Tử Vong Kính Vạn Hoa


Lời Nguyễn Nam Chúc nói khiến mọi người đều câm lặng, tuy rằng giọng điệu này nghe như là đang đùa, nhưng trong không khí như vậy, tóm lại đều cảm thấy câu nói đùa này sẽ trở thành sự thật.

Thi thể Tiểu Nhất không hiểu sao cứ như vậy biến mất, mà hiện tại bọn họ ở chỗ này đã ba ngày, khoảng cách đến sinh nhật còn có bốn ngày.

Ngày hôm qua Tiểu Nhất chết thảm, mẹ của nó vẫn còn đang khóc tới không ra hình người, vậy mà sau khi mới có một ngày trôi qua, bà ta lại giống như từ trong buồn khổ bi thảm bình tĩnh lại, miệng nhắc mãi nên chuẩn bị bánh sinh nhật, liền lại ở trong phòng bếp vội tái vội hồi, còn rốt cuộc bà ta đang vội cái gì cũng không ai biết.

Tâm trạng mọi người rất tệ, đều cảm giác có thứ gì đang ép lại gần, nhưng trong lúc nhất thời lại không có biện pháp tự hỏi rõ ràng cảm giác nguy hiểm này rốt cuộc là cái gì.

Đường Dao Dao cảm thấy người đàn ông trẻ tuổi với bà cụ tầng dưới là chỗ đột phá, vì thế liền cùng bọn Trương Tinh Hỏa xuống dưới, muốn tìm hiểu một chút tin tức.

Nguyễn Nam Chúc không đi, cùng Lâm Thu Thạch ở trong phòng bàn chuyện khác.

Ở cùng bọn họ còn có Hứa Hiểu Chanh và Tằng Như Quốc.

Sắc mặt hai người tiều tụy, một bộ dáng đã chịu đủ dày vò cùng kinh sợ.

Trong phòng bếp sột sột soạt soạt, còn truyền đến tiếng người đàn bà kia nhỏ giọng ngâm nga.

Cửa phòng ngủ đóng chặt, hai đứa trẻ sinh đôi may mắn còn sống sót chui ở trong phòng không biết đang làm gì.

Tằng Như Quốc bởi vì lo lắng đã uống hơi nhiều nước, nói muốn đi WC, còn chuyển ánh mắt qua Lâm Thu Thạch, trong mắt đều là ý tứ cầu xin.

"Làm sao vậy?" Bị hắn ta nhìn chằm chằm sởn tóc gáy, Lâm Thu Thạch nói, "Chú nhìn tôi như vậy là có ý gì."
"Cậu Dư này, chính là cái đó......" Tằng Như Quốc cũng có vẻ có chút ngượng ngùng, nhưng cắn chặt răng, vẫn là nói ra miệng, "Cậu đi cùng tôi có được không, tôi hơi sợ."
Nơi này chỉ có một nhà vệ sinh công cộng, là nơi Lâm Thu Thạch nhìn thấy thi thể trẻ con kia, hắn nhìn biểu tình lo lắng của Tằng Như Quốc, gật gật đầu nói: "Được, cũng vừa lúc tôi muốn đi, đi thôi."
Tằng Như Quốc vui vẻ nói được.

Vì thế hai người cùng đi WC.

Lúc này đã qua buổi chiều, tuy rằng mới khoảng ba giờ, nhưng sắc trời bên ngoài đã như sắp hoàng hôn.

Bên cạnh WC có một cái cửa sổ, có thể thông qua tấm kính nhìn ra ngoài, Lâm Thu Thạch trước khi vào WC, liếc mắt ra bên ngoài một cái, chỉ nhìn thấy màn sương nặng nề bao phủ, so với lúc bọn họ tới đây không thay đổi chút nào.

Lâm Thu Thạch nhanh chóng giải quyết vấn đề, thấy Tằng Như Quốc chọn ngồi xổm ở chỗ bên trong cùng, liền nói: "Tôi ra ngoài chờ chú."
"Được." Tằng Như Quốc ngượng ngùng cười cười.

