Nguyễn Nam Chúc ở bệnh viện ngủ suốt một ngày, tới hôm sau mới tỉnh lại.
Mấy ngày này Lâm Thu Thạch vẫn luôn ở bên cạnh trông chừng hắn, lo lắng sẽ xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn.
Mấy người trong biệt thự đều đã tới bệnh viện, sau khi biết được Nguyễn Nam Chúc không đáng ngại mới rời khỏi phòng bệnh.
Thời điểm Nguyễn Nam Chúc tỉnh lại, Lâm Thu Thạch đang dùng di động xem tin tức.
Cũng không biết là ảo giác của hắn hay là như thế nào, hai ngày nay người mắc phải tai nạn cực kỳ nhiều, hơn nữa tử trạng muôn hình muôn vẻ, có vụ ba người trong lúc cháy nhà đang di chuyển bằng thang máy, nhưng thang máy đi đến nửa đường thì dừng lại khiến cho ba người bên trong đều vì thế mà bị thiêu sống.
Lâm Thu Thạch xem xong tin tức ngẩng đầu nhìn Nguyễn Nam Chúc, lại phát hiện hắn đã tỉnh, chỉ là sau khi tỉnh lại không nói gì, cũng không động đậy, cứ như vậy im lặng nhìn lên trần nhà.
"Nam Chúc!" Lâm Thu Thạch thấy thế rất lo lắng trạng thái của hắn, cẩn thận gọi tên hắn.
Nguyễn Nam Chúc không nói chuyện, ánh mắt chậm rãi chuyển qua nhìn Lâm Thu Thạch, trong cặp con ngươi đen kia là một loại cảm xúc Lâm Thu Thạch xem không hiểu.
"Cậu có khát không?" Lâm Thu Thạch thấy môi hắn hơi khô, liền tiến lên nâng hắn dậy, sau đó đưa ly nước ấm kề bên miệng hắn, "Bác sĩ nói thân thể của cậu không có vấn đề gì lớn, chỉ là quá mệt mỏi, nghỉ ngơi mấy ngày là được."
Nguyễn Nam Chúc uống từng ngụm nước, lại nhắm mắt, mới nói: "Đã biết."
Lâm Thu Thạch nói: "Cậu có thấy đói không? Tôi đi mua cho cậu bát cháo."
"Không đói." Nguyễn Nam Chúc nói, "Anh ngồi đây với tôi là được, di động của tôi đâu?"
Lâm Thu Thạch đưa di động cho Nguyễn Nam Chúc, thấy hắn nhập một dãy số.
Cũng không biết đầu bên kia nói gì, Nguyễn Nam Chúc ừ hai tiếng liền cúp.
"Manh mối cửa thứ năm của Trình Thiên Lí có rồi." Nguyễn Nam Chúc nói, "Năm ngày sau anh đi với cậu ta."
"Được." Lâm Thu Thạch sẵn lòng làm theo sắp xếp của Nguyễn Nam Chúc.
"Tôi định ở ngoài xem xét tình huống, nếu có thể sẽ đi cùng hai người." Nguyễn Nam Chúc khép hờ mắt, "Nhưng hiện tại tình huống vẫn chưa xác định được, cố gắng chút."
"Cậu đừng quá miễn cưỡng." Lâm Thu Thạch nói, "Một mình tôi đi cũng được."
Nguyễn Nam Chúc lắc đầu, không trả lời.
Về sau Lâm Thu Thạch mới biết được, cửa này đã là cánh thứ mười của Nguyễn Nam Chúc, đi cùng hắn vào cửa, là một nam nhân đã tới cửa thứ mười một, hoạt động trong một tổ chức đồng dạng khác.
Quan hệ của hai người khá tốt, nhưng từ cửa thứ mười đi ra được, lại chỉ có một mình Nguyễn Nam Chúc.
"Cùng tôi thoát ra được còn có một nữ nhân lạ nữa." Sau khi trở lại biệt thự, Nguyễn Nam Chúc kể vắn tắt chuyện xảy ra trong cửa, "Nữ nhân kia chắc chắn không phải người bình thường."
Có thể sống đến cửa thứ mười, làm gì có ai là kẻ đầu đường xó chợ.
"Trình Thiên Lí cậu lấy được manh mối rồi đúng không?" Nguyễn Nam Chúc như là không muốn nói nhiều về chuyện cửa vừa rồi của hắn, dời đề tài.
"Lấy được." Trình Thiên Lí nói, "Ngay tối hôm anh hôn mê liền lấy được." Cậu ta lấy ra một tờ giấy từ trong túi, "Đây."
Nguyễn Nam Chúc xem chữ trên giấy, sau đó đưa tờ giấy cho Lâm Thu Thạch ngồi bên cạnh: "Anh xem đi, đây cũng là gợi ý cửa tiếp theo của anh."
"Ồ." Lâm Thu Thạch nhận lấy, thấy trên tờ giấy viết ba chữ, Trống chị hai.
"Đây là cái gì?" Lâm Thu Thạch không hiểu ý nghĩa của tờ giấy, "Là nhạc cụ?"
"Không, là tên một bài hát." Trình Thiên Lí đã tìm hiểu qua ý nghĩa dòng chữ trên tờ giấy, "Nội dung lời bài hát đại khái là một người em đi tìm chị mình khắp nơi......"
"Chỉ như vậy?" Nguyễn Nam Chúc nói.
Trình Thiên Lí nói: "Nhất định còn có ý nghĩa khác." Hắn ngượng ngùng gãi gãi đầu, cười, "Nhưng em còn chưa kịp tra tới."
Trình Nhất Tạ bên cạnh không mặn không nhạt nói: "Thời điểm em chết cũng thong dong như vậy là được."
Trình Thiên Lí: "Uầy, anh sao lại nói chuyện kiểu thế, không phải còn có vài hôm nữa à!"
Trông hai người này lại sắp hạnh hoẹ, Nguyễn Nam Chúc làm cử chỉ ngừng: "Nhanh đi tra rõ cho anh, hiện tại thời gian xuất hiện cửa của cậu còn chưa quá ổn định, đừng để xảy ra cái gì ngoài ý muốn."
"Vâng." Trình Thiên Lí ngoan ngoãn lên tiếng.
Chữ này không tìm còn đỡ, tới khi rốt cuộc tìm được hàm nghĩa cụ thể của bài hát này, Lâm Thu Thạch cảm giác phía sau lưng lạnh căm căm.
Đoạn đầu lời bài hát Trống chị hai là:
Chị của tôi từ nhỏ đã không nói, ở trong ký ức của tôi rời khỏi nhà
Từ đó mỗi ngày mỗi ngày tôi đều nhớ
Chị ơi
Vẫn luôn nhớ bóng dáng chị nhiều như vậy
Tôi đột nhiên hiểu được chị
Từ đó tôi liền mỗi ngày mỗi ngày đi tìm chị
Chị ơi
Trên đồi Mani có một ông lão đang ngồi
Lặp đi lặp lại lẩm nhẩm một câu
Om Mani Padme Hum (*)
Xem lướt qua ca từ thì cũng chỉ là câu chuyện về một người em đi tìm người chị câm của mình, nhưng sau khi tìm tới bối cảnh của truyện, mới phát hiện bài hát này chính là nói về trống da người.
Từ xa xưa, một tôn giáo nào đó đã có tục lệ lột da của một trinh nữ còn sống để làm mặt trống và làm trống, nghe nói tiếng trống này khi đánh lên có thể kết nối âm dương, thoát khỏi luân hồi.
Mà người chị bị câm trong lời bài hát này, nghe nói là tự nguyện bị làm thành trống, nhưng rốt cuộc có phải tự nguyện hay không, lại có rất nhiều ý kiến.
"Lựa chọn da người nhất định phải là da của thiếu nữ chưa từng trải qua tình yêu, như vậy mới sạch sẽ nhất, nếu là người câm thì càng tốt, bởi vì người câm không thể nói dối, linh hồn cũng không bị vấy bẩn." Trình Thiên Lí đọc thông tin hắn tìm được: "Hơn nữa cần phải lột sống, da người như vậy tiếng trống đánh ra mới là tốt nhất......" Cậu ta đọc xong liền run lập cập, "Còn may xã hội hiện tại có Pháp luật."
Đôi khi việc con người có thể làm ra, so với ma quỷ còn đáng sợ hơn.
Lâm Thu Thạch nói, "Tác giả sáng tác bài hát này nói là khi đi du lịch gặp được một người em đang đi tìm chị mình, người em đó không hiểu vì sao chị mình đột nhiên biến mất, cho đến khi cô ta nghe thấy một tiếng 'om mani padme hum', cùng tiếng trống dồn vang lên từ phía chân trời.
Nguyễn Nam Chúc lẳng lặng nghe, không tỏ ý kiến.
Hiện tại sắc mặt hắn kỳ thật nhìn cũng không được tốt, tuy rằng bác sĩ nói là không có gì đáng lo, nhưng tổn thương tinh thần tóm lại cũng khó có thể bình thường nhanh được.
"Lần này để em vào cùng bọn họ." Trình Nhất Tạ ngồi ở bên cạnh đột nhiên mở miệng, "Anh nên nghỉ ngơi trước đã."
Nguyễn Nam Chúc nói: "Cậu đi?"
Trình Nhất Tạ gật đầu, tuy rằng tuổi của cậu ta nhìn qua cùng Trình Thiên Lí không hơn kém nhau lắm, nhưng khí chất so Trình Thiên Lí ổn trọng hơn nhiều.
Hoàn toàn không giống thiếu niên mười bảy tám tuổi, từ trình độ nào đó mà nói, nhìn qua cậu ta cũng có vài phần giống với Nguyễn Nam Chúc.
"Anh xem xét một chút." Nguyễn Nam Chúc lại là quay qua nhìn Lâm Thu Thạch, không đáp ứng ngay.
Trình Nhất Tạ khẽ nhíu mày, như là không hiểu tại sao Nguyễn Nam Chúc lại do dự, nhưng cậu ta cũng không nói gì nữa, đáp vâng.
Cũng may tuy rằng trạng thái Nguyễn Nam Chúc không tốt, nhưng rốt cuộc vẫn là từ thế giới hung hiểm trong cửa thoát được ra ngoài.
Thời điểm tới buổi tối mọi người dự định tụ tập ăn mừng một phen, Lư Diễm Tuyết xuống bếp làm một bàn đồ ăn ngon, Lâm Thu Thạch ở bên cạnh hỗ trợ, phát hiện tay nghề bếp núc của Lư Diễm Tuyết làm người rất là kinh ngạc.
Vừa hỏi mới biết được, Lư Diễm Tuyết trước kia có mở một nhà hàng tư, sau lại gặp phải cửa, mới đóng nhà hàng, chuyển vào biệt thự.
"Kỳ thật tay nghề của tôi chưa phải tốt nhất." Lư Diễm Tuyết nói, "Tay nghề của Trương Giao còn tốt hơn tôi, nhưng hiện tại anh ta không ở đây, chờ anh ta trở lại cậu liền có lộc ăn.
Nhưng mà nhìn cậu cũng khá thành thạo, ngày thường rất hay nấu cơm?"
"Ở một mình mà." Lâm Thu Thạch cúi đầu xắt rau, "Chung quy vẫn có lúc phải vào bếp."
Bày đồ ăn lên bàn, còn mở thêm mấy bình rượu ngon, không khí trên bàn cơm rất nhẹ nhàng, mọi người nói nói cười cười, hoàn toàn nhìn không ra chút nào khói mù ẩn nấp.
Lâm Thu Thạch uống hai ly, nhưng cũng không chạm vào nhiều, trong lòng hắn có việc, sợ uống say.
Tửu lượng của Nguyễn Nam Chúc vậy mà rất không tồi, một người xử lý một bình rượu vang đỏ.
Sau khi rượu đủ cơm no, từng người một rời đi, Lâm Thu Thạch cũng trở về phòng, liền đi tắm nước nóng, tới lúc quay ra, lại thấy Nguyễn Nam Chúc ngồi trên giường chờ hắn.
"Nam Chúc, có việc sao?" Lâm Thu Thạch lau tóc đi qua.
"Tôi cần anh." Nguyễn Nam Chúc đột ngột nói.
Lâm Thu Thạch nghe thế sửng sốt: "Ý......!Gì vậy?"
"Ý trên mặt chữ." Nguyễn Nam Chúc nói, "Anh không thể chết được."
Lời này nghe qua thực sự hơi có mùi thính, nhưng Lâm Thu Thạch làm một thẳng nam cứng như sắt thép, hoàn toàn không nghĩ gì nhiều, hắn nói: "Có thể nói rõ ràng hơn chút không?"
Nguyễn Nam Chúc cuối cùng chỉ nói một câu, rằng: "Có người, vốn là vì cửa mà sinh."
Hắn nói xong lời này, liền rời đi, lưu lại Lâm Thu Thạch vẻ mặt mờ mịt.
Chung quy Lâm Thu Thạch cảm thấy sau khi Nguyễn Nam Chúc rời khỏi cánh cửa thứ mười có chỗ nào đó thay đổi, nhưng trong lúc nhất thời, lại không nghĩ ra được rốt cuộc có cái gì thay đổi.
Sau khi nghỉ ngơi vài ngày, trạng thái của Nguyễn Nam Chúc dần dần khôi phục.
Lâm Thu Thạch biết vài ngày sau hắn sắp phải đối mặt với cánh cửa thứ ba của mình, cho nên vẫn luôn tích cực làm công tác chuẩn bị.
Nói là công tác chuẩn bị, thật ra chính là buổi tối xem phim kinh dị cùng Trình Thiên Lí.
"Cái này thật sự có tác dụng?" Lâm Thu Thạch tỏ vẻ hoài nghi với thứ này.
"Hữu dụng hữu dụng, xem nhiều chúng ta sẽ không sợ nữa." Trong lòng Trình Thiên Lí còn ôm một gói khoai tây chiên.
"Chúng ta không phải nên tiếp tục tìm hiểu manh mối kia à......" Lâm Thu Thạch vẫn là cảm thấy không đáng tin cậy.
"Hiện tại là cửa đơn giản, manh mối đã nhiều như vậy, tra thêm cũng không ra được nội dung gì." Trình Thiên Lí nói, "Ôii, anh nhìn, ma nữ tới rồi."
Thời điểm hai người xem TV, Bánh Gối liền nằm trên cái đệm bên cạnh nhìn Hạt Dẻ chòng chọc, Hạt Dẻ nằm ở góc sô pha, nhàn nhã lắc lư cái đuôi.
Dịch Mạn Mạn đi ngang qua thấy Lâm Thu Thạch xem TV cùng Trình Thiên Lí, thở dài một cái.
Lâm Thu Thạch ban đầu còn đang suy nghĩ vì sao Dịch Mạn Mạn thở dài, kết quả ba phút sau, hắn liền biết đáp án —— Trình Thiên Lí, cực kỳ sợ ma.
Chỉ cần vừa đến đoạn có ma, cậu ta liền bắt đầu kêu thảm thiết, kêu như gà bị thiến, còn toan trốn ra đằng sau sô pha.
Lâm Thu Thạch kinh ngạc: "Cậu sợ tới vậy à?"
Trình Thiên Lí run run rẩy rẩy: "Anh không sợ?"
Lâm Thu Thạch: "Tuy rằng sợ cũng không sợ tới kiểu như cậu đi, cậu có thể đừng ôm cánh tay tôi không......" Hắn cảm giác bản thân sắp bị Trình Thiên Lí ôm gãy.
Trình Thiên Lí buông Lâm Thu Thạch ra, chuẩn bị xoay người đi ôm Hạt Dẻ, Lâm Thu Thạch khẩn cấp cản cậu ta lại, nói: "Cậu vẫn là ôm tôi đi."
Trình Thiên Lí cảm động nói: "Anh thật là người tốt."
Lâm Thu Thạch: "......" Không lo phận người tốt này tôi sợ tôi liền không còn mèo.
Kết quả một bộ phim kinh dị còn chưa có xem xong, toàn bộ biệt thự đã tràn ngập tiếng Trình Thiên Lí la ó, Lâm Thu Thạch đã chết lặng, thấy ma phản ứng đầu tiên là cách Trình Thiên Lí xa một chút.
Tiếng kêu này quá mức thê thảm, đánh thức những người vốn dĩ đã lên tầng ngủ đi xuống dưới.
"Kêu gào cái gì, Trình Thiên Lí có phải cậu thiếu đòn hay không, nửa đêm kêu quỷ khóc sói gào." Trên mặt Lư Diễm Tuyết đắp mặt nạ màu xanh lá, thời điểm từ cầu thang đi xuống doạ Trình Thiên Lí cùng Lâm Thu Thạch giật nảy mình.
"Em sợ." Trình Thiên Lí nói.
"Cậu sợ còn đi xem phim ma làm gì?" Lư Diễm Tuyết nói, "Kêu thành như vậy, chị mà là quỷ đã bị cậu hù chết trước."
Trình Thiên Lí: "Nhưng mà nếu không xem, hai ngày nữa em phải vào cửa rồi."
Lư Diễm Tuyết: "Vậy chờ đến vào cửa lại kêu đi, dù sao khi đó mọi người đều không nghe thấy, cậu kêu cho người khác nghe."
Trình Thiên Lí: "Không, em phải kêu cho mọi người nghe —— a a a a!"
Lư Diễm Tuyết: "Trình Nhất Tạ, cậu giáo dục lại em trai to bằng trời của cậu đi, cậu ta phản rồi!!"
Trình Thiên Lí: "......"
Theo tiếng gọi của Lư Diễm Tuyết, Trình Nhất Tạ khoan thai đến muộn, cậu ta mặc áo ngủ, mặt vô biểu tình nói một câu với Trình Thiên Lí: "Tối nay miệng em còn nhả ra thêm một chữ, cửa tiếp theo tự mình đi."
Trình Thiên Lí: "......"
Trình Nhất Tạ quay đầu nhìn về phía Lâm Thu Thạch: "Ngủ ngon."
Lâm Thu Thạch dở khóc dở cười: "Ngủ ngon."
Một câu liền giải quyết xong một con gà kêu thảm thiết, Lư Diễm Tuyết đi trước dặn dò Lâm Thu Thạch, nói lần sau đừng xem phim kinh dị cùng Trình Thiên Lí.
Lâm Thu Thạch gật đầu thật mạnh, tỏ vẻ tuyệt đối không có lần sau.
Đáng thương Trình Thiên Lí ở bên cạnh lộ ra biểu tình u oán, tựa như người vợ bị chồng mình phản bội.
Sau khi Lư Diễm Tuyết đi, Lâm Thu Thạch nói với Trình Thiên Lí mấy câu, Trình Thiên Lí cũng không dám mở miệng, chỉ có thể lôi di động ra gõ chữ.
Lâm Thu Thạch: "Cậu thật đúng là không nói? Anh cậu chẳng lẽ không phải nói đùa à?"
Trình Thiên Lí gõ chữ: Anh ấy chưa bao giờ nói đùa.
Lâm Thu Thạch: "......!Tôi đây cũng đi ngủ, ngủ ngon?"
Trình Thiên Lí gõ chữ: Ngủ ngon.
Lâm Thu Thạch lúc này mới có thể thoát thân, như một cơn gió trở về ngủ.
Sáng sớm hôm sau Trần Phi hỏi ngày hôm qua Trình Thiên Lí xem phim kinh dị? Ai nhàn rỗi như vậy thế mà làm cái chuyện này với cậu ta.
Lâm Thu Thạch ngượng ngùng chỉ chỉ chính mình.
Trần Phi trầm mặc ba giây: "Thực xin lỗi, đã quên nói với cậu việc này, kỳ thật trong biệt thự này mỗi người đều có chút quái dị, ở chung lâu rồi sẽ biết."
Quái dị? Phản ứng đầu của Lâm Thu Thạch chính là nhìn Nguyễn Nam Chúc một cái.
Kết quả ánh mắt hắn bán đứng suy nghĩ, Trình Thiên Lí ở bên cạnh nhỏ giọng nói; "Thích mặc đồ nữ còn không phải quái dị à?"
Lâm Thu Thạch: "......" Hắn vậy mà không thể phản bác???
Nguyễn Nam Chúc đột nhiên dừng đũa: "Trình Thiên Lí."
Trình Thiên Lí: "Ha......!Ha ha? Nguyễn ca?"
Nguyễn Nam Chúc nói: "Không có việc gì." Hắn lau lau miệng, nở một nụ cười, "Chỉ là muốn gọi tên cậu."
Trình Thiên Lí nháy mắt đông cứng, xem biểu tình chính là hận không thể dán miệng mình lại.
Lâm Thu Thạch nhìn bọn họ lại cảm thấy buồn cười, hắn vốn tưởng rằng không khí trong biệt thự sẽ tương đối nghiêm túc gấp gáp, nhưng sau khi ở chung lại phát hiện mọi người kỳ thật càng giống như là bạn bè chuyển đến sống với nhau.
Ngoài trừ mấy ngày nay vào cửa, thời gian còn lại đều rất nhẹ nhàng.
Thời gian từng chút qua đi, thời điểm Lâm Thu Thạch vào cửa đã sắp tới rồi.
Buổi tối trước hôm phải đi một ngày, Nguyễn Nam Chúc cuối cùng vẫn quyết định tự mình mang theo Lâm Thu Thạch cùng Trình Thiên Lí vào cửa.
Trình Nhất Tạ không đồng ý ý kiến này, nói thân thể Nguyễn Nam Chúc vẫn chưa hoàn toàn ổn định, bản thân cũng có thể đảm nhiệm chuyện này.
"Tôi không yên tâm." Nguyễn Nam Chúc lại cực kỳ bình tĩnh nói bốn chữ này, "Cậu cũng sẽ không muốn em trai mình xuất hiện việc gì ngoài ý muốn đi."
Trình Nhất Tạ trầm mặc, Trình Thiên Lí đang ngồi ở phòng khách dưới tầng, ôm Bánh Gối vui vẻ xoa mông nó, một bộ dáng thiếu niên không có gì ưu phiền.
Trình Nhất Tạ nói: "Nếu không có Lâm Thu Thạch, anh vẫn sẽ kiên trì dẫn đội sao?"
Nguyễn Nam Chúc nói: "Sẽ không."
Trình Nhất Tạ nói: "Anh ta rốt cuộc có cái gì đặc biệt?"
Nguyễn Nam Chúc cười cười: "Đáng yêu có xem như chỗ đặc biệt không?"
Trình Nhất Tạ lại nhướng nhướng mày, hiển nhiên cũng không tin tưởng lời Nguyễn Nam Chúc nói.
Ở chung lâu như vậy, cậu ta cực hiểu Nguyễn Nam Chúc không phải người dễ dàng bị cảm xúc chi phối, lại coi trọng Lâm Thu Thạch như vậy, tất nhiên là hắn tự có lý do.
Chỉ là trước mắt, cậu ta còn không biết nguyên nhân kia rốt cuộc là cái gì.
Sự tình liền quyết định như vậy, Trình Nhất Tạ cũng không tiếp tục dây dưa.
Bởi vì lần này đi vào là cửa của Trình Thiên Lí, cho nên mấy ngày kế tiếp, ba người họ hầu như tùy thời tùy chỗ đều ở bên nhau, tới đi WC cũng hận không thể đi chung.
Cũng may thời gian như vậy cũng không phải duy trì lâu, chiều ngày thứ mười, Lâm Thu Thạch ngồi trên sô pha cùng Trình Thiên Lí chơi game.
Nguyễn Nam Chúc ngồi cạnh bọn họ đọc sách, trong lòng còn ôm một con mèo.
Trình Thiên Lí vốn dĩ đang chơi rất vui vẻ lại dường như cảm giác được gì đó, cậu ta đột nhiên dừng động tác, nói: "Đến."
Nguyễn Nam Chúc nói: "Ở đâu?"
Trình Thiên Lí nói: "Tầng hai."
"Đi." Nguyễn Nam Chúc buông Hạt Dẻ xuống, ba người đứng dậy, cùng nhau lên tầng hai.
Vừa rẽ vào chỗ ngoặt cầu thang, Lâm Thu Thạch thấy được hành lang nguyên bản, biến thành mười hai cánh cửa sắt ngay ngay ngắn ngắn.
Trong đó trên mặt bốn cánh, đã bị dán giấy niêm phong.
"Đi thôi." Nguyễn Nam Chúc nhìn về phía Trình Thiên Lí.
Sắc mặt Trình Thiên Lí hơi trắng, cậu ta miễn cưỡng cười cười, đi về phía trước, mở cánh cửa thứ năm.
Kẽo kẹt một tiếng, cửa sắt trước mặt nhìn như rất nặng liền dễ dàng bị kéo ra.
Lâm Thu Thạch cảm thấy một lực hút đẩy hắn vào bên trong cánh cửa, tầm mắt hắn đảo ngược, cảnh sắc trước mắt xuất hiện thay đổi lớn.
Hành lang biệt thự biến mất, xuất hiện ở trước mặt Lâm Thu Thạch, là một cánh rừng rậm rạp.
Hắn nhìn bốn phía, Nguyễn Nam Chúc cùng Trình Thiên Lí vốn nên đứng cạnh hắn đều không thấy đâu, chỉ thấy cây cối cao lớn xanh um, ở giữa có một đường đá nhỏ, thông về phía sâu trong rừng cây.
Lâm Thu Thạch lấy di động ra nhìn nhìn, không chút nào bất ngờ đã mất tín hiệu.
Hắn theo lối nhỏ duy nhất tiến về phía trước, đi chưa được mấy bước lại thấy một cô gái ngồi khóc thút thít ở ven đường.
Cô gái nọ ngồi xổm ôm chặt lấy mình, thở hổn hển vì khóc, phản ứng đầu của Lâm Thu Thạch khi thấy cô ta lại là hình ảnh này sao lại quen mắt như vậy, cẩn thận ngẫm nghĩ, bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên bản thân gặp được Nguyễn Nam Chúc hình như cũng giống như thế này......!
Người này chẳng lẽ là Nguyễn Nam Chúc? Lâm Thu Thạch đứng tại chỗ không đi qua, biểu tình phức tạp quan sát cô gái đang khóc thê thảm kia trong chốc lát.
Cô gái kia khóc một lát, vừa ngẩng đầu đã thấy Lâm Thu Thạch cau mày nhìn cô ta, bị dọa liền lui về phía sau vài bước, biểu cảm trên mặt đều là hoảng sợ: "Anh là ai? Anh định làm gì tôi —— đây là chỗ nào ——"
Lâm Thu Thạch nghe cô ta nói vậy nhẹ nhàng thở ra, biết hẳn không phải là Nguyễn Nam Chúc, hắn nói: "Có phải cô vừa đến nơi này hay không?"
Cô gái yếu ớt đáng thương gật gật đầu, bộ dáng cô ta rất đáng yêu, vóc dáng cũng không cao, nho nhỏ xinh xinh cực kỳ khiến người trìu mến.
Lâm Thu Thạch nói: "Cô qua đây đi, trời sắp tối rồi, chúng ta nhanh đến đích."
Cô gái nói: "Đích? Chỗ nào là đích? Anh rốt cuộc là ai? Nơi này là chỗ nào vậy? Không phải tôi đang ở nhà sao?"
Câu hỏi liên tiếp làm Lâm Thu Thạch cảm thấy đầu phát trướng, lúc này hắn rốt cuộc đã hiểu vì sao người trong biệt thự phản cảm với người mới như vậy, bởi vì mỗi một người mới đều là một quyển mười vạn câu hỏi vì sao —— hoặc khả năng là cái loại sách tùy thời bị xé bỏ.
(chịu:)?)
"Vừa đi vừa nói." Lâm Thu Thạch chỉ có thể giải thích như vậy.
Có vẻ như do diện mạo của Lâm Thu Thạch không có tính công kích, cô gái liền dũng cảm hơn chút, tuy rằng còn mang nghi ngờ như cũ, nhưng vẫn là đi theo Lâm Thu Thạch.
Hai người theo đường nhỏ tiến về phía trước, Lâm Thu Thạch thuận tiện đơn giản giải thích một chút về thế giới bên trong cánh cửa, đương nhiên, hắn không thể nói quá rõ ràng, bởi vì nếu nói kỹ càng tỉ mỉ, chắc là cả ngày cũng nói không xong.
Cô gái giới thiệu bản thân tên là Từ Cẩn, vốn dĩ đang đi trên đường, kết quả đi vào trong nhà, bước lên cầu thang lại nhìn thấy mười hai cánh cửa sắt trước mắt......!
Nửa tiếng sau, hai người đi tới cuối đường, một ngôi làng tọa lạc giữa rừng cây xanh um.
Ngôi làng này tràn ngập phong cách dị vực, nhà ở hầu như toàn là nhà sàn bằng gỗ, bên ngoài treo một ít vật phẩm làm từ xương cốt, chỉ là không biết làm bằng xương gì.
"Mọi người tới rồi." Bọn họ vừa đến cửa làng, liền có người nhiệt tình tiếp đón bọn họ.
Tiếp đón bọn họ chính là một nữ nhân trẻ tuổi, cô ta nói, "Bọn họ đều đã vào nhà rồi, đang đợi hai người." Cô ta nói xong chỉ chỉ vào một toà nhà lớn bằng gỗ bên cạnh.
"Xin hỏi nơi này là chỗ nào?" Từ Cẩn vẫn còn đang đặt câu hỏi.
Nữ nhân kia lại không trả lời, chỉ cười cười nhìn bọn họ.
Mới đầu Lâm Thu Thạch cảm thấy nụ cười này rất nhiệt tình, nhưng nhìn kỹ, lại cảm giác tươi cười kiểu này thực sự có chút quái dị, bởi vì bất kể bọn họ nói cái gì, nữ nhân đều không hề đáp lại, từ đầu tới đuôi chỉ có một biểu tình như vậy.
Lâm Thu Thạch đoán nữ nhân này chắc cũng không phải người bên ngoài vào, mà là NPC trong cửa.
Từ Cẩn cũng bị nữ nhân kia cười đến có chút sợ, lùi sang bên cạnh hai bước, Lâm Thu Thạch nói: "Chúng ta đi vào trước xem sao."
Từ Cẩn gật gật đầu.
Hai người theo cầu thang đi qua nhà mộc bên cạnh, kết quả còn chưa có đi vào, liền nghe được bên trong truyền đến tiếng khắc khẩu kịch liệt.
"Tôi đệt mấy người, nơi này rốt cuộc là chỗ nào, các người đừng con mẹ nó định gạt tôi, tôi đã báo cảnh sát rồi đấy!!" —— Lời kịch này thực sự quen tai, Lâm Thu Thạch nháy mắt liền hiểu bên trong đã xảy ra chuyện gì.
Tác giả có lời muốn nói:
Ha ha ha ha ha ngày hôm qua nhìn thấy một bình luận, học được một từ mới: Anh hùng cứu mỹ nhân.
Lâm Thu Thạch: Đừng hức.
Nguyễn Nam Chúc: Không hức hức hức vậy chỉ có thể cứng cứng cứng thôi.
(嘤/yīng/ với 硬/yìng/ pinyin đều là /ying/ khác âm điệu thoi)
Lâm Thu Thạch:.........!Thật ra hức hức hức cũng khá tốt.
(*) Om Mani Padme Hum là một câu thần chú tiếng Phạn, được xem là thần chú cầu Quan Thế Âm Bồ Tát (Avalokiteshvara), là thần chú quan trọng và lâu đời nhất của Phật giáo Tây Tạng.
Thấy bảo cái bối cảnh của Trống chị hai cái này đáng sợ lắm các bạn ơi bạn nào có hứng thú có thể tìm trên gg hoặc Youtube nhớ nhiều lắm:).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...