Bởi vì những lời này của Ngải Văn Thụy, trên mặt ba người đều mang thái độ chần chừ.
Lâm Thu Thạch nói: "Tôi qua đó nhìn xem." Hắn đi tới bên cạnh pho tượng, cẩn thận cầm một góc vải trắng, sau đó giơ tay nhẹ nhàng nhấc lên.
Vải trắng rơi xuống, lộ ra thứ bị phủ bên trong —— đó là một pho tượng xinh đẹp.
Bộ dáng pho tượng là một cô gái rũ mắt mỉm cười, cô ta ngồi ở trên ghế, mặc một bộ váy dài, tóc dài buông trên vai, đường cong tuyệt đẹp, rất sống động, chân thật đến mức dường như tuỳ thời đều sẽ biến thành người mà hoạt động.
Tuy rằng Cố Long Minh không hiểu biết lắm về nghệ thuật, nhưng vẫn bị bộ dáng pho tượng này làm cho kinh ngạc, cảm thán một câu: "Thật xinh đẹp......"
Nhưng sau khi Ngải Văn Thụy nhìn thấy pho tượng này, sắc mặt lại khủng hoảng, không tự chủ được lui về phía sau hai bước, run giọng nói: "Không......!Không đúng!"
"Cái gì không đúng?" Lâm Thu Thạch nhìn về phía cậu ta.
"Khi trước pho tượng này không phải như thế!!" Ngải Văn Thụy hiển nhiên là bị doạ bởi bộ dáng pho tượng này, tốc độ nhanh chóng nói, "Lúc chúng tôi thấy rõ ràng pho tượng này cũng chỉ có một cái đầu, sao lại có cơ thể!!"
"Có ý gì?" Mắt Cố Long Minh trợn tròn, "Ý cậu nói là pho tượng này trưởng thành??"
"Đúng vậy, trên cơ thể cô ta có thêm một bộ phận ——" Ngải Văn Thụy nói, "Lúc chúng tôi tới ước nguyện khi trước, tôi chắc chắn, pho tượng này, pho tượng này thật sự chỉ có cái đầu!"
Nhưng hiện tại, cô ta lại có cơ thể, chẳng những có cơ thể, thậm chí diện mạo càng ngày càng giống người.
Bởi vì lời Ngải Văn Thụy nói, pho tượng vốn dĩ xinh đẹp, lại có thêm một chút quỷ dị, thậm chí nụ cười nhẹ nhàng trên mặt cô ta, cũng trở nên khó tả, làm người nhìn không biết vì sao có chút sợ hãi.
"Tình huống lúc ấy rốt cuộc là như thế nào, cậu nói cẩn thận một chút." Chung quy Lâm Thu Thạch cảm thấy Ngải Văn Thụy vẫn còn che giấu cái gì.
Ngải Văn Thụy nhìn pho tượng thật cẩn thận, có chút sợ hãi: "Chúng ta đừng ở chỗ này có được không?"
"Được thôi." Lâm Thu Thạch đồng ý, hắn cũng cảm thấy pho tượng này làm người cảm thấy không quá thoải mái.
Vì thế ba người rời khỏi căn phòng này, thuận tay khóa cửa lại.
Nhưng mà bọn họ lại không chú ý tới, sau khi bọn họ khỏi phòng, khoá cửa phòng lại, nụ cười nhẹ nhàng trên mặt pho tượng cô gái, dần dần biến mất, biến thành lạnh nhạt vô cảm.
Đôi mắt làm bằng thạch cao kia, cũng thong thả chớp chớp.
Lâm Thu Thạch cùng Ngải Văn Thụy quay lại phòng hoạt động.
Ngải Văn Thụy vuốt cánh tay mình, vẫn chìm trong sợ hãi như cũ, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn lại phòng chứa đồ, hiển nhiên đang sợ hãi pho tượng xảy ra biến hoá kia.
"Lúc ấy rốt cuộc các cậu đã tiến hành nghi thức gì rồi?" Lâm Thu Thạch hỏi cậu ta.
"Là chị khoá trên dạy chúng tôi!" Ngải Văn Thụy nói, "Chị ấy đưa cho chúng tôi một con búp bê gỗ nhỏ, kêu chúng tôi nhỏ máu lên trên búp bê gỗ, sau đó bày tỏ ước nguyện với pho tượng......"
"Chị khoá trên?" Lâm Thu Thạch nói, "Hiện tại cô ấy đâu?"
Ngải Văn Thụy nhìn thời gian, nói: "Giờ này chị ấy hẳn vẫn đang đi học đi."
"Cô ta vậy mà không xảy ra việc gì?" Cố Long Minh hơi không thể tưởng tượng nổi, "Loại cốt truyện này, người đầu tiên muốn tìm đường chết, không phải đều chết nhanh nhất sao?"
Ngải Văn Thụy đối với việc Cố Long Minh nói trắng ra tỏ vẻ không lời nào để nói.
"Xảy ra nhiều chuyện như vậy, cậu cũng không tìm cô ấy để nói chuyện?" Lâm Thu Thạch cảm thấy không thích hợp, "Chắc chắn cô ấy biết chút gì đi?"
"Mấy người bọn tôi đều bị dọa mất mạng, làm sao còn dám ở chung với nhau." Ngải Văn Thụy cười khổ, "Nếu không phải tôi với bọn Tiểu Hòa học cùng lớp, chỉ sợ ngay cả mặt cũng không muốn gặp." Nói đến Tiểu Hòa, biểu cảm của Ngải Văn Thụy lại trầm xuống, có vẻ là từ cái chết của cậu ta, liên tưởng đến tương lai của mình.
Chuyện này nếu vẫn không xử lý xong sớm chút, cái chết của Ngải Văn Thụy cũng chỉ là chuyện sớm muộn.
"Đi tìm cô ấy xem." Lâm Thu Thạch nói, "Chắc chắn cô ấy là nhân vật mấu chốt, còn có......" Hắn móc từ trong túi ra một tấm chụp ảnh chung, "Cậu biết mấy người trên tấm ảnh này không?"
"Biết chứ." Ngải Văn Thụy nhìn thoáng qua cho ra đáp án, "Bọn họ......!Bọn họ là ba người lấy máu đầu tiên."
"Người đằng sau cùng không chơi?" Lâm Thu Thạch nhớ rõ trên này còn có một người sống sót.
"Không chơi." Ngải Văn Thụy nói tới đây, dường như là cảm thấy có chỗ kỳ lạ, "Không đúng......!Quan hệ của hắn ta với chị khoá trên tốt nhất, cũng ở đó, sao lại không chơi nhỉ?" Cậu ta gãi gãi đầu, có chút không rõ, "Hơn nữa lúc ấy vậy mà tôi không chú ý tới việc này......"
Lâm Thu Thạch nhìn thời gian, lúc này đã sắp đến giờ hết tiết cuối cùng, rất nhanh liền sẽ tới ban đêm, buổi tối bọn họ chỗ nào cũng không đi được, Lâm Thu Thạch nói: "Cậu dẫn chúng tôi đi tìm người đó, tôi muốn nói chuyện với cô ấy."
Ngải Văn Thụy gật gật đầu.
Chị khoá trên học ngành điêu khắc chuyên nghiệp giống như bọn họ, là sinh viên năm tư.
Lớp học tiết này cũng vừa lúc là bên cạnh sân thể dục, không cần đi quá xa đã tới.
Ở bên ngoài phòng học, Lâm Thu Thạch nghe thấy tiếng chuông tan học vang lên, sau đó liền có sinh viên lục tục ra ngoài.
Ngải Văn Thụy ngó đầu nhìn vào bên trong, một hồi lâu vẫn chưa nhìn thấy người mình muốn tìm, cậu ta có chút nghi hoặc lẩm bẩm: "Chẳng lẽ là chị ấy trốn học, hay là xảy ra chuyện gì......"
Lâm Thu Thạch nói: "Tìm một sinh viên hỏi một chút đi."
"Ừ." Ngải Văn Thụy gật gật đầu, duỗi tay cản một sinh viên đang đi ra ngoài, nói: "Bạn học, cậu có biết Chu Như Viện không?" Chu Như Viện là tên của cô gái kia.
"Ai?" Vẻ mặt sinh viên kia mờ mịt, "Không biết."
Ngải Văn Thụy sửng sốt: "Anh không biết chị ấy?" Cậu ta có dự cảm không hay, nhanh chóng đi ngăn sinh viên khác, tiếp tục hỏi cậu ta có biết Chu Như Viện hay không.
Ai biết liên tục hỏi bốn năm sinh viên đi ra từ phòng học, đối mặt với vấn đề của Ngải Văn Thụy, mỗi người đều lắc đầu, tỏ vẻ trong lớp mình, căn bản không có sinh viên nữ nào gọi là Chu Như Viện.
Cái này làm Ngải Văn Thụy hoàn toàn dựng hết cả lông tơ, da gà nổi lên khắp thân, cảm xúc hơi hoảng loạn: "Làm sao có thể —— làm sao có thể không biết, rõ ràng chị ta còn từng học cùng tiết với mấy người này!"
Lâm Thu Thạch nghĩ nghĩ, đi vào phòng học gặp giáo viên, hỏi ông ta có biết Chu Như Viện hay không.
Ai biết thầy giáo nghe thấy cái tên này liền đổi sắc mặt, nói: "Cậu là ai, chạy tới trường chúng tôi hỏi cái này làm gì!"
"Chúng tôi được hiệu trưởng mời về đây điều tra sự kiện tử vong trong trường." Loại thời điểm này, thân phận NPC cho bọn họ vẫn dùng được, Lâm Thu Thạch giải thích, "Thầy biết Chu Như Viện đúng không? Có thể nói cho chúng tôi biết về chuyện của cô ấy không?"
Biểu tình giáo viên kia do dự, chần chừ nói: "Cô bé......!Chuyện của cô bé lúc ấy ở trong trường học......!Thật ra rất nổi tiếng, nhưng sau đó vì đã qua mấy khoá sinh viên, liền dần dần không ai biết."
Ngải Văn Thụy đã nghe ra hàm nghĩa ẩn giấu trong lời giáo viên kia, cậu ta hoảng sợ nói: "Chẳng lẽ Chu Như Viện đã ——"
"Đúng vậy, cô bé đã chết rồi." Thầy giáo nói, "Đã chết hơn 5 năm."
Ngải Văn Thụy bị những lời này dọa cả người phát run.
Cố Long Minh sợ cậu ta lại bắt đầu khóc, nhanh chóng đè vai của cậu ta an ủi cậu ta, nói: "Không có việc gì đâu, đừng lo lắng, chúng tôi vẫn đây mà."
Ngải Văn Thụy mang theo tiếng nức nở ừ một tiếng.
"Cô ấy rốt cuộc làm sao vậy?" Lâm Thu Thạch hỏi.
"Cô bé là sinh viên ngành điêu khắc." Giáo viên nói, "Lúc ấy hình như là tham gia một giải đấu ngoài trường, chuyện không lấy được thành tích đối với cô bé là đả kích rất lớn, sau đó liền tự sát."
Ông ta nói đơn giản, nhưng nhìn từ biểu tình của giáo viên, việc này tuyệt đối không chỉ có nội dung như này, bởi vì thời điểm ông ta nói những việc này, giữa biểu cảm cũng mơ hồ mang theo chút sợ hãi, có vẻ cũng không muốn đàm luận quá nhiều.
"Tự sát, tự sát như thế nào?" Lâm Thu Thạch lại không định để chuyện này cứ như vậy bị lừa gạt qua đi, "Thầy có thể nói kỹ càng tỉ mỉ một chút không?"
Giáo viên nói: "Tôi cũng không quá rõ ràng......" Ông ta hơi không muốn nhắc lại.
"Nếu không xử lý xong chuyện này, khả năng lại có càng nhiều sinh viên bị hại." Lâm Thu Thạch nói, "Thầy thật sự không biết? Những sinh viên này đều hơn hai mươi tuổi, cứ như vậy uổng mạng......" Hắn nhìn Ngải Văn Thụy bên cạnh, thằng nhóc này lại bắt đầu khóc nức nở.
Cũng không biết là do Lâm Thu Thạch nói, hay là do nước mắt của Ngải Văn Thụy, giáo viên cuối cùng vẫn thở dài, ông ta nói: "Cô bé tự sát ở trong trường."
"Trong trường?" Lâm Thu Thạch có chút kinh ngạc.
"Đúng vậy, trong trường, hơn nữa cách chết......!Có chút kỳ quái." Giáo viên nói, "Không lấy được giải thưởng là đả kích rất lớn với cô bé, cô bé cắt cổ tay xong lại nhỏ máu tươi lên trên tác phẩm của mình......!Đến khi có người phát hiện, thì đã không còn."
Nói đến tác phẩm, Lâm Thu Thạch lại lập tức nhớ tới pho tượng kia, hắn vội hỏi nói: "Thấy đã từng nhìn thấy tác phẩm của cô ấy chưa?"
"Nhìn qua một lần." Giáo viên nói, "Là pho tượng một người con gái, rất xinh đẹp, nhưng tác phẩm lại thiếu hồn, không đoạt giải cũng hợp tình hợp lý."
Ông ta thở dài, trong giọng điệu mang theo chút tiếc nuối, "Cô bé là hạt giống tốt, cứ như vậy đi rồi, thật sự là quá đáng tiếc." Nói xong lời này, ông ta nhìn nhìn đồng hồ, nói, "Tôi phải đi trước."
"Cảm ơn thầy." Lâm Thu Thạch nói lời cảm ơn với ông ta.
Giáo viên kia gật gật đầu với hắn, cầm cặp da rời khỏi phòng học.
Từ sau khi biết chị khoá trên không phải người, Ngải Văn Thụy liền vẫn luôn ở trong trạng thái ngây ra như phỗng, lúc này thầy giáo đi rồi, Cố Long Minh đập một phát lên lưng cậu ta, nói: "Người anh em, cậu có ổn không?"
"Tôi không ổn ——" Ngải Văn Thụy nói.
"Rốt cuộc cô ấy xen lẫn trong các cậu đã bao lâu?" Lâm Thu Thạch hỏi.
"Tôi không biết, tôi không nhớ rõ." Ngải Văn Thụy nói, "Cứ như, cứ như ngay từ đầu chị ta đã ở trong phòng hoạt động câu lạc bộ, lúc ấy chúng tôi còn từng vui đùa, nói chị ta coi phòng hoạt động như là nhà......" Cậu ta run lập cập, "Đúng vậy, chị ta không phải người, coi nơi nào là nhà không phải đều là chuyện bình thường sao?"
Lâm Thu Thạch cũng không biết nên nói cái gì, hắn nhìn nhìn sắc trời, nói: "Đi ăn cơm chiều trước đi, buổi tối trở về lại nói tỉ mỉ."
Ba người tới nhà ăn, tùy tiện ăn chút gì đó.
Ngải Văn Thụy dọc theo đường đi vẫn luôn muốn nói lại thôi, cho đến khi ăn xong hết đồ rồi, cậu ta mới ngượng ngùng xoắn xít nói: "Cái kia, buổi tối các anh đang ở nơi nào vậy?"
"Ký túc xá đó." Cố Long Minh hiểu ý Ngải Văn Thụy, "Cậu làm sao? Không phải là muốn ở cùng chúng tôi đấy chứ?"
"Không được sao?" Ngải Văn Thụy nói, "Anh không thể ban ngày lúc cần tôi liền gọi, buổi tối không cần tôi liền ném, anh sẽ không vô tình như vậy chứ?" Lúc cậu ta nói lời này cảm xúc đặc biệt kích động, dẫn tới sinh viên xung quanh đều ném qua bọn họ ánh mắt khác thường nào đó.
Nơi này rốt cuộc vẫn là trường học nghệ thuật, bất kể là gay hay les đều cực kỳ thường thấy, cho nên đương nhiên mọi người sẽ nghĩ nhiều một chút.
Cố Long Minh: "Tôi không có không cần cậu......" Cậu ta nói xong lời này cảm thấy có hơi hiểu lầm, nhanh chóng giải thích, "Nếu cậu sẵn lòng, cũng có thể nằm cũng giường với chúng tôi!"
"Vậy thật tốt quá." Ngải Văn Thụy nói, "Vậy tôi đành chịu khó một chút nằm cũng giường với các anh đi."
Lâm Thu Thạch nhìn bản mặt mướp đắng kia của Cố Long Minh không biết vì sao hơi buồn cười.
Cơm nước xong, bọn họ trở về ký túc xá, những người khác trong đoàn cũng lục tục trở lại, có vào phòng, có đứng ở hành lang nghỉ ngơi.
Từ biểu tình của mọi người xem ra, tiến triển hôm nay cũng không tính là quá thuận lợi.
Nhưng Lâm Thu Thạch cảm thấy bọn họ còn may, bởi vì ít nhất bọn họ tìm được nhân vật mang tính mấu chốt —— một chị khoá trên học năm tư vốn không nên tồn tại.
"Ấy, đây là ai vậy?" Cô gái Tả Ti Ti xinh đẹp Lâm Thu Thạch có chút ấn tượng nhìn thấy Ngải Văn Thụy bọn Lâm Thu Thạch mang về hiếu kỳ nói, "Mấy người thế này là dẫn N......dẫn sinh viên tới đây?" Có vẻ cô ta muốn nói NPC, nhưng lời nói tới bên miệng lại nuốt về.
"Ừ." Lâm Thu Thạch nói, "Cố Long Minh để ý."
Cố Long Minh: "???"
"À, nhàn hạ thoải mái khá tốt đấy." Tả Ti Ti nhìn Cố Long Minh một cái, "Chú ý thân thể nhé người trẻ tuổi."
Cố Long Minh không lời nào để nói, chỉ có thể trừng mắt nhìn Ngải Văn Thụy một cái, Ngải Văn Thụy bị trừng vẻ mặt vô tội, muốn giải thích cái gì, lại dưới cái trừng mắt của Cố Long Minh oan khuất im tiếng.
Ba người trở lại phòng, Lâm Thu Thạch đơn giản rửa mặt xong, bắt đầu sửa sang lại manh mối hôm nay có được.
Chị khoá trên kia không phải người, cô ta trà trộn vào câu lạc bộ điêu khắc chỗ Ngải Văn Thụy, hơn nữa dẫn bọn sinh viên ước nguyện dưới một pho tượng kỳ quái.
Cuối cùng ước nguyện của từng sinh viên đều được thực hiện, chỉ là khi thực hiện được nguyện vọng lại phải trả cái giá trầm trọng —— bọn họ đều đã chết.
Một gian phòng có bốn cái giường, Ngải Văn Thụy ngồi ở giường trên Cố Long Minh, dựa vào chăn vẻ mặt muốn tắt thở.
Cố Long Minh không biết lấy ra một quả cà chua từ nơi nào, một bên gặm một bên nói: "Cho nên lúc ấy rốt cuộc cậu ước nguyện vọng gì?"
"Tôi?" Ngải Văn Thụy nói, "Nguyện vọng của tôi giống như bọn họ thôi......"
"Giống nhau?" Cố Long Minh nói, "Cho nên cậu với bọn họ cùng nhau đoạt giải à?"
"Không mà." Ngải Văn Thụy thành thành thật thật trả lời.
"Vậy mà lại không?" Cố Long Minh không thể tưởng tượng, "Chẳng lẽ sức mạnh siêu nhiên cũng không cách nào giúp cậu đoạt giải? Cậu khắc đến cùng kém bao nhiêu vậy."
"Không phải kém." Ngải Văn Thụy cả giận nói, "Là căn bản tôi không có tham gia." Cậu ta thở dài, "Không thì anh cảm thấy bây giờ tôi còn có khả năng ngồi ở chỗ này nói chuyện với anh à?"
Người đoạt giải từng người chết đi, tử trạng thê thảm vô cùng, Ngải Văn Thụy nếu tham gia thi đấu, làm sao còn thoi thóp được đến nửa năm sau.
Chẳng qua tuy rằng nguyện vọng của cậu ta không được thực hiện, nhưng sức mạnh của thứ kia lại dường như đang từ từ mạnh lên, thậm chí ý đồ xuống tay với cậu ta.
Lâm Thu Thạch lại đang cúi đầu nhìn một tấm ảnh chụp tập thể, hắn nói: "Người sống sót cuối cùng trong ảnh, tên là Chu Hàm Sơn đúng không?" Hắn đã xem qua tư liệu của người này ở thư viện hồ sơ.
"Đúng vậy." Ngải Văn Thụy gật gật đầu, "Quan hệ của bốn người họ rất tốt, ai biết sau đó lại phát sinh chuyện như vậy đâu."
Cậu ta nghĩ nghĩ, "Nhưng mà, ngay lúc đó đúng là có một chỗ đặc biệt kỳ quái."
"Chỗ nào?" Lâm Thu Thạch hỏi.
"Hắn ta không tham dự trò chơi này." Lúc trước Ngải Văn Thụy đã nói qua về chuyện này, chỉ là lúc này lại nói càng tỉ mỉ hơn một ít, "Thật ra hiện tại nghĩ đến thật sự rất quái lạ, bởi vì ban đầu trò chơi này là do hắn ta nói ra."
"Vậy hiện tại hắn ta đâu?" Cố Long Minh hỏi.
"Vẫn còn trong trường học đi." Ngải Văn Thụy nói, "Hiện tại đã năm ba, sắp phải bắt đầu làm đề cương luận văn, còn phải bắt đầu tìm việc, mọi người đều thật sự bận, hẳn là đều ở trong trường."
"Chắc chắn hắn ta biết cái gì đó." Lâm Thu Thạch nói, "Người này có lẽ có liên quan đến Chu Như Viện."
Ngải Văn Thụy gật gật đầu, cậu ta nói: "Nhưng nói lại, hiện tại chị gái kia sẽ không tìm tới cửa đấy chứ......"
Cố Long Minh với Lâm Thu Thạch nghe xong lời Ngải Văn Thụy nói cũng không lên tiếng, hiển nhiên mọi người đều không quá xác định chuyện này.
Bóng đêm trầm xuống, bao phủ trường học ở trong bóng tối.
Ngải Văn Thụy sớm lên giường, lăn qua lộn lại không ngủ được, thật ra Lâm Thu Thạch cũng không ngủ được, chỉ là kể cả hắn không ngủ được cũng không thích động đậy, bởi vì nhích tới nhích lui liền càng lên tinh thần.
Hai người họ ngủ không được, Cố Long Minh lại không hề chịu một chút ảnh hưởng, rất nhanh trong phòng liền vang lên tiếng hắn hít thở vững vàng.
"Anh ngủ rồi à?" Ngải Văn Thụy nhỏ giọng hỏi câu.
Lâm Thu Thạch trầm mặc một lát: "Chưa có."
Ngải Văn Thụy: "Tôi không ngủ được làm sao bây giờ......"
Lâm Thu Thạch: "Nhắm mắt lại, đừng nghịch di động, một lát liền ngủ được."
"Nhưng tôi sợ." Ngải Văn Thụy nói, "Tôi sợ chị ta tới tìm tôi."
Lâm Thu Thạch: "Cậu không ngủ cô ấy liền không tới tìm cậu?"
Ngải Văn Thụy: "......" Thế mà có chút đạo lý.
"Ngủ đi." Lâm Thu Thạch nói, "Là phúc thì không phải họa, là họa tránh không khỏi."
Cũng không biết có phải một đống câu nói của Lâm Thu Thạch an ủi Ngải Văn Thụy hay không, cậu ta lại thở dài thêm vài lần, liền yên tĩnh, có vẻ cũng ngủ rồi.
Lâm Thu Thạch nửa khép mắt, ở trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh, loại trạng thái này chỉ cần có một chút âm thanh hắn liền có thể thoát khỏi từ trong giấc ngủ.
"Thình thình." Tiếng vang rất nhỏ đánh thức Lâm Thu Thạch, hắn mở mắt trong bóng đêm, nhìn về phía phát ra tiếng......!Là trần nhà.
Âm thanh này dường như cách một lớp tường nên bọn họ cũng không thể nghe thấy quá mức rõ ràng, nếu là tầng một còn may, có thể là người ở tầng hai đang đi lại, nhưng hiện tại bọn họ lại đang ở tầng hai, cũng nghĩa là, trên đầu bọn họ......!Không có người.
"Thình thình." Động tĩnh trên trần nhà vẫn đang tiếp tục.
Lâm Thu Thạch nghe tiếng, cảm giác không tốt lắm, bởi vì âm thanh này nghe ra quả thực giống như là có người đang nằm xuống sàn nhà gõ gõ, một bộ dáng đang tìm thứ gì.
Lâm Thu Thạch nghĩ tới cái gì, hắn lập tức bật dậy, đi đến bên cạnh Ngải Văn Thụy lay tỉnh cậu ta.
Ngải Văn Thụy mơ mơ màng màng tỉnh lại từ trong ngủ mơ, mở mắt liền trông thấy khuôn mặt Lâm Thu Thạch gần trong gang tấc, đang muốn kêu ra tiếng, lại bị Lâm Thu Thạch bịt kín miệng.
"Xuống khỏi giường." Lâm Thu Thạch nói nhỏ bên tai cậu ta, "Đừng nói chuyện, đừng phát ra âm thanh."
Ngải Văn Thụy gật đầu thật mạnh, hiển nhiên cậu ta cũng nghe thấy tiếng vang khó tả trên đỉnh đầu mình, tiếng vang này tuyệt đối không thể thuộc về nhân loại, nếu không thuộc về nhân loại......!Ngải Văn Thụy hoảng loạn từ trên giường bò lên, nhanh chóng xuống giường.
Cậu ta mới vừa xuống giường, trên trần nhà liền truyền đến một tiếng vang lớn, Lâm Thu Thạch ngước mắt nhìn lại, phát hiện trần nhà lại là bị một bức tượng điêu khắc thật lớn phá thủng.
Bức tượng điêu khắc kia là tượng bán thân, rơi thẳng xuống đệm giường Ngải Văn Thụy, khiến tấm thép trên giường biến dạng.
Có thể nghĩ, nếu lúc này Ngải Văn Thụy vẫn nằm ở trên giường, vậy khẳng định là dữ nhiều lành ít.
"Vãi chưởng!" Cố Long Minh cũng bị động tĩnh này làm bừng tỉnh, mở to mắt hỏi, "Làm sao vậy!"
Lâm Thu Thạch nói: "Chạy nhanh lên —— đã xảy ra chuyện."
Cố Long Minh ngồi dậy, lúc này mới nhìn thấy trên trần nhà bọn họ có thêm một cái lỗ hổng lớn, nhưng cái lỗ này cũng không phải thứ khủng bố nhất, khủng bố nhất chính là, hắn nhìn thấy rõ ràng, bên cạnh cái lỗ, có một đôi mắt màu đen, cặp mắt kia không có tròng mắt màu trắng, chỉ còn lại đồng tử màu đen, đang không có ý tốt từ trong lỗ hổng lớn đánh giá bên trong phòng.
Đôi mắt đánh giá một hồi, dường như không tìm thấy thứ mình muốn tìm, vì thế trong ánh mắt liền hiện lên vài phần phẫn nộ, ngay sau đó biến mất trong đêm tối.
Ba người trong phòng cũng chưa dám nói lời nào, Cố Long Minh nhìn cái lỗ hổng kia nghẹn một lúc lâu, cuối cùng nghẹn ra một câu: "Này mẹ nó còn có thể ngủ à?"
"Tôi không ngủ được ——" Ngải Văn Thụy vừa muốn khóc.
"Đổi phòng đi." Lâm Thu Thạch nhìn Ngải Văn Thụy một cái, "Trời cũng sắp sáng."
Dù sao phòng dư vẫn là không ít, ba người yên lặng thu dọn đồ vật, đổi sang phòng khác, đương nhiên trước khi đổi phòng Lâm Thu Thạch còn đi kiểm tra một chút cái pho tượng nện xuống giường Ngải Văn Thụy.
Phát hiện diện mạo pho tượng này gần như giống như đúc pho tượng bên trong thư viện......!
Lâm Thu Thạch nghĩ thầm tầm này làm quỷ cũng rất không dễ dàng, giết người còn phải chơi lớn bê pho tượng từ xa lắc tới đây.
Ba người đổi phòng, hoàn toàn không ngủ được.
Ngải Văn Thụy ngồi ở bên cửa sổ, ngây ngốc nhìn ra ngoài.
Cố Long Minh hỏi cậu ta nghĩ cái gì.
"Tôi đang nghĩ, lúc ấy nếu tôi đổi nguyện vọng thì thật tốt." Ngải Văn Thụy nói, "Anh nói nếu lúc ấy tôi ước tôi có thể trường sinh bất tử......"
Cố Long Minh: "......"
"Tôi đây chẳng phải là kiếm lớn??" Ngải Văn Thụy biết vậy chẳng làm.
"Đúng vậy." Cố Long Minh sâu kín tới câu, "Nhưng cậu cũng không nghĩ tới, sống cũng có rất nhiều loại phương thức à? Biến thành người thực vật còn không phải một loại cách sống."
Ngải Văn Thụy: "......!Đúng nhở." Cậu ta lại bắt đầu buồn rầu, "Tôi không nên đi tìm chết kiểu này, kể cả là vai chính, trong phim kinh dị cũng đa số không có kết cục gì tốt."
Cố Long Minh vỗ vỗ bả vai cậu ta: "Chưa kể cậu còn không nhất định là vai chính đâu."
Ngải Văn Thụy: "Tôi muốn khóc quá."
Cố Long Minh nhanh chóng bổ sung: "Kể cả không phải vai chính thì cậu cũng là nam thứ quan trọng!"
Ngải Văn Thụy: "......" Nhưng nam thứ trong phim kinh dị, không phải đều con mẹ nó người này chết còn thảm hơn người kia à?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...