Lâm Thu Thạch đi tới cửa, liền bắt đầu chờ đợi Tằng Như Quốc, hắn móc di động ra nhìn nhìn, phát hiện di động đã không còn tín hiệu, suy nghĩ trong chốc lát liền không dám gọi điện thoại —— hắn sợ cuộc gọi của hắn thông đến nơi kỳ quái nào đó.

Lâm Thu Thạch vốn dĩ cho rằng Tằng Như Quốc rất nhanh sẽ đi ra, nhưng đã đợi bốn năm phút, bên trong vẫn không có động tĩnh gì, đột nhiên hắn cảm giác có chuyện không ổn, trong mũi ngửi thấy mùi tanh nhàn nhạt.

Mùi tanh này Lâm Thu Thạch đã ngửi qua vô số lần, đến độ ngay sau đó liền có thể xác định, đây là mùi máu.

"Tằng Như Quốc!!" Lâm Thu Thạch không dám xông vào, mà là ở ngoài cửa gọi tên Tằng Như Quốc.

Không ai đáp lại, trong WC là một mảnh yên tĩnh làm người bất an.

Lâm Thu Thạch do dự một lát, vẫn là nâng bước đi vào WC, nhưng mà mới vừa đi vào, hắn liền nghe thấy một loại âm thanh rất khó hình dung.

Loại âm thanh này trước đó Lâm Thu Thạch chưa bao giờ nghe qua, nếu nhất định phải miêu tả, vậy như là có thứ gì đang đấm vào vật cứng một cái lại một cái, nhưng vật kia cũng không phải quá cứng, bởi vì Lâm Thu Thạch nghe thấy rõ ràng tiếng răng rắc vỡ vụn.


Lưng Lâm Thu Thạch liền chảy mồ hôi lạnh, hắn kêu: "Tằng Như Quốc, chú có ở đó không?"
Như cũ không có tiếng gì, trong tâm Lâm Thu Thạch nháy mắt trầm xuống, biết Tằng Như Quốc khẳng định là dữ nhiều lành ít.

Qua khe hở cách gian, thấy được chỗ Tằng Như Quốc đi WC, máu tươi chậm rãi chảy đầy đất, máu theo khe hở gạch men sứ uốn lượn chảy xuống, đã sắp chảy tới bên chân Lâm Thu Thạch, hắn phản ứng cực nhanh né tránh.

"Tằng Như Quốc chú có đó không?" Lâm Thu Thạch gọi, lại chú ý tới máu dưới chân này như là có sinh mệnh, bắt đầu đuổi theo bước chân hắn, tốc độ mới đầu rất chậm, sau từ từ nhanh hơn, Lâm Thu Thạch thiếu chút nữa trốn không kịp bị máu tươi dính lên.

Lâm Thu Thạch thấy như vậy, cũng không dám tiếp tục ở lại chỗ này, vội vàng chạy khỏi WC, quay về nhà ở: "Không ổn, Tằng Như Quốc đã xảy ra chuyện."
Nguyễn Nam Chúc cùng Hứa Hiểu Chanh ngừng nói chuyện, quay đầu nhìn qua: "Sao lại thế này?"
Lâm Thu Thạch nói: "Tôi ở bên ngoài chờ chú ta, kết quả vẫn luôn không nghe thấy tiếng động gì, thời điểm đi vào thấy máu tươi đầy đất." Hắn nhíu mày, "Máu kia giống như luôn hướng chỗ tôi đứng mà chảy, tôi không dám ở lâu, chạy nhanh ra ngoài."
Nguyễn Nam Chúc nói: "Máu tươi? Anh không bị máu dính lên đấy chứ?"
Lâm Thu Thạch lắc đầu.

"Ồ, vậy còn được." Nguyễn Nam Chúc nói, "Đi, cùng nhau qua nhìn xem, chung quy cũng không thể mấy ngày này đều không đi WC chứ."
Sắc mặt Hứa Hiểu Chanh nghe Lâm Thu Thạch miêu tả xong lại bắt đầu méo xẹo, dựa theo cách nói của Nguyễn Nam Chúc thì cô ta ở hiện thực là minh tinh điện ảnh, cũng không phải lần đầu tiên đến thế giới này, loại bộ dáng sợ hãi kia, rốt cuộc là phản ứng chân thật, hay là diễn trò đây, Lâm Thu Thạch phân tâm một lát.

"Nghĩ cái gì vậy?" Hắn thất thần bị Nguyễn Nam Chúc nhìn ra.

"Không có việc gì." Lâm Thu Thạch lắc đầu.

"Anh vậy mà đã thành quen." Nguyễn Nam Chúc nói, "Năng lực thích ứng không tồi."
Hắn đi đằng trước, biểu tình không có bao nhiêu kinh ngạc cùng sợ hãi, dường như đã sớm dự liệu đến việc Tằng Như Quốc chết.

Kỳ thật Lâm Thu Thạch suy đoán không khác Nguyễn Nam Chúc lắm, tuy rằng hắn không biết lý do, nhưng lại có một loại trực giác, cảm thấy người phải chết đầu tiên là Tằng Như Quốc.

Nguyễn Nam Chúc đến WC, đi thẳng vào bên trong, hắn quan sát mặt đất, dặn dò bọn họ: "Đừng dẫm lên máu."
Chỉ là vài phút thời gian, máu đỏ tươi trên mặt đất đã đông lại thành màu đen, cứ như máu này phơi khô ở đây đã từ lâu vậy.

Nguyễn Nam Chúc lướt qua máu tươi, trông thấy thi thể Tằng Như Quốc, miệng nhẹ nhàng chậc một tiếng, hắn nói: "Chết rồi."
Tiếp theo Lâm Thu Thạch cũng thấy được tình trạng trong WC, Tằng Như Quốc thật sự là đã chết, hơn nữa là chết đến không thể chết lại.

Cả người hắn quỳ rạp trên mặt đất, đầu như là bị thứ gì đập cho nát bét, hỗn hợp máu đỏ chảy ra, hình ảnh máu me ghê rợn.

Hứa Hiểu Chanh bưng kín miệng, lại bắt đầu buồn nôn.

Mà Lâm Thu Thạch nhớ lại tiếng đánh vừa rồi hắn ở ngoài cửa WC nghe được, lúc này hắn rốt cuộc đã hiểu, âm thanh kia đại biểu cho cái gì —— đó là có người dùng búa bổ lên đầu Tằng Như Quốc.

"Này......" Nguyễn Nam Chúc nói, "Mọi người có thấy thiếu cái gì không?"
Lâm Thu Thạch nói: "Thiếu cái gì?" Hắn cẩn thận quan sát, sau đó rốt cuộc phát hiện thứ gì bị thiếu, "Chú ta......!Não chú ta đâu?"
Nguyễn Nam Chúc: "Ừ, không có."
Lâm Thu Thạch lâm vào trầm mặc.

Đầu Tằng Như Quốc bị bổ nát bét, đến độ sắp nhìn không ra hình dạng nguyên bản, nhưng vốn nên là óc chảy đầy đất lúc này lại không thấy đâu, chỉ còn lại xương cốt cùng thịt nát hỗn độn văng trên mặt đất.

"Đệt." Lâm Thu Thạch rốt cuộc hiểu ra cái gì, hiếm thấy chửi bậy, "Chẳng lẽ chúng ta chính là trứng gà??"
Nguyễn Nam Chúc: "Đại khái là vậy."
"Vậy thứ kia đem óc đi làm cái gì?" Tưởng tượng đến lúc ấy có người ghé vào trên người Tằng Như Quốc, thật cẩn thận tách xương đầu hắn ta ra, sau đó lấy não, lại bổ đầu hắn ta nát nhừ, Lâm Thu Thạch liền không rét mà run, "Tôi không hiểu."
"Chắc chắn là hữu dụng." Nguyễn Nam Chúc nói, "Cụ thể có tác dụng gì, còn cần khảo chứng." Hắn nói, "Chúng ta đi thôi."
"Thi thể làm sao bây giờ?" Lâm Thu Thạch hỏi.

Nguyễn Nam Chúc nói: "Đừng chạm vào, để hắn ta nằm đây đi." Hắn bình tĩnh cười cười, "Nói không chừng lát nữa liền không còn đâu."

Kết quả thật đúng như lời hắn nói, thời điểm mấy người xuống tầng một với tầng bốn trở về, thi thể Tằng Như Quốc đã biến mất.

Chỉ để lại một ít máu đã khô đọng lại trên sàn nhà, chứng minh thứ bọn họ nhìn thấy vừa rồi đúng thật không phải ảo giác.

"Tằng Như Quốc chết rồi??" Đường Dao Dao khi nghe thấy tin này có chút kinh ngạc, "Chết như thế nào?"
Lâm Thu Thạch đơn giản giải thích quá trình.

"Được rồi, chết thì chết đi." Thái độ của Đường Dao Dao vậy mà cũng rất bình thường, hiển nhiên người cũ ở trong đoàn bọn họ đều đã quen với cái chết, cô ta tự giễu cười cười, "Chú ta cũng coi như là vận khí tốt, người bình thường thời điểm vọt vào sương mù cũng đã lạnh, còn để chú ta sống thêm nhiều ngày như vậy."
Lâm Thu Thạch: "......"
"Thi thể đâu? Tôi muốn đi xem." Đường Dao Dao nói.

"Ở trong WC." Lâm Thu Thạch nói.

Nhưng mà chờ tới khi đoàn người tiến vào WC, lại phát hiện thi thể đã biến mất, khu bệ cầu ngồi xổm sạch sẽ, chỉ còn một chút vết máu lưu lại.

"Không thấy?" Đường Dao Dao nói, "Thi thể bị ai mang đi ——"
"Không biết." Lâm Thu Thạch lắc đầu, "Chúng tôi vẫn luôn ở trong phòng, không chú ý WC, chưa kể chắc chắn chú ta không phải chết trên tay con người, mấy thứ kia muốn mang thi thể đi, cũng là chuyện dễ dàng."
Nguyễn Nam Chúc nhìn qua lỗ cầu tiêu, nói: "Hẳn là lôi đi từ lỗ cầu tiêu."
"Là thế nào?" Đường Dao Dao nghi hoặc.

"Trong lỗ có da người." Nguyễn Nam Chúc nói, "Còn có tóc."
Mọi người sau khi cẩn thận quan sát, mới phát hiện đúng như Nguyễn Nam Chúc nói, bên trong lỗ nhỏ hẹp có chút da người bám vào, còn có một ít tóc đen.

Nếu đây là thế giới hiện thực, lôi một thi thể người qua lỗ cầu tiêu là chuyện không có khả năng, nhưng thế giới này vốn là không thể dùng lẽ thường giải thích.

Dù sao qua một đoạn thời gian ở chung, Lâm Thu Thạch phát hiện Nguyễn Nam Chúc có lực quan sát kinh người, rất nhiều những chi tiết bọn họ không chú ý tới thì đều là do Nguyễn Nam Chúc chỉ ra, nếu không có hắn, hành trình qua cửa lần này của bọn họ, chỉ sợ sẽ hung hiểm hơn rất nhiều.

"Mấy người thì sao? Xuống dưới tầng một chuyến tin gì cũng không có?" Nguyễn Nam Chúc nhìn về phía Đường Dao Dao.

"Không có." Đường Dao Dao có vẻ hơi bực bội, "Người trẻ tuổi tầng bốn kia mở cửa thấy là tôi liền đóng sầm cửa lại, còn cần cô phải ra tay —— đều là nữ tại sao chỉ mở cho mỗi cô vậy?"
Lâm Thu Thạch nghe thấy lời này nghĩ thầm, đương nhiên là bởi vì Nguyễn Nam Chúc đẹp......!Đàn ông ở đây có lẽ đều nghĩ như vậy, nhưng không ai dám nói, trên mặt vẫn một bộ biểu cảm nghi hoặc như nhau.

"Có thể là bởi vì vóc dáng tôi tương đối cao đi." Nguyễn Nam Chúc cũng không có vạch trần sự thật, nhẹ nhàng bâng quơ nói câu.

"Bà cụ kia cũng là một bà già lẩm cẩm." Đường Dao Dao nói, "Tôi quan sát một chút trong nhà đó hình như cũng không còn ai khác, có một mình bà cụ, chúng tôi hỏi cái gì bà cụ cũng nghe không hiểu, cứ ăn rồi ăn rồi, ai quan tâm ba ta ăn rồi hay chưa ăn?"
Nguyễn Nam Chúc nghe vậy sắc mặt hơi hơi đổi, nhưng lại không nói gì.

"Làm sao bây giờ, tôi cảm thấy hiện tại một chút manh mối đều không có, chẳng lẽ chỉ có thể chờ đến ngày sinh nhật?" Đường Dao Dao nói.

"Có thể chờ đến hay không mới là vấn đề lớn nhất, tôi thấy Tằng Như Quốc chính là khởi đầu." Trương Tinh Hỏa nói, "Bình thường chỉ cần là có người thứ nhất chết, sự tình liền bắt đầu phiền toái."
Mọi người nghe vậy không ai nói chuyện, Hứa Hiểu Chanh lại hức hức hức khóc lên.

Đường Dao Dao bị cô ta khóc tới phiền, nói có thể đừng khóc nữa không, khóc nếu hữu dụng thì mọi người đều không cần phải chết.

Hứa Hiểu Chanh yếu ớt đáng thương nói thực xin lỗi.

"Được rồi." Nguyễn Nam Chúc nói, "Có một số việc, gấp gáp cũng vô dụng." Hắn nói, "Việc nên tới chung quy sẽ tới."

Đường Dao Dao thở dài: "Cũng chỉ có thể như vậy."
Bởi vì Tằng Như Quốc chết, không khí giữa mọi người đều trở nên nặng nề.

Mặc cho bọn họ không vui vẻ gì, tâm tình mẹ của mấy đứa trẻ sinh cùng trứng kia lại giống như rất không tồi, tối đến lại làm thịt ăn —— mọi người nhìn thấy là món thịt đều không ai động đũa.

Bà ta cũng không ngại, một mình ăn vẫn thấy ngon, Hứa Hiểu Chanh thừa nhận năng lực kém cỏi nhất, gặm hai miếng bánh mì liền rời khỏi bàn.

Người mới Chung Thành Giản vẫn luôn ít nói kia cũng định về phòng, lại ở cửa đụng phải cặp song sinh đứng đó.

Cặp song sinh này từ trước tới nay đến đi không tiếng động, cũng không biết đã đứng ở cửa bao lâu.

"Anh nhận ra tôi không?" Một cô bé trong đó đột nhiên mở miệng với Chung Thành Giản.

Chung Thành Giản nghe thấy vấn đề này rất không kiên nhẫn, nói: "Chúng bây tránh ra, đừng cản đường." Lần đầu tiên cậu ta vào thế giới này, bị hoàn cảnh quỷ dị cùng những cái chết xảy ra thình lình dày vò đến cả người đều lâm vào tình trạng gần như suy sụp mất, thấy hai đứa trẻ này chỉ nghĩ nhanh trốn đi, nào có tâm tư trả lời vấn đề của chúng nó.

"Anh có nhận ra tôi không?" Cô bé mặc váy lại không thuận theo buông tha hắn, tiếp tục hỏi.

Lâm Thu Thạch đang muốn tiến lên hỗ trợ, Chung Thành Giản kia đã vươn tay đẩy đứa trẻ ra, trong miệng chửi chửi, biểu tình phẫn nộ rời đi.

Cô bé bị đẩy đụng mạnh vào tường, từ từ đứng thẳng người, đôi mắt màu đen nhìn chằm chằm hướng Chung Thành Giản rời đi.

Môi người em đứng ở bên cạnh mấp máy một chút, không biết là nói gì, trên mặt cô bé mới lộ ra một nụ cười quái dị.

Lâm Thu Thạch dừng lại bước chân, nhìn về phía Nguyễn Nam Chúc.

Nguyễn Nam Chúc lắc lắc đầu.

"Người này ngày thường không thích nói chuyện, tính tình hoá ra lại rất nóng nảy." Đường Dao Dao cũng có chút không thích thái độ của Chung Thành Giản, cô ta nói, "Cặp song sinh như vậy còn dám thái độ......" Cô ta gặm miếng bánh mì khô, không mùi vị thở dài, "Chờ đi ra ngoài, tôi nhất định phải ăn một bữa no lặc lè."
Ai không muốn ra ngoài, làm gì có ai lại không muốn trở về thế giới hiện thực hít thở không khí, chỉ là thế giới này chưa bao giờ kết thúc chỉ vì ý chí rời đi của con người, bọn họ còn phải ở chỗ này sống thêm mấy ngày.

Bóng tối ban đêm luôn mang đến cho người ta bất an cùng sợ hãi.

Lâm Thu Thạch nhớ rõ Nguyễn Nam Chúc đã từng nói qua, hắn nhìn Chung Thành Giản xảy ra xung đột với đám cùng trứng kia, liền suy đoán đêm nay sẽ xảy ra chuyện.

"Có lẽ là tôi đã đoán sai điều kiện tử vong." Nguyễn Nam Chúc biết Lâm Thu Thạch suy nghĩ cái gì, ghé sát bên cạnh an ủi hắn, "Này người mềm lòng, ở thế giới này, vứt bỏ một vài thứ là điều tất yếu."
Lâm Thu Thạch không nói chuyện, chỉ là nhẹ nhàng thở dài: "Tôi vốn dĩ có thể trợ giúp......"
Nguyễn Nam Chúc: "Anh không có trách nhiệm phải gánh vác sinh mạng của bọn họ."
Lâm Thu Thạch nghe vậy cười khổ: "Không phải là tôi muốn gánh vác, chỉ là nghĩ có thể chết ít đi vài người thì tốt rồi." Mạng của hắn vẫn là dựa vào Nguyễn Nam Chúc nhặt về, đương nhiên sẽ không tự đại cho rằng mình là siêu nhân có thể đi cứu thế.

"Ừ." Nguyễn Nam Chúc nói, "Sống chết khắc có số." Nhưng nếu như Lâm Thu Thạch là dạng vô cảm với tính mạng của người khác, là loại nhát như cáy lại ích kỷ, hắn cũng sẽ không nhìn Lâm Thu Thạch với con mắt khác.

Có một số việc vốn dĩ chính là mâu thuẫn.

Nhà ở chật hẹp, ánh đèn tối tăm, sau khi Lâm Thu Thạch tắt đèn, căn phòng liền bao trùm trong bóng tối.

Bởi vì sự việc phát sinh tối qua, bọn họ thay đổi hướng ngủ, không dám lại dựa đầu vào vách tường hành lang.

"Buổi tối dựa vào anh." Nguyễn Nam Chúc trước khi đi ngủ cực kỳ ngay thẳng tỏ vẻ, "Mỗi lần tôi ngủ liền giống như heo, tiếng gì cũng nghe không được, trừ phi có người đánh thức."
Lâm Thu Thạch: "......" Lần đầu tiên hắn cảm thấy thính lực tốt là chuyện rất đau khổ, giống như Nguyễn Nam Chúc cái gì cũng không nghe thấy không phải khá tốt sao, một giấc ngủ thẳng đến hừng đông.

Hai người họ đều cho rằng tối nay Chung Thành Giản chết chắc rồi, kết quả cả đêm qua đi, vậy mà lại không có phát sinh chuyện gì, sáng hôm sau thời điểm Chung Thành Giản ngồi xuống cạnh bàn ăn bữa sáng, mọi người đều nhìn cậu ta với ánh mắt khác thường.

"Mọi người nhìn tôi làm gì?" Chung Thành Giản kỳ quái hỏi.

Mọi người đều không nói chuyện, cúi đầu tiếp tục ăn.

Bữa sáng hôm nay là cháo cùng bánh mì, liên tục ăn mấy ngày, Lâm Thu Thạch hiện tại nhìn thấy bánh mì liền cảm giác không muốn nuốt, nhưng vẫn phải ăn.

Chung Thành Giản ngồi xuống, bưng bát liền bắt đầu uống cháo.


Nhưng mà cậu ta chưa uống đến ngụm thứ hai, động tác đột nhiên dừng lại, biểu tình vặn vẹo, dùng tay che miệng ho sù sụ.

"Làm sao vậy?" Đường Dao Dao ngồi cạnh cậu ta bị khiếp sợ.

"Khụ khụ khụ, khụ khụ khụ khụ, đây là thứ gì ——" Chung Thành Giản phun cháo trên mặt đất, chỉ thấy cháo đã bị máu nhuộm thành màu đỏ, cậu ta dùng tay móc trong miệng vài cái, lấy ra một thứ gì nhỏ dài.

Mọi người thấy đồ vật kia đều hít ngược một hơi khí lạnh, đó thế nhưng lại là một cây kim dài bằng ngón cái, hai đầu nhòn nhọn, còn dính máu tươi.

Cũng may Chung Thành Giản không có nuốt vào, bằng không chỉ sợ thực quản cậu ta đã bị kim này cắt đứt chết ngay lập tức.

Nhưng mặc dù đã phát hiện, khoang miệng cậu ta vẫn bị kim chọc ra vết thương, đang từ từ chảy máu.

"Đệt mẹ nó!!" Chung Thành Giản lập tức liền phát hỏa, ném kim xuống đất, "Ai để thứ này vào trong bát của tôi?!"
Không ai nói chuyện, chỉ có im lặng lan tràn.

"Cháo này là người đàn bà kia chuẩn bị." Đường Dao Dao nói, "Trước khi chúng tôi tới đã bày ra, vị trí cũng là tùy tiện ngồi."
"Không." Nguyễn Nam Chúc nói, "Bình thường Chung Thành Giản vẫn luôn là người đến muộn nhất." Bởi vì cậu ta tới muộn nhất, mọi người liền quen thói để lại vị trí ngoài cùng cho cậu ta, "Mục tiêu của người này chính là Chung Thành Giản."
"Cho nên kim này là người đàn bà kia đặt vào?" Đường Dao Dao nghi hoặc.

Nguyễn Nam Chúc nhìn chằm chằm vết máu trên mặt đất: "Có thể đi."
Chung Thành Giản tức giận tới cả người phát run, vọt vào phòng bếp muốn tìm người đàn bà kia ba mặt một lời.

Đối mặt với cơn thịnh nộ của Chung Thành Giản, biểu tình người đàn bà lại rất bình đạm, bà ta mặc tạp dề, trong tay cầm thìa, nói: "Tôi nghe không hiểu cậu đang nói cái gì."
"Có phải bà thả kim vào trong bát của tôi hay không??" Giọng Chung Thành Giản khó nghe, chỉ vào một mồm đầy máu của mình nói, "Bà muốn giết tôi??"
Người đàn bà kia lạnh nhạt nhìn cậu ta, đó là một loại ánh mắt nhìn người chết.

Mọi người đều chạy vào, khuyên Chung Thành Giản đừng quá kích động, Trương Tinh Hỏa liền kéo cậu ta lại, ngăn cậu ta đừng xảy ra xung đột trực diện với người đàn bà này.

"Các người đều là đồ nhát gan!!!" Chung Thành Giản lại bị chọc tức.

Áp lực phẫn nộ cùng sợ hãi tích tụ từ lúc bắt đầu vào thế giới này hiện tại hoàn toàn bùng nổ, không ai nghĩ đến động tác tiếp theo của cậu ta thế nhưng là vọt tới bên cạnh cái thớt, cầm lấy con dao mà người đàn bà kia hay dùng, "Thần quỷ cái đéo gì, giết sạch còn không phải xong rồi!!" Cậu ta dùng sức, lao đến chỗ người đàn bà đâm thẳng xuống.

Mọi người đều bị sự kiện bất thình lình này doạ ngây người, Nguyễn Nam Chúc phản ứng nhanh nhất, tóm lấy Lâm Thu Thạch cùng Hứa Hiểu Chanh đứng đằng trước hắn kéo lùi ra sau, Đường Dao Dao bọn họ lại không phản ứng kịp, bị máu phun đầy người.

"A a a a!!" Cơ thể người đàn bà bị đâm trúng, phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, cả người ngã xuống đất, chớp mắt liền tắt thở.

"Giết mày, giết mày!!!" Mắt Chung Thành Giản đỏ ngầu, như bị trúng tà, một nhát lại một nhát, chém người đàn bà trước mặt tới nhìn không ra hình người.

Cho đến khi sức lực cậu ta suy kiệt, mới thở hổn hển ngồi trên mặt đất, điên cuồng trong ánh mắt cũng dần dần rút đi, chỉ còn lại khủng hoảng cùng mờ mịt, cậu ta run giọng nói: "Tôi......!Tôi giết người?"
"Chung Thành Giản cái thằng điên này!!" Giọng Đường Dao Dao bén nhọn vang lên, "Cậu có biết cậu vừa làm gì hay không ——"
"Tôi giết người?" Giọng Chung Thành Giản mang theo nức nở.

"Trọng điểm không phải cậu giết người, mà là thứ cậu giết có phải người hay không." Đường Dao Dao tuy rằng đứng tránh đằng sau, nhưng vẫn bị máu phun lên người, cô ta nhìn Chung Thành Giản, cả giận nói, "Buổi tối bà ta liền trở về tìm cậu cậu có tin hay không?!"
Chung Thành Giản chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên, nhìn dáng vẻ cậu ta thì tinh thần như đã sắp hỏng mất, cậu ta lặp lại tôi giết người, tôi giết người, tay cầm dao buông lỏng.

"Đây là lý do vì sao tôi ghét người mới." Nguyễn Nam Chúc dựa cằm lên vai Lâm Thu Thạch, nhỏ giọng nói: "Dây thần kinh mảnh như sợi tóc, hở ra một cái liền gây đại họa."
Lâm Thu Thạch nói: "Giết NPC sẽ thế nào?"
Nguyễn Nam Chúc nói: "Thật ra cũng không thế nào." Hắn tạm dừng một chút, "Dù sao thì đều là chết, chỉ là cách chết thảm hơn chút mà thôi."
Lâm Thu Thạch: "......"
Tác giả có lời muốn nói:
Nguyễn Nam Chúc: Thần kinh của hắn quá mảnh không tốt, anh thích thô hay là mảnh?
Lâm Thu Thạch: Đương nhiên là thô.

Nguyễn Nam Chúc: Hì hì hì, tôi liền rất thô.

Lâm Thu Thạch:.............


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui