Tử Vong Kính Vạn Hoa


Nước ấm ôn hoà làm trôi sạch mồ hôi cùng cái nóng, Lâm Thu Thạch tắm rửa xong ngồi trước máy tính, gõ bốn chữ: Chim Fairha.

Chim Fairha, là bốn chữ trên tờ giấy mà hắn nhặt được ở trong cửa, Lâm Thu Thạch không hiểu rốt cuộc nó có ý nghĩa gì, liền lên mạng tìm đáp án.

Vài giây sau, trên trang web xuất hiện đáp án Lâm Thu Thạch muốn, hắn click mở cái thứ nhất, thấy đó là một cái diễn đàn, người trên diễn đàn đang thảo luận truyện cổ tích Grimm, trong đó có một câu chuyện cổ tích tên là Chim Fairha.

Chim Fairha, do cách dịch khác nhau nên còn được gọi là quái vật chim Fitchell, kể về câu chuyện giữa ba cô gái trẻ xinh đẹp và một tên phù thuỷ bịp bợm thích đóng giả ăn xin.

Nội dung truyện đại khái là có một tên phù thuỷ đóng giả thành ăn xin, thường đi khắp nơi bắt cóc các cô gái trẻ xinh đẹp về làm vợ, sau khi các cô bị bắt sẽ được hắn đưa cho một chiếc chìa khóa cùng một quả trứng gà, đồng thời nói rằng mình có việc đi ra ngoài mấy hôm, dặn các cô không được lấy khoá này để mở cửa phòng bí mật.

Nhưng các cô gái vì quá tò mò, lại ỷ vào tên phù thuỷ đã đi khỏi liền vi phạm điều cấm, cho tới khi vào trong phòng trông thấy thi thể trên mặt đất, trứng gà trong tay liền rơi xuống.

Trứng gà rơi xuống đất, nhiễm máu đỏ, cô gái làm thế nào cũng không có biện pháp lau sạch máu dính lên trứng.

Khi tên phù thuỷ quay về, thấy được vết máu dính trên trứng gà, liền lôi cô gái vào trong căn phòng mật đó, dùng rìu chặt cô thành mấy khúc.

Một câu chuyện giữa ba chị em, chỉ có người em nhỏ nhất kia vì thông minh mà thoát nạn, cuối cùng cô dùng trí thông minh cứu cả hai người chị, sau đó họ hợp sức giết chết tên phù thuỷ kia.

Ai cũng nói truyện cổ tích chỉ dành cho trẻ nhỏ, mà sau khi Lâm Thu Thạch đọc xong lại cảm thấy kinh hãi.

Đặc biệt là khi cô em gái nhỏ xếp lại các bộ phận của hai người chị để cứu họ sống dậy, còn có cảnh bọn họ sống lại một cách vui sướng, cảm thấy cực kỳ rợn người.

Truyện cổ này có chỗ giống với Yêu râu xanh, nhưng so với bên kia thì câu chuyện này có phần máu me hơn một chút.

Nhưng trên tờ giấy viết Chim Fairha có ý nghĩa gì? Lâm Thu Thạch lâm vào trầm tư, hắn thử liên hệ mấy chữ này cùng với những gì hắn đã trải qua, lại cảm thấy không có chỗ nào liên quan.

Vậy nếu không phải những gì đã trải qua, chẳng lẽ là tiên đoán tương lai? Lâm Thu Thạch nhớ tới mười hai cánh cửa tối om, cảm giác không ổn liền càng ngày càng dày đặc.


Không nghĩ ra đáp án, hắn nằm lại xuống giường, bắt đầu nhìn trần nhà phát ngốc.

Vốn dĩ gần đây hắn đang tính từ chức công tác sau đó về quê, nhưng vì hiện tại đột nhiên xuất hiện sự kiện này, mọi kế hoạch của hắn đều bị phá hỏng.

Sự tình phát sinh bên trong cánh cửa hoàn toàn vượt qua phạm vi hắn có thể hiểu được, không cách nào giải thích bằng lẽ thường.

Trong nhất thời hắn không thể tìm ra manh mối, chỉ cảm thấy tư duy có chút hỗn loạn.

Nghĩ rồi nghĩ, Lâm Thu Thạch chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Chất lượng giấc ngủ của hắn rất bình thường, trong phòng có động tĩnh gì đều sẽ lập tức tỉnh lại, Lâm Thu Thạch mơ mơ màng màng, nghe thấy động tĩnh rất nhỏ.

Hắn cho rằng tiếng động này là do Hạt Dẻ tạo ra, liền mơ màng gọi một tiếng: "Hạt Dẻ......"
Không có đáp lại.

Âm thanh biến mất, mũi Lâm Thu Thạch lại ngửi thấy một chút mùi hương nhàn nhạt, mùi hương này hơi đặc biệt, như là mùi của băng tuyết, cùng với đó, tuy hắn nhắm mắt, lại cảm nhận được một tầm mắt kỳ quái.

Đây là một loại cảm giác rất khó hình dung, tuy rằng Lâm Thu Thạch nhắm hai mắt, nhưng lại cảm nhận rõ ràng có người đang nhìn hắn, tầm mắt kia nóng rực, làm hắn vốn dĩ đã sắp ngủ sau lưng lại từ từ nổi lên da gà.

......!Trong phòng hắn có người, ý thức Lâm Thu Thạch dần dần thanh tỉnh, hơn nữa rõ ràng nhận ra điểm này.

"Sao lại dễ tỉnh như vậy?" Một giọng nam xa lạ đột nhiên vang lên, thanh âm kia cực kỳ gần, hơi thở nóng rực phả bên tai Lâm Thu Thạch.

Bị phát hiện đang giả vờ ngủ, Lâm Thu Thạch đành phải mở mắt.

Trong nhà không bật đèn, hắn chỉ có thể nương ánh trăng miễn cưỡng thấy rõ diện mạo người vừa tới.

Là một nam nhân cực kỳ đẹp, tuy rằng rất đẹp, nhưng một chút cũng không nữ tính, hắn lúc này hơi hơi nghiêng đầu, cười cười nhìn Lâm Thu Thạch, con ngươi màu đen ẩn nấp trong bóng đêm, làm Lâm Thu Thạch không thể phán đoán chính xác cảm xúc của hắn lúc này.


"Tỉnh?" Nam nhân dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên môi Lâm Thu Thạch, ngón tay hắn lạnh băng, không phải độ ấm mà con người nên có, nhưng lại đủ tinh tế, giống như là ngọc thạch.

Lâm Thu Thạch phản xạ có điều kiện muốn né tránh, lại bị nam nhân bắt được cánh tay, nam nhân có sức lực rất lớn, tay hắn như gọng kìm, thậm chí khi Lâm Thu Thạch giãy giụa còn cảm thấy cánh tay bị nắm hơi hơi đau —— giống như chỉ cần nam nhân này dùng thêm chút sức, tay hắn liền sẽ bị nắm gãy.

"Là người nào?" Lâm Thu Thạch nói, "Xâm nhập gia cư bất hợp pháp ——"
Nam nhân bị Lâm Thu Thạch chọc cười, hắn chậm rãi tới gần, cẩn thận quan sát Lâm Thu Thạch, sau đó nói nhỏ: "Đáng yêu giống hệt trong tưởng tượng của tôi."
Lâm Thu Thạch bị lời này làm sởn tóc gáy.

Hắn còn đang nghĩ nam nhân sẽ làm thêm hành động gì khác quá mức hơn, nam nhân lại buông lỏng tay, sau đó hắn bật đèn trên đầu giường.

Ánh sáng một lần nữa bao trùm căn phòng, đồng thời xua tan đi sự không rõ cùng với sợ hãi do bóng tối mang lại, Lâm Thu Thạch rốt cuộc có thể nhìn rõ ràng người trước mắt.

Bộ dáng nam nhân so với tưởng tượng của hắn còn đẹp hơn, nhưng lại xa lạ, ánh mắt hai người giao nhau, như là nhìn ra cảnh giác và chút khủng hoảng trong ánh mắt của Lâm Thu Thạch, nam nhân lại cười, hắn vươn tay về phía Lâm Thu Thạch, giọng điệu nhẹ nhàng: "Chào mừng đến với thế giới cửa sắt."
Lâm Thu Thạch không tiếp lời, biểu tình hắn hoài nghi: "Cậu là ai? Tại sao xuất hiện trong nhà tôi?"
Nam nhân cũng không ngại thái độ Lâm Thu Thạch lãnh đạm, hắn nói: "Xin chào, Lâm Thu Thạch, tôi tên Nguyễn Nam Chúc, tôi biết anh có rất nhiều thắc mắc, nhưng hiện tại tôi không có cách nào giải đáp cho anh từng thứ một."
Lâm Thu Thạch mím môi, biểu tình nhìn qua có chút cứng đầu.

Nguyễn Nam Chúc giơ tay nhìn đồng hồ: "Hiện tại anh có mười phút để mặc quần áo, sau đó tôi sẽ đưa anh đi đến một nơi."
Lâm Thu Thạch mới vừa há mồm, đã bị Nguyễn Nam Chúc cắt ngang, nam nhân xinh đẹp này nhìn qua không hề có tính uy hiếp, trên người lại tản ra cảm giác áp bách mạnh mẽ, hắn mỉm cười, làm thần kinh người căng chặt: "Anh không có quyền được từ chối."
Lâm Thu Thạch lộ vẻ mặt bất đắc dĩ.

Vừa rồi hắn đã trải nghiệm sức lực của Nguyễn Nam Chúc, biết nếu thật sự đối kháng, hắn liền không hề có phần thắng.

Không khí trở nên có chút ngưng đọng, Lâm Thu Thạch còn đang tự hỏi bản thân có cần nghe theo mệnh lệnh của nam nhân hay không, Hạt Dẻ vốn dĩ đang nằm bò ở phòng khách đột nhiên xuất hiện trong phòng ngủ, mềm mại kêu meo meo, còn dùng đầu cọ chân Nguyễn Nam Chúc.

Cảm giác áp bách mãnh liệt phát ra từ Nguyễn Nam Chúc nháy mắt biến mất, hắn cong lưng, bế Hạt Dẻ lên, động tác thành thạo gãi gãi cằm nó: "Anh còn nuôi mèo?"
Lâm Thu Thạch nói: "Phải......!Cậu......" Hắn còn muốn hỏi thân phận Nguyễn Nam Chúc, chỉ là lời đã đến trên miệng, lại cảm thấy Nguyễn Nam Chúc sẽ không trả lời vấn đề như hắn mong muốn.


Nhưng hắn lại nhớ tới gì đó, liền chần chờ đặt câu hỏi: "Cậu có quan hệ gì với Nguyễn Bạch Khiết?" Họ Nguyễn cũng coi như hiếm thấy, chưa kể nam nhân còn nói một câu, hoan nghênh hắn đến với thế giới cửa sắt, vậy tất nhiên là có liên quan với mười hai cánh cửa sắt kia.

Nguyễn Nam Chúc không trả lời, "Anh còn bảy phút."
Mặt Lâm Thu Thạch lộ vẻ bất đắc dĩ, nghĩ thầm tuy rằng người này rất đẹp, nhưng tính tình thật sự so với đá còn cứng hơn.

Vì thế tự nhận xui xẻo, mặc quần áo vào.

Cũng may hiện tại là mùa hè, mặc quần áo chỉ mất vài phút.

Bảy phút sau, hai người đúng giờ xuất hiện ở dưới tầng.

Lâm Thu Thạch lúc rời khỏi nhà rất là nghi hoặc quan sát khoá cửa một chút, thấy trên đó hoàn hảo không hư không hỏng, không có bất kì dấu vết cạy phá gì.

Nguyễn Nam Chúc như là đoán được suy nghĩ của hắn, tùy tay chỉ chỉ: "Tôi vào từ cửa sổ."
Lâm Thu Thạch: "......!Ha ha, cậu đừng đùa." Nhà hắn ở tầng mười sáu, bên ngoài không có chỗ nào để ẩn nấp, Nguyễn Nam Chúc chẳng lẽ bay từ cửa sổ vào?
Nguyễn Nam Chúc thấy hắn không tin, cũng không giải thích, xoay người liền đi.

Lâm Thu Thạch đi theo phía sau hắn nhỏ giọng lẩm bẩm, nói tự tiện xâm nhập gia cư là bất hợp pháp.

Nguyễn Nam Chúc: "Anh thử báo cảnh sát xem?"
Lâm Thu Thạch: "......"
Hai người tới gara phía dưới, không nghĩ tới xe để ở gara còn có người khác ngồi bên trong, người nọ ngồi ở vị trí buồng lái nhìn có vẻ như là sắp ngủ rồi.

Nguyễn Nam Chúc duỗi tay đập đập lên cửa kính: "Trình Thiên Lí."
Thiếu niên bị gọi là Trình Thiên Lí lúc này mới bừng tỉnh, dụi mắt nói: "Nguyễn ca, anh xong việc nhanh như vậy?"
Nguyễn Nam Chúc: "Đi."
Trình Thiên Lí vâng một tiếng, quay đầu đánh giá Lâm Thu Thạch một chút, "Quả nhiên rất đáng yêu."
Lâm Thu Thạch: "......" Bị một nam sinh nhỏ mới mười mấy nói đáng yêu, hắn một chút cũng không vui vẻ.

Nói thật, trước đó nếu không phải Nguyễn Nam Chúc gợi ý có liên quan đến cửa sắt, hắn đã cho rằng đây là một đám người buôn lậu.

Thời điểm bị Trình Thiên Lí đánh giá, Lâm Thu Thạch cũng đánh giá lại cậu ta, nam sinh này nhìn qua hẳn là chỉ mới mười sáu bảy tuổi, còn đang trong thời kỳ vỡ giọng, trên mặt vẫn còn có nét non nớt.


Quan sát đến đây, Lâm Thu Thạch ở ghế sau đột nhiên ngồi thẳng dậy, hắn nghĩ tới một vấn đề quan trọng......!
Nguyễn Nam Chúc thấy biểu tình hắn lo lắng, nói: "Làm sao?"
Lâm Thu Thạch: "Cho hỏi một chút, anh bạn này bao tuổi?"
Nguyễn Nam Chúc: "?"
Trình Thiên Lí ngồi phía trước: "Tôi mười sáu." Hắn vốn dĩ cho rằng Lâm Thu Thạch muốn cảm thán cậu ta nhỏ tuổi, đang định khoe khoang chiến tích, ai biết Lâm Thu Thạch nhỏ giọng lẩm bẩm: "Mười sáu......!Chưa có bằng lái đi."
Trình Thiên Lí: "......" Không hổ là nam nhân Nguyễn ca coi trọng, mạch não kiểu này không quá giống người bình thường đi.

Nguyễn Nam Chúc cũng cười, hắn nói: "Tôi đã thấy qua nhiều người như vậy, anh là người đầu tiên hỏi vấn đề này."
Lâm Thu Thạch: "Cho nên là có bằng lái hay không? Hôm nay tôi mới thấy một người chết vì tai nạn xe cộ.

Không thì để tôi lái đi? Kỹ thuật lái xe của tôi khá tốt."
Trong xe lâm vào một loại im lặng khó tả.

Trình Thiên Lí thở dài một tiếng, nói tiên sinh anh đừng lo lắng, tôi lái xe cũng đã ba năm, chỉ cần không gặp cảnh sát......!
Kết quả mới vừa ra khỏi cửa tiểu khu, ba người liền thấy một chú cảnh sát đang đứng lâm thời kiểm tra tài xế say rượu lái xe cách đó không xa.

Trình Thiên Lí: "Đệt."
Lâm Thu Thạch tỏ vẻ tôi đã nói rồi.

Vì thế Trình Thiên Lí mặt vô cảm đổi vị trí với Nguyễn Nam Chúc, nhìn đại ca nhà mình ngồi vào buồng lái, bản thân ngồi vào bên cạnh Lâm Thu Thạch còn liếc qua Lâm Thu Thạch trừng mắt một cái.

Lâm Thu Thạch đầy mặt vô tội, nghĩ thầm tôi chỉ là thuận miệng nói, ai biết được lại linh như vậy.

Tác giả có lời muốn nói:
Nguyễn Nam Chúc: Tôi tên Nguyễn Nam Chúc.

Lâm Thu Thạch: Tên hay!
Nguyễn Nam Chúc:......!Anh tới thử xem xem?
Lâm Thu Thạch: Lượn đây lượn đây.

Có người đã đoán được cốt truyện rồi, kể cả là cốt truyện hay cách phát triển câu chuyện thì cũng rõ ràng là tôi trước, tại sao mọi người lại thành thạo như thế vậy (tác giả khóc lóc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui