Tử Vong Kính Vạn Hoa


Nghe Lâm Thu Thạch nói, động tác của Nguyễn Nam Chúc hơi ngừng, nhưng động tác tiếp theo của hắn lại là ngăn Lâm Thu Thạch đang định tiếp tục quan sát, nhỏ giọng nói: "Đừng động vào cái này, tìm Trình Thiên Lí trước."
Lâm Thu Thạch lúc này mới nhớ ra bọn họ còn có một đồng bạn.

Từ lúc mới tới miếu thần, hắn đã không thấy Trình Thiên Lí, cũng không biết hiện tại cậu ta chạy đi đâu.

Từ Cẩn đi đằng sau thấy bọn họ đang hướng vào trong miếu, run run rẩy rẩy nói: "Hai người định đi đâu vậy? Vẫn còn muốn vào trong sao? Tôi cảm thấy nơi này thật là đáng sợ."
"Ừ, vào xem." Lâm Thu Thạch đáp Từ Cẩn một tiếng, liền một bên quan sát xung quanh, một bên tiếp tục đi vào bên trong miếu thần.

Miếu thần này rất lớn, lớn nhất là đại điện trống trải bên ngoài.

Trước điện có một bức tượng Phật cùng một ít que nhang, thoạt nhìn ngày thường vẫn có người tới cúng bái.

Đi vào sâu bên trong, là rất rất nhiều căn phòng nhỏ bị tách ra, những phòng nhỏ này đa số đều bị khóa, Lâm Thu Thạch xuyên qua cửa sổ nhìn thấy đồ vật đặt bên trong phòng khá giống tượng, chỉ là pho tượng này đã bị tấm vải đỏ che lại.

"Thật muốn vào xem." Nguyễn Nam Chúc lẩm bẩm một tiếng.

"Thứ gì vậy?" Từ Cẩn xoa xoa da gà nổi trên cánh tay, "Thật dọa người......"
Nguyễn Nam Chúc nghe được lời này, xoay người dựa vào Lâm Thu Thạch, yếu đuối nói anh Lâm Lâm, tôi cũng sợ hãi.

Lâm Thu Thạch biết là hắn lại muốn diễn, dở khóc dở cười cầm lấy tay hắn, nói: "Đừng sợ, tôi ở đây."
Từ Cẩn ở bên cạnh thấy thế hận tới ngứa răng, chắc là trong lòng còn mắng mười nghìn câu cẩu nam nữ.

Mấy người tiếp tục đi, sau khi đi qua một lối nhỏ, rốt cuộc thấy được bóng dáng Trình Thiên Lí.

Trình Thiên Lí đang đứng ở một góc trong thiên điện, đối mặt với vách tường, không biết đang xem cái gì.

Hắn nghe tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn thấy bọn Lâm Thu Thạch, nói: "Mọi người lại đây nhìn xem, trên này có tranh vẽ."
Lâm Thu Thạch đi qua nói: "Tranh vẽ gì vậy? Anh bạn nhỏ, tôi kêu Dư Lâm Lâm, cậu tên là gì?"
Trình Thiên Lí nói: "Gọi tôi Mục Tự là được, còn hai cô gái xinh đẹp này thì sao?"
Từ Cẩn cùng Nguyễn Nam Chúc đều tự giới thiệu.

"Ôi, vận khí hai người thật kém." Trình Thiên Lí nói, "Cô gái xinh đẹp như vậy, lại phải vào thế giới kinh khủng thế này."
Từ Cẩn nói: "Đúng vậy, tôi rất sợ hãi." Nỗi buồn của cô ta rốt cuộc có mục tiêu để kể lể, nghẹn ngào nói, "Nơi này chỗ nào cũng thật quái lạ, hiện tại tôi còn chưa hiểu sao lại thế này." Cô ta dùng tay lau khoé mắt ướt át, bộ dáng nhìn qua đáng thương cực kỳ.

"Tranh vẽ này chính là phong tục bản địa đi." Giọng Nguyễn Nam Chúc lấy đi lực chú ý của Trình Thiên Lí, hắn duỗi tay sờ lên vách tường, "Tranh này một là vừa được vẽ lên, hai là có người thường xuyên giữ gìn, màu sắc còn rất mới."
"Ừ, vẽ gì vậy? Tôi nhìn không hiểu lắm." Trình Thiên Lí hoàn toàn xem nhẹ Từ Cẩn bên cạnh.

"Vẽ một đám người đang chúc mừng đứa trẻ mới ra đời." Nguyễn Nam Chúc nói, "Có hai đứa trẻ sơ sinh, một đứa tượng trưng cho mặt trăng, một đứa tượng trưng cho mặt trời......" Hắn miêu tả đơn giản nội dung bức vẽ, "Đứa trẻ tượng trưng cho mặt trăng thích gõ trống, đứa trẻ đại diện cho mặt trời bị người bắt mất rồi." Trên mặt hắn xuất hiện một chút nghi hoặc, lặp lại một lần: "Bắt mất rồi?"
"Có ý gì?" Lâm Thu Thạch cũng không hiểu lắm hàm nghĩa lời này.

"Không biết." Nguyễn Nam Chúc nói, "Tranh vẽ như vậy, tôi cũng không biết bị bắt mất nghĩa là gì."
Từ Cẩn lại lần nữa bị cướp đi lực chú ý ở bên cạnh chua loét nói: "Chị gái à, chị biết nhiều thật đấy."
Nguyễn Nam Chúc hơi hơi mỉm cười: "Cô còn chưa hỏi tôi bao nhiêu tuổi, sao đã gọi tôi là chị vậy, năm nay tôi hai mươi, cô thì sao?"
Từ Cẩn: "Hai mươi ba......"
Nguyễn Nam Chúc: "Ồ, vậy cô làm chị rồi."
Từ Cẩn bị Nguyễn Nam Chúc nói thẳng liền bĩu môi.

Lâm Thu Thạch ở bên cạnh nhìn cảm thấy buồn cười thật sự, Nguyễn Nam Chúc người này trêu cô gái nọ trêu tới nghiện rồi.


"Mọi người có tìm được cầu thang lên tầng hai không?" Trình Thiên Lí nói, "Trên đó vẫn luôn truyền đến tiếng nhạc, hẳn là nhà sư trong miếu đi?"
Nói đến nhạc, Lâm Thu Thạch nhớ tới âm thanh bản thân nghe thấy trong đại điện.

Hiện tại thính lực hắn cực nhạy bén, có thể dễ dàng phân biệt được nơi phát ra âm thanh.

Bởi vì nguyên nhân này, hắn cũng cực kỳ chắc chắn, âm thanh kia thật sự là phát ra từ trên trần nhà đại điện, cách đó càng xa, âm thanh càng nhỏ.

"Không tìm được." Nguyễn Nam Chúc nói, "Chúng ta lại tìm xem đi."
Nguyên bản có mười sáu người còn tính là náo nhiệt, trong thần điện trống rỗng khổng lồ này, bắt đầu tản ra.

Bọn họ đi men theo hành lang dài, chỉ gặp ba bốn người trên đường, những người còn lại không biết đã chạy đi đâu.

Nhưng trong loại thời điểm này, Lâm Thu Thạch cũng không có tinh lực đi quan tâm người khác, điều hắn càng quan tâm hơn chính là tìm chỗ nào ở trong cái miếu này mới có thể ra được càng nhiều manh mối về chìa khóa.

Bốn người tiếp tục đi về phía trước, rốt cuộc đi tới cuối.

Cuối thần miếu, là một bãi đất trống hoang vu, chỗ này có rất nhiều tảng đá vụn, còn có một cái bệ xây bằng gỗ.

Cái bệ kia hình như có tác dụng đặc biệt gì đó, xây cực kỳ cao, bọn họ đứng ở phía dưới, không thể thấy rõ ràng bên trên rốt cuộc có cái gì.

"Muốn lên xem hay không?" Lâm Thu Thạch hỏi.

"Có thể lên xem thử." Nguyễn Nam Chúc nói, "Cùng nhau."
"Cô đừng đi." Lâm Thu Thạch lại không yên tâm Nguyễn Nam Chúc đi lên, hắn nói, "Một mình tôi lên là được."
Trình Thiên Lí nói: "Chúng ta đi cùng nhau đi, hai người ở dưới, có chuyện gì thì báo cho chúng tôi."
"Được, hai người đi lên nhìn xem." Nguyễn Nam Chúc nói, "Thấy không ổn lập tức xuống dưới."
Bên cạnh cái bệ có thang gỗ để đi lên, nhưng cực kỳ hẹp, cũng rất cao, tốc độ lên trên sẽ khá chậm.

Mục đích để Lâm Thu Thạch đi lên cái thang này chủ yếu là muốn xem rốt cuộc trên cái bệ đó có cái gì, sau đó thì cái bệ này cũng khá là cao, đoán có thể trông thấy hết thảy cảnh vật xung quanh miếu, sau khi lên hẳn là có thể quan sát một chút tình huống xung quanh.

Trình Thiên Lí đi sau Lâm Thu Thạch, nhỏ giọng nói với Lâm Thu Thạch: "Tình trạng Nguyễn ca như thế nào rồi, sao sắc mặt lại tệ như vậy?"
"Thân thể hắn không thoải mái." Lâm Thu Thạch giải thích, "Hẳn là tinh thần còn chưa khỏi hẳn."
Trình Thiên Lí: "Từ Cẩn là ai?"
Lâm Thu Thạch: "Một người mới, tôi sợ cô ấy sẽ nghi ngờ nên cũng cho cô ấy theo."
Hai người nói chuyện xong, cũng đã sắp lên được tới trên bề mặt bệ gỗ.

Lâm Thu Thạch đi trước, dẫm lên bậc thang cuối cùng, rốt cuộc bước lên được cái bệ cao vót kia, vừa lên tới nơi hắn lập tức hối hận.

Chỉ thấy trên cái bệ này, một đài toàn thịt nát cùng xương cốt, còn có một ít tóc đen, thịt với xương này đều còn rất mới, vẫn chưa có dấu hiệu hư thối, thật sự như chỉ vừa mới có trên bệ gỗ này.

"Đừng lên đây." Lâm Thu Thạch nói, "Trên này đều là người chết."
Trình Thiên Lí dừng bước chân, mở miệng mắng vãi chưởng.

Tuy rằng Lâm Thu Thạch rất muốn lừa bản thân rằng những thịt nát cùng xương cốt này là sinh vật khác, nhưng hắn lại nhìn thấy được lẫn trong đống bầy nhầy có xương sọ người, hốc mắt những cái đầu lâu này còn đang xoay về phía Lâm Thu Thạch, làm hắn sinh ra cảm giác đáng sợ, như là đang bị nhìn chăm chú.

"Đi xuống dưới." Lâm Thu Thạch cảm giác rất không đúng, lập tức xoay người.

Phản ứng của Trình Thiên Lí rất nhanh, ừ một tiếng sau liền bắt đầu đi xuống, Lâm Thu Thạch đang muốn xoay người xuống theo, lại nghe thấy Nguyễn Nam Chúc đứng phía dưới hô to một tiếng: "Đừng xoay người ——"
Nhưng hắn nhắc nhở quá muộn, trong một khắc Lâm Thu Thạch đưa lưng về phía cái bệ, liền cảm thấy có một đôi tay đặt lên lưng hắn, sau đó có một lực đẩy mạnh tác động lên người hắn, cả người hắn đều bị lực đẩy này làm cho lảo đảo.


Cái bệ này cao khoảng bốn mét, ở dưới toàn là đá vụn lởm chởm, nếu thật sự rơi xuống dưới khẳng định là không chết thì cũng bị thương nặng.

Vạn hạnh Trình Thiên Lí tay mắt lanh lẹ, quơ một cái đã bắt được Lâm Thu Thạch đang nghiêng ngả cheo leo, hai người theo bậc thang gỗ cao cao lăn xuống mấy vòng, nhưng cũng may không xuất hiện việc gì nghiêm trọng.

Lâm Thu Thạch chật vật bò dậy, không dám tiếp tục dừng lại ở bậc thang, cùng Trình Thiên Lí nhanh như chớp chạy xuống dưới.

"Vãi chưởng, vãi chưởng, làm tôi sợ muốn chết!" Trình Thiên Lí cũng bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, "Dư Lâm Lâm anh làm sao vậy, hụt chân??"
"Không." Lâm Thu Thạch nói, "Bị đẩy một cái."
"Thật sự không có ai sao? Lúc hai người định từ trên đó xuống dưới trên cái bệ đó vươn ra một đôi tay." Từ Cẩn vẫn còn hoảng sợ, "Sau đó đẩy Dư Lâm Lâm một cái."
"Lâm Lâm." Nguyễn Nam Chúc chợt nói, "Sau lưng anh có hai dấu bàn tay."
Lâm Thu Thạch sửng sốt, sau đó liền xoay người, kéo kéo áo thun, quả nhiên thấy được hai dấu bàn tay máu me nhầy nhụa ở trên lưng mình.

Dấu bàn tay này cũng không lớn, khoảng giữa trẻ con với người trưởng thành, cứ như vậy in ở phía sau lưng hắn, cực kỳ gây chú ý.

"Cái bệ này không phải là đài thiên táng đấy chứ?" Lâm Thu Thạch sau khi nhìn thấy cốt nhục trên đó, rất khó để không sinh ra liên tưởng như vậy.

"Nhưng loại rừng cây rậm rạp này thường sẽ không có các loại chim săn mồi lớn." Trình Thiên Lí nói, "Vậy thứ ăn thi thể của bọn họ là thứ gì?"
Lâm Thu Thạch: "......"
"Còn có thể là cái gì, đương nhiên là thứ đẩy Dư Lâm Lâm xuống dưới." Nguyễn Nam Chúc nhắm mắt, "Là tôi bất cẩn, không nên để hai người lên xem." Thần sắc hắn xen chút mệt mỏi, cả người đều mơ màng sắp ngủ, trạng thái tinh thần thoạt nhìn cực kỳ không tốt.

"Có phải cô không thoải mái hay không?" Lâm Thu Thạch sốt sắng dò hỏi, "Chúng ta quay về nghỉ ngơi trước đã."
Nguyễn Nam Chúc ừ một tiếng.

Vì thế mọi người liền lại bắt đầu quay về.

Từ Cẩn cũng thấy được thứ Nguyễn Nam Chúc nhìn thấy, miêu tả của cô ta không khác lắm với Nguyễn Nam Chúc, đều nói thời điểm Lâm Thu Thạch xoay người, trên đài kia vươn ra một đôi tay trẻ con máu chảy đầm đìa, đôi tay kia chỉ có xương thịt không có da, cơ bắp lộ ra bao lấy xương cốt mỏng manh, sau đó cứ thế dán lên lưng Lâm Thu Thạch.

Đây là lần đầu tiên cô ta thấy một sự kiện siêu nhiên như vậy, cả người đều có chút bị kích thích.

Nhưng Lâm Thu Thạch không có nhiều tinh lực quan tâm cô ta, bởi vì hắn phát hiện trạng thái của Nguyễn Nam Chúc cực kỳ không tốt.

Hắn thấy sắc mặt Nguyễn Nam Chúc rất khó coi, liền dứt khoát cõng hắn đi, Nguyễn Nam Chúc cũng không từ chối, liền như vậy lẳng lặng dựa trên lưng Lâm Thu Thạch.

Kết quả còn chưa về đến đại điện, Nguyễn Nam Chúc hình như đã ngủ mất.

"Sao lại đã ngủ rồi?" Từ Cẩn hiển nhiên không thể lý giải chuyện Nguyễn Nam Chúc thế mà có thể ngủ, hiện tại cô ta sợ như gà bị kinh động, cả người đều run rẩy không ngừng, nằm trên giường khẳng định còn ngủ không được, nhìn người bên cạnh này đi, vậy mà nằm trên lưng người ta nhắm mắt lại liền ngủ, tuyệt đối là đang giả vờ!!
Trình Thiên Lí nói: "Có thể là sức khoẻ chị gái này không được tốt."
Bọn họ còn chưa về tới đại điện, đã nghe thấy tiếng người ồn ào, có vẻ như là đã xảy ra chuyện gì đó.

"Anh ta chính là biến mất ở trong đại điện!" Có tiếng nữ nhân đang kêu khóc, "Tôi vừa mới quay đi nhìn tượng Phật, quay người lại anh ta đã không thấy tăm hơi."
"Những chúng tôi vẫn luôn ở gần đó, không nhìn thấy ai đi từ cửa chính ra." Một người khác nói, "Có lẽ anh ta đi vào trong hành lang rồi?"
Nữ nhân nói: "Không thể nào, tốc độ không thể nhanh như vậy được......"
Lâm Thu Thạch cõng Nguyễn Nam Chúc đi tới đứng phía sau, Trình Thiên Lí liền đi lên, dò hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Hoá ra lúc mọi người tập hợp lại, có hai người đi cùng nhau đột nhiên mất tích một người ở trong đại điện, hơn nữa thời điểm mất tích người còn lại này vẫn luôn ở trong đại điện, từ đầu tới cuối đều không phát hiện có tình huống gì khác thường.

Mất tích trong thế giới này chẳng khác nào tử vong, chỉ là không biết, bọn họ rốt cuộc đã làm cái gì, kích phát điều kiện tử vong.


"Lúc hai người đứng chờ trong đại điện đang nói đến chuyện gì vậy?" Mông Ngọc mở miệng nói, "Có nói muốn đi chỗ nào không?"
Nữ nhân còn lại vẻ mặt mờ mịt, sau khi tự hỏi một lát, như là nhớ tới cái gì, thân thể cứng còng tại chỗ.

"Làm sao rồi?" Mông Ngọc phát hiện nữ nhân khác thường.

Nữ nhân chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía nóc nhà đen như mực, nói: "Trước khi hắn mất tích, vẫn luôn cùng tôi thảo luận trên trần nhà có cái gì......"
Mọi người nghe vậy đều trầm mặc.

Tiếng nhạc kia từ lúc bọn họ vào miếu chưa từng ngừng lại, mới đầu bọn họ tưởng là ở tầng hai vọng lại, nhưng sau khi quan sát cẩn thận mới phát hiện, miếu thần này căn bản không có tầng hai.

Bóng tối che lấp tròng mắt mọi người, làm bọn họ không thấy rõ được đồ vật trên trần nhà, có lẽ có người sẽ cảm thấy đây là chướng ngại, nhưng mà bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới, đây là đang bảo vệ bọn họ.

Thứ trên trần, thấy, liền sẽ mất mạng.

Sau khi nghe xong nữ nhân nói, phản ứng của đa số người ở đây là cúi đầu.

Mông Ngọc lại giống như một chút cũng không sợ hãi, anh ta ngẩng đầu quan sát trần nhà: "Kiến trúc này ít nhất cũng phải sáu mét, dưới tình huống không có ánh sáng, muốn thấy rõ ràng thứ phía trên là không thể, cho nên nguồn sáng của bọn họ là từ đâu ra?"
"Di động?" Lâm Thu Thạch buột miệng thốt ra.

Mông Ngọc quay đầu nhìn về phía Lâm Thu Thạch, nói: "Cũng đúng."
Thật ra đa số người đi vào nơi này đều sẽ không mang di động, Lâm Thu Thạch hỏi qua Nguyễn Nam Chúc vấn đề này, Nguyễn Nam Chúc ngay lúc đó trả lời là, có đôi khi mang di động sẽ tương đối nguy hiểm, nhưng mang theo cũng không sao, sau khi vào tắt đi là được.

Cho nên Lâm Thu Thạch liền có thói quen này, hơn nữa thời điểm buổi tối không có việc gì, còn có thể cầm di động chơi trò chơi.

"Chúng ta ra ngoài trước đã." Có người thật sự chịu không nổi không khí này, nhỏ giọng nói, "Nhìn qua cũng không có manh mối gì."
Mông Ngọc nhìn nhìn thời gian: "Muốn đi ra thì đi đi, thời gian hướng dẫn viên du lịch ước định cùng chúng ta còn hơn một tiếng."
"Nhưng bên ngoài trời đang mưa." Từ Cẩn hiện tại chỉ sợ hận không thể cuộn mình thành quả bóng giữa nơi đông người.

"Trời mưa?" Lâm Thu Thạch sửng sốt, "Có từ lúc nào vậy?"
Từ Cẩn nói: "Mới có thôi, lúc mọi người đang nói chuyện."
Theo lý thuyết mưa rơi trên mặt đất, kiểu gì cũng phải có tiếng sàn sạt, nhưng mưa này đã gần như là mưa rào, lại một chút tiếng vang đều không có, giống như vở kịch câm.

Thính lực Lâm Thu Thạch nhạy như vậy cũng không nghe thấy một chút động tĩnh nào.

Mưa này thật sự quá mức kỳ quặc, cái người vốn dĩ muốn đi ra lại không dám hành động.

Mọi người ở trong nhìn trời mưa to không một tiếng động bên ngoài, tiếng nhạc vẫn luôn vang không ngừng kia, lại đột nhiên ngừng, toàn bộ miếu thờ, đều lâm vào một loại yên tĩnh đáng sợ.

"Không tiếng động." Từ Cẩn nói, "Thật quá dọa người......"
Lâm Thu Thạch lại nhăn mày: "Mọi người không nghe thấy à?"
Từ Cẩn không hiểu ra sao: "Nghe thấy gì?"
Lâm Thu Thạch: "Nhịp trống......!Có người đang gõ trống."
Mọi người nghe vậy, trên mặt mới đầu đều là thần sắc mờ mịt, nhưng rất nhanh, nhịp trống này liền càng ngày càng vang, khi tất cả mọi người đều nghe được tiếng trống, lại có âm thanh khác xuất hiện cùng lúc.

Đó là âm thanh của cửa gỗ bị mở ra, răng rắc vang lên, Lâm Thu Thạch nhanh chóng cảm giác được không thích hợp, hắn lay tỉnh Nguyễn Nam Chúc: "Chúc Manh, không thể ngủ tiếp, đã xảy ra chuyện."
Nguyễn Nam Chúc mở to mắt: "Tôi đã ngủ?"
"Ừ." Lâm Thu Thạch nói, "Chuyện không ổn rồi."
Nguyễn Nam Chúc nói: "Làm sao vậy?"
Lâm Thu Thạch: "Có nhịp trống ——" Nếu chỉ là nhịp trống thì cũng thôi, nhưng hắn rõ ràng nghe được từ trong hành lang bọn họ vừa bước vào kia, có thứ gì đang lại đây.

Nguyễn Nam Chúc yên lặng chốc lát, có vẻ là muốn bản thân từ trong mông lung tỉnh lại, hắn nói: "Không phải sợ, mọi người đều ở chỗ này, sẽ không đoàn diệt."
Sột sột soạt soạt, sột sột soạt soạt, rất nhanh, những người khác cũng nghe thấy tiếng động phát ra từ trong hành lang.

Âm thanh kia càng ngày càng gần, tuy rằng ánh đèn chùa miếu hết sức tối tăm, nhưng mọi người vẫn thấy rõ trong hành lang dài rốt cuộc xuất hiện cái gì.

Đó là một đám người đã bị lột da, bọn họ ngồi xổm dưới đất, trong tay cầm dao dài sắc nhọn, đi về phía đại điện.

Thấy một màn như vậy, tất cả mọi người trong đại điện lộ ra biểu tình hoảng sợ vô cùng.


Có mấy người thừa nhận năng lực tương đối kém bắt đầu hét lên chói tai.

"Mọi người bình tĩnh một chút!!" Mông Ngọc nói, "Bọn họ không nhất định sẽ giết chúng ta!"
"Mày đánh rắm hay gì, thứ này làm sao lại không giết người!" Thanh niên một đầu tóc vàng kia lần đầu tiên vào cửa, cảm xúc có lẽ sắp hỏng mất, một bên chửi mắng thô tục một bên xông ra ngoài cửa, "Chúng mày ở bên trong chờ chết đi!! Tao đi trước!!"
Biểu tình Mông Ngọc nháy mắt lạnh xuống, mỉm cười dịu dàng ngày thường kia tựa như biến thành ảo giác, nhưng biến hóa này cũng chỉ trong khoảnh khắc, rất nhanh anh ta lại khôi phục bộ dáng ôn hòa: "Mọi người đừng nóng vội, cửa sẽ không bố trí tử cục, không thể có quá nhiều người tử vong cùng một lúc, đừng vội chạy ra ngoài!"
Tựa như là xác minh lời anh ta nói, thanh niên tóc vàng mới vừa lao ra khỏi cửa phát ra một tiếng gào thê lương, máu trên người hắn phun ra như người ta nổ pháo.

Nguyễn Nam Chúc dựa sau lưng Lâm Thu Thạch đột nhiên mở miệng, hắn nói: "Đó không phải mưa."
"Hả?" Lâm Thu Thạch sửng sốt.

Nguyễn Nam Chúc nói: "Đó là dao."
Lâm Thu Thạch: "......" Hắn tựa như đã hiểu sao lại thế này.

Thanh niên vì hoảng loạn mà chạy khỏi miếu thần, đã phải trả một cái giá đau đớn.

Như là chỉ trong khoảnh khắc, da thịt trên người cậu ta liền bị những lưỡi dao sắc bén cắt tới máu thịt lẫn lộn, giống như là lăng trì, tất cả mọi người đều thấy rõ cả người cậu ta trở nên huyết nhục mơ hồ, tiếng kêu thê thảm không dứt bên tai.

Thanh niên kia định chạy về, lại lảo đảo ngã trên mặt đất, mặc dù đã thấy cả xương cốt, tiếng cậu ta kêu thảm thiết vẫn không ngừng lại, giống như lưỡi dao sắc bén kia có thể tránh không cắt vào đúng nơi trí mạng.

Như là lột sống.

Từ Cẩn nhìn tới da đầu tê dại, nhịn không được nôn khan một trận.

Mà những con quái vật bị lột da vừa mới từ hành lang dài vọt vào miếu thần kia, lại phát ra tiếng kêu hưng phấn.

Rốt cuộc, tiếng thanh niên kêu thảm thiết dừng lại, cậu ta ngã thẳng xuống mặt đất, cả người gần như chỉ còn lại có một bộ khung xương không còn thịt.

Bọn quái vật vọt tới bên người cậu ta, bắt đầu lớn tiếng nhai nhai nuốt nuốt, rất nhanh liền ăn sạch thịt bị cắt từ trên người thanh niên xuống, đến vết máu cũng không nhìn thấy.

Ăn xong, bọn quái vật cứ như là không nhìn thấy những người còn sống trong điện, lại tản đi.

Không khí trong miếu tĩnh lặng đáng sợ, không ai nói chuyện, cũng không ai động đậy.

"Tại sao lại như vậy?" Rốt cuộc có người ngơ ngác lên tiếng, "Mấy thứ kia rốt cuộc là cái gì......"
Mông Ngọc nói: "Ai biết được."
"Chúng ta còn có thể đi ra ngoài không?" Từ Cẩn nơm nớp lo sợ, run giọng nói, "Chúng ta có thể sẽ chết ở bên ngoài hay không?"
"Hẳn là không." Lâm Thu Thạch thấp giọng nói, "Địa điểm hướng dẫn viên du lịch kia giao hẹn với chúng ta chính là ở bên ngoài, thời gian cũng sắp tới rồi."
"Muốn chúng ta đi ra ngoài? Lỡ như lại có mưa dao làm sao bây giờ?" Lòng Từ Cẩn vẫn còn sợ hãi, bộ thi thể huyết nhục mơ hồ kia cứ như vậy nằm ở cửa, kích thích tròng mắt mọi người.

"Tôi đã nói, bên trong cánh cửa sẽ không thiết kế cục diện bắt buộc phải chết." Mông Ngọc rất bình tĩnh tiếp nhận hết thảy mọi chuyện, "Nếu mọi người đều làm đúng hành động giống nhau, vậy chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện."
Nguyễn Nam Chúc nghe vậy, lại là cười khẽ một chút, Lâm Thu Thạch hỏi hắn cười cái gì, Nguyễn Nam Chúc nói: "Mông Ngọc này có chút ý tứ."
Lâm Thu Thạch không hiểu tại sao Nguyễn Nam Chúc nói như vậy.

"Anh cảm thấy nếu mọi người cùng nhau làm hành động sai thì sẽ thế nào?" Nguyễn Nam Chúc dùng âm thanh rất nhỏ mở miệng hỏi chuyện.

"Chết?" Lâm Thu Thạch, "Nhưng không phải nói sẽ không thể toàn bộ chết hết sao?"
Nguyễn Nam Chúc: "Đúng vậy, đúng là sẽ không toàn bộ phải chết, nhưng quái vật có thể tùy ý chọn lựa người muốn giết, chỉ cần cuối cùng giữ lại một, là được."
Lâm Thu Thạch: "......"
Nguyễn Nam Chúc: "Cho nên tại sao Mông Ngọc muốn làm mọi người hiểu lầm?"
Lâm Thu Thạch im lặng.

Ngay ở thời điểm hai người nói chuyện, bên ngoài lại truyền đến giọng hướng dẫn viên du lịch, cô ta nói: "Tập hợp, tập hợp, ra nhanh nào, tôi chỉ chờ mọi người năm phút."
Nghe thấy lời này, mọi người đều nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy bên ngoài hẳn là không có việc gì, vì thế liền chậm rãi đi ra khỏi miếu thần.

Tôi tự cảm thấy đoạn tôi edit mượt nhất là đoạn chửi nhau..:).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui