quá yếu, vẫn là để tôi đi lên đi."
Tác giả có lời muốn nói:
Nguyễn Nam Chúc: Đàn ông đều là đại móng heo, tôi liền thích ăn móng heo.

Lâm Thu Thạch:......!
Thời điểm Lâm Thu Thạch kêu to ngày hôm qua thật ra là trong ảo cảnh, nhưng để tránh hiểu lầm tôi sửa lại tính từ một chút, xoá lớn tiếng đi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui