Tử Vong Khai Đoan

Ngay khi còn đang chiến đấu với Ác Ma trong Nam Bắc Chiến Trường, Bùi Kiêu đã bắt đầu cảm thấy chấp niệm trong cơ thể mình đang thăng hoa và trở nên mạnh mẽ hơn, thậm chí chất lượng của chấp niệm đã biến đổi tới mức nghiêng trời lệch đất.

Trước kia, mỗi đơn vị chấp niệm của Bùi Kiêu có thể chứa được hai đơn vị năng lượng tiêu chuẩn. Được như vậy chính là do hắn đã sẵn sàng vứt bỏ tính mạng vì món nợ ân tình với Cung Diệp Vũ. Lúc đó tâm tính hắn hoàn toàn chân thật, bản tâm thông suốt, khiến cho chấp niệm trở nên trong vắt như ngọc lưu ly. Sau đó là một trận ác chiến với quỷ quái Ma Vương cấp, làm cho chấp niệm của hắn chấn động vài lần, khiến cho nó giống như được gột giửa qua vậy. Cuối cùng khiến sức chứa năng lượng của chấp niệm tăng lên một tầng mới.

Tuy vẫn kém xa sức chứa gấp mười lần của Cung Diệp Vũ nhưng cũng vẫn rất ít người có thể đạt được sức chứa năng lượng gấp đôi lượng chấp niệm như hắn. Thế nên, việc chất lượng chấp niệm trở nên mạnh hơn là phần thưởng còn quý giá hơn bất kỳ món Thiên Sinh Vũ Khí nào lấy được trong ảo giới lần đó.

Còn trong trận chiến tại Nam Bắc Chiến Trường lần này, tuy hắn không thể một lần nữa tìm được tâm tính thực sự, cũng không thể làm bản tâm thông suốt, nhưng trận này hắn một mình tác chiến, lại trải qua vài lượt cảm xúc dâng trào cực độ. Đầu tiên là sự gột rửa của cảm xúc phẫn nộ! Nhất là khi hắn cho rằng hơn bảy mươi tên Tự Do Linh Hồn kia đã tử vong toàn bộ. Cảm xúc phẫn nộ khi ấy đã đạt tới cực điểm.

Đồng thời hắn còn được cỗ ý chí uy nghiêm của trường khí thế do Ác Ma phát ra mài giũa. Tuy cỗ ý chí đó chỉ nhằm để đè ép hắn, nhưng điều này cũng không phải là không có lợi cho hắn. Chống trọi với sự đè ép đó, ngược lại cũng chính là một dạng tôi luyện cho chấp niệm.

Tiếp đó là nỗi tuyệt vọng khi Bạo Viêm Cự Phủ bị cắn nuốt, rồi đến lúc hắn giết chết Ác Ma cảm xúc đau thương bị dẫn dắt từ những lời ai oán của nó. Cuối cùng là sự sung sướng đến phát điên khi tìm lại được Bạo Viêm Cự Phủ đã mất. Những cảm xúc đó thực sự có thể hình dung là ‘vui mừng đến tột đỉnh, giận dữ đến tột độ’, đó chính là những cung bậc cảm xúc cực đoan nhất mà con người có thể gặp phải, nếu như người sống trải qua thì rất có thể sẽ vì vậy mà đột tử.

Nhưng với linh hồn của người chết thì không cần phải lo điều đó. Có điều, lại rất ít linh hồn có thể dẫn phát được những cảm xúc đó ra từ chân tâm của chính mình. Ví dụ như khi Bùi Kiêu thấy hơn bảy mươi người kia chết đi, hắn thật sự đã muốn báo thù cho bọn họ, đó là sự phẫn nộ thật sự phát ra từ tận đáy lòng hắn. Chính nhờ loại tình cảm phát ra thuần túy bản tâm, giống như một đứa trẻ sơ sinh, không màng tới kết quả đó đã khiến hắn được ý chí phẫn nộ gột rửa.

Đến khi mọi người đi hết, chỉ còn Dương Đỉnh Thiên trong phòng, Bùi Kiêu mới dặn dò hắn vài câu rồi lập tức nhắm mắt tĩnh tọa, đi vào trạng thái toàn tâm cảm nhận chấp niệm.

Trước khi đi vào Nam Bắc Chiến Trường, chấp niệm của Bùi Kiêu đã có trạng thái giống như ngọc lưu ly, tuy trong vắt nhưng vẫn còn những bóng khí mờ mờ, có cảm giác giống như đôi chỗ bên trong miếng thủy tinh lại có những mảng màu sắc khác… Nhưng lúc này, chấp niệm của Bùi Kiêu đã giống như một miếng thủy tinh thuần một màu. Mặc dù trong miếng thủy tinh này vẫn còn lẫn không ít bóng khí nhưng độ trong thì đã hơn hẳn trạng thái ngọc lưu ly lúc trước. Hơn nữa, khi nhìn kỹ thì dường như trong lòng khối chấp niệm này còn có những tia sáng kì lạ chớp nháy đều đặn.

( Thì ra là vậy! Đúng như lời Cung Diệp Vũ đã giải thích: linh hồn thực chất được tạo thành từ chấp niệm. Nhưng không phải là loại chấp niệm có thể nhìn thấy bằng mắt thường này mà là một loại chấp niệm ở trong tư tưởng, một loại cảm xúc, hoặc có thể gọi là ‘một loại bản tâm’. Bởi vì linh hồn thể chỉ là ý thức thuần túy, vậy nên loại trạng thái của tinh thần là rất quan trọng. Liệu có phải trạng thái tinh thần đó chính là cái mà trong các tôn giáo hay thần thoại vẫn nói: nhất niệm thành Phật, nhất niệm thành Ma? )


Bùi Kiêu giật mình khi thấy dung lượng chấp niệm của mình đã tăng lên gấp hai. Lúc này, tỷ lệ giữa chấp niệm và năng lượng đã đạt tới 1:4, làm cho hắn khiếp sợ tới mức khó mà hình dung nổi. Sau khi suy nghĩ cẩn thận về những gì diễn ra trong trận chiến tại Nam Bắc Chiến Trường vừa rồi, hắn đã hiểu ra được một bí quyết, chính là tác dụng quan trọng của những cơn chấn động cảm xúc đối với chấp niệm.

Nhưng đó cũng không phải kiểu chấn động cảm xúc do cố ý tạo ra. Nếu một người tự nhốt mình trong phòng rồi tìm cách làm bản thân tức giận hoặc đau đớn, vậy thì dù có uất ức tới ngất đi hoặc chịu đau đớn do chấp niệm tan vỡ cũng chắc chắn không thể làm cường độ của chấp niệm tăng lên được. Lý do là vì cảm xúc của người này không hề phát ra từ bản tâm, mà chỉ vì muốn mạnh lên mới tìm cách làm mình phẫn nộ và đau đớn. Việc đó thuần túy chỉ là tự hành xác mà thôi.

Sau một lúc lâu quan sát chấp niệm bên trong cơ thể, Bùi Kiêu mới mở mắt, thở dài một hơi nhẹ nhõm, rồi như lẩm bẩm tự nói: “Giờ thì ta đã hiểu vì sao Diệp Vũ luôn phóng túng cảm xúc của mình như vậy. Thì ra là thế! Thì ra là thế!”

Lý do mà Cung Diệp Vũ luôn phóng túng cảm xúc của mình, một mặt vì đó chính là bản tính của hắn, tính cách trời sinh như vậy. Mặt khác thì đó cũng là một biện pháp để nâng cao thực lực. Thực ra thì đến lúc này Bùi Kiêu mới hiểu được nguyên lý của chuyện đó. Linh hồn được tạo thành từ đủ các loại cảm xúc và khi mỗi một loại cảm xúc đạt tới mức được phát ra từ bản tâm thì đều sẽ khiến cho cường độ của chấp niệm tăng mạnh, qua đó làm cho sức chứa năng lượng của chấp niệm cũng tăng lên. Đây chính là phương pháp để linh hồn Nhập Ma cấp tăng lên thực lực.

Kể từ lúc gặp được Cung Diệp Vũ, thật ra Bùi Kiêu đã bắt đầu tổng kết ra lộ trình thăng cấp của linh hồn. Đó là bắt đầu từ Nhập Ma cấp tới Chân Ma cấp, rồi đến Chân Ma cấp đỉnh cao, cuối cùng là Ma Vương cấp. Trong đó thì Bùi Kiêu cũng đã phân tích được cách thức thăng cấp trên lý thuyết. Nhưng nói ra thì cũng thật buồn cười, giống như ‘người đứng trong Lô Sơn’ (1) thì chỉ biết mình đang ở Lô Sơn mà không biết cụ thể là ở đâu, Bùi Kiêu cũng không nắm rõ được quá trình cụ thể để thăng cấp từ cấp đầu tiên là Nhập Ma tới Chân Ma cấp. Hắn chỉ biết rằng đầu tiên dung lượng chấp niệm phải đạt tới ít nhất là 500 đơn vị, sau đó phải tìm được bản tâm – ‘nhân’ của chính mình, nhận biết và quán triệt bản tâm. Nhờ đó mà đạt tới được Chân Ma cấp.

Nhưng làm thế nào mới tìm được bản tâm của mình? Làm thế nào để nhận biết được đó là bản tâm? Làm thế nào để quán triệt bản tâm mình? Tất cả vẫn đang chìm trong một màn sương mù, thậm chí cả Cung Diệp Vũ cũng không biết phải giải thích cho hắn như thế nào. Đó là những điều chỉ có thể tự hiểu ra chứ người khác không thể dạy cho được!

Phải đến lúc này, hắn mới có thể nhìn rõ được cánh cửa mở ra cấp độ Chân Ma.

Phương pháp đó chính là phải trải qua các loại cảm xúc, mà còn phải cảm nhận những cảm xúc đó bằng tâm tính thật sự, bằng bản tâm của chính mình. Rồi từ trong số những cảm xúc hoặc ý chí đó, chọn ra một điều phù hợp với bản tính của mình nhất để làm ‘nhân’ của mình. Sau đó dung hợp chấp niệm vào ‘nhân’, như vậy sẽ tạo ra được trường khí thế, và hiệu quả của trường khí thế cũng chính là ý chí hay cảm xúc mà mình đã lựa chọn kia. Ví dụ như Ngụy Ngưu Đầu là phẫn nộ, Ác Ma thì là uy nghiêm, còn Cung Diệp Vũ lựa chọn bá đạo. Tất cả mọi người đều như vậy.

Đây thực sự là một món quà lớn quá sức tưởng tượng. So với số Thiên Sinh Vũ Khí có tổng dung lượng đến vài nghìn hay so với đoạt lại được Bạo Viêm Cự Phủ cũng quý giá hơn rất nhiều.

Khiến cho Bùi Kiêu lần đầu tiên cảm thấy mình đã tới được rất gần Chân Ma cấp.


Trong lòng Bùi Kiêu cảm thấy vui mừng không sao tả xiết, thậm chí cả thân thể cũng có phần run lên. Mãi một lúc lâu sau, tâm trạng mới bình tĩnh lại được, hắn quay qua nói với Dương Đỉnh Thiên gần đó: “Dương Đỉnh Thiên, sau này dù người có làm bất cứ chuyện gì cũng phải dùng tâm tính thực sự, cảm xúc thực sự của bản tâm để xử lý. Cho dù là tức giận, vui, buồn, đau đớn, tất cả đều phải dùng bản tâm để cảm nhận. Làm được như vậy thì ngươi đã đi được nửa đường tới Chân Ma cấp rồi đó.”

Dương Đỉnh Thiên đang ngồi trên salon, hắn vốn vẫn đang quan sát Bùi Kiêu nhắm mắt trầm tư. Cả nửa ngày sau thì thấy Bùi Kiêu bỗng nhiên mở mắt nhưng toàn thân lại run rẩy liên tục như đang lên cơn động kinh, sau đó đột nhiên lại mở miệng nói mấy câu rất khó hiểu. Dương Đỉnh Thiên cũng không hiểu nổi, hắn hỏi: “Ngươi không điên đấy chứ? Sao bỗng nhiên nói cái gì điên khùng vậy?”

Bùi Kiêu lập tức bó tay. Hắn thầm quyết định rằng sau này mà có cơ hội thì phải cho Dương Đỉnh Thiên ‘bay’ vài lần nữa (2) để hắn khỏi phải suốt ngày làm cái vẻ mặt ‘ông tướng’ kia. Bùi Kiêu còn đang âm mưu thì chợt nghe Dương Đỉnh Thiên nói: “Lúc trước trong thời gian ngươi đang hôn mê, ta nhân tiện đã thử nghiệm được một năng lực mới.” Nói xong, Dương Đỉnh Thiên liền lấy ra cây trường thương từ trong mắt của mình rồi ném qua cho Bùi Kiêu.

Bùi Kiêu đón lấy thanh trường thương rồi hỏi với vẻ khó hiểu: “Thanh Thiên Sinh Vũ Khí này có vấn đề gì? Chẳng lẽ ngươi sử dụng được năng lực đặc thù của nó rồi à?”

Dương Đỉnh Thiên lại chỉ lắc đầu: “Không phải. Ngươi cứ thử xem xem dung lượng của thanh Thiên Sinh Vũ Khí đó là bao nhiêu đi đã.”

Bùi Kiêu nhíu mày, sau đó đưa ý niệm của mình tập trung vào thanh Thiên Sinh Vũ Khí này. Cả nửa ngày sau, hắn mới kêu lên đầy kinh ngạc: “Sao dung lượng của thanh Thiên Sinh Vũ Khí này lại giảm đi rồi? Sao con số hàng đơn vị của dung lượng lại là 9 được?”

Đây là một hiện tượng không thể nào hiểu nổi, bởi vì gần như toàn bộ Thiên Sinh Vũ Khí đều có dung lượng là một số tròn chục. Trừ những Thiên Sinh Vũ Khí cấp thấp nhất chỉ có dung lượng dưới 50 đơn vị thì những Thiên Sinh Vũ Khí còn lại chắc chắn đều có con số hàng đơn vị của dung lượng là số 0. Toàn bộ đều như vậy! Nhưng lúc này đây, thanh trường thương trên tay Bùi Kiêu lại có con số hàng đơn vị của dung lượng là số 9. Tình huống như vậy đúng là không thể lý giải nổi.

Dương Đỉnh Thiên nghe xong thì liền lấy từ trong túi ra một miếng kim loại nhỏ màu bạc nhìn giống như miếng sắt. Miếng sắt nhỏ đó nhanh chóng biến thành một chất lỏng màu bạc trong tay hắn. Dương Đỉnh Thiên lấy lại cây trường thương từ tay Bùi Kiêu, tiếp theo, chỉ thấy chất lỏng màu bạc trong tay Dương Đỉnh Thiên giống như trở thành kim loại ở dạng lỏng, chảy xuống thanh trường thương. Chỉ một thoáng sau, chất lỏng màu bạc trên thanh trường thương đã biến mất, còn hình dạng thanh trường thương kia thì cũng không có gì thay đổi. Làm xong, Dương Đỉnh Thiên mới ném cây trường thương cho Bùi Kiêu lần nữa rồi nói: “Người xem lại đi.”

Bùi Kiêu nghi hoặc nhìn thanh trường thương trên tay. Trong đầu hắn chợt xuất hiện giả thuyết mơ hồ. Nhưng giả thuyết đó thật sự quá mức kinh thế hãi tục nên chính hắn cũng không quá tin vào nó. Nhưng dù vậy, hắn vẫn đưa ý niệm tiến vào trong cây trường thương đó. Quả nhiên, con số hàng đơn vị của dung lượng đã biến thành số 0.

Dương Đỉnh Thiên cũng lộ vẻ hưng phấn. Hắn vội nói: “ Vì năng lực đặc thù của ta đã thăng cấp nên vừa trở về thì ta đã bắt đầu thử nghiệm liên tục. Kết quả là ta phát hiện mình không những có thể hòa tan Thực Phẩm Chấp Niệm một cách dễ dàng mà thậm chí cả Thiên Sinh Vũ Khí cũng hòa tan được. Có điều là mỗi lần chỉ hòa tan ra được 1 đơn vị chấp niệm, muốn hòa tan tiếp thì sẽ phải nghỉ ngơi rất lâu. Thế nên ta đã nghĩ: liệu có thể bổ sung chấp niệm của cây trường thương này bằng chấp niệm của Thiên Sinh Vũ Khí khác hay không? Nếu như làm được, vậy chỉ cần ta có đủ thời gian, dung lượng của cây trường thương này sẽ được gia tăng không giới hạn!”


Bùi Kiêu cũng lập tức cảm thấy phấn khích. Hắn vội lấy ra vài món Thiên Sinh Vũ Khí không dùng tới trong Nhẫn U Minh rồi nói ngay: “Làm thử xem! Nhanh lên nào!”

Nhưng Dương Đỉnh Thiên lại cười khổ trả lời: “Thử rồi. Lúc trước ta đã mượn cây rìu của David để làm thử. Đúng là có thể hòa tan chấp niệm của cả Thiên Sinh Vũ Khí khác. Nhưng chấp niệm của mỗi một món vũ khí lại chỉ có thể hòa tan vào chính món vũ khí đó chứ không thể dung hợp được với Thiên Sinh Vũ Khí khác. Khi ta thử dung hợp như vậy thì lập tức cảm nhận được một lực ngăn cản rất lớn, khiến cho chất lỏng màu bạc không thể tiến vào trong Thiên Sinh Vũ Khí. Xem ra năng lực của ta chưa đủ mạnh để triệt tiêu lực cản đó. Nếu năng lực đặc thù này có thể mạnh hơn chút nữa thì có khi sẽ làm được.”

Bùi Kiêu cũng thầm thất vọng, nhưng hắn vẫn nói với vẻ vui mừng: “Dù sao thì đây vẫn là một phát hiện cực kỳ quan trọng. Cuối cùng thì chúng ta cũng đã có những cái nhìn đầu tiên về năng lực của ngươi. Cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn nữa đi. Nếu thật sự có thể lấy chấp niệm của các Thiên Sinh vũ Khí dư thừa để tăng cường cho các Thiên Sinh Vũ Khí mạnh thì… chúng ta đã có 80% khả năng có thể đối phó với ngày tận thế năm 2012.”

Tuy chưa thể thực hiện được mục tiêu nhưng cả hai người vẫn cảm thấy rất phấn khích. Khi họ đang định thảo luận xem nên làm thế nào để tăng cường sức mạnh của năng lực đặc thù thì một linh hồn đàn ông da trắng bay tới trước cửa. Người này Bùi Kiêu cũng biết, chính là người đã tiến hành cuộc kiểm tra tư cách Tránh Thoát Giả cho Bùi Kiêu khi hắn lần đầu tới Nam Bắc Chiến Trường. Hình như hắn tên là Smith Lee thì phải.

Smith Lee đứng ngoài gõ cửa rất lịch sự, mặc dù cửa phòng đang mở rộng. Đến khi thấy Bùi Kiêu gật đầu mời, hắn mới đi vào phòng. Trước hết, hắn lịch sự gật đầu với Dương Đỉnh Thiên rồi mới nói với Bùi Kiêu: “Tiên sinh Bùi Kiêu, sau khi anh tiến vào Nam Bắc Chiến Trường không lâu thì có một tin nhắn thoại từ Washington gửi tới cho anh, tin nhắn đó là của cô Jenny – người đi cùng khi anh thực hiện bài kiểm tra tư cách Tránh Thoát Giả.”

Bùi Kiêu đầu tiên là hơi bất ngờ, rồi lập tức bật cười nói: “Vậy à? Chút nữa tôi sẽ gọi thẳng lại cho cô ấy. Thu hoạch lần này rất lớn nên tôi cũng đang có ý định tặng cho cô ấy một ít. Đúng rồi, ở đây các anh có số điện thoại của nhà cô ấy không?”

Cơ mặt Smith Lee khẽ giật giật, sau đó mới thì thào nói: “Tin tức đó được Jenny gửi đi trước khi cả nhà cô ấy bị quỷ quái tấn công giết hại. Mà nội dung tin nhắn cũng quá ngắn, chỉ có một từ, hiển nhiên là được gửi đi trong lúc vội vã. Anh… đã không thể nào liên lạc với cô ấy được nữa!”

“Cái gì?”

Bùi Kiêu nghe tin như thể sét đánh ngang tai, lập tức nhảy xuống từ trên giường. Hắn túm lấy cổ áo Smith Lee nhấc lên và gần như rống vào mặt gã: “Cái gì? Ngươi nói cả nhà Jenny bị quỷ quái tấn công? Trong nhà họ có còn ai sống sót không?”

Smith Lee bị túm cổ áo quá mạnh, làm toàn thân hắn đau đớn vô cùng. Hiện tại, chấp niệm của Bùi Kiêu đã có sức chứa gấp bốn lần Tự Do Linh Hồn bình thường, vậy nên có thể đoán được lực lượng khi hắn bùng nổ sẽ lớn tới mức nào, hành động vừa rồi đã không khác gì một đòn toàn lực của quỷ quái bình thường.

Bùi Kiêu cũng nhận ra mình dùng lực quá mạnh. Hắn thả cổ áo Smith Lee ra, cố gắng nén cơn tức giận của mình lại, từ từ ngồi xuống mép giường: “Nói đi! Chuyện gì đã xảy ra? Vì sao nhà Jenny lại bị quỷ quái tấn công? Chẳng lẽ lần quỷ quái thực thể hóa tại Washington vừa rồi vẫn chưa kết thúc hay sao?”


Smith Lee còn đang kinh hồn bạt vía, khiếp sợ vì sức mạnh khủng bố mà Bùi Kiêu thể hiện. Hơn nữa, không biết vì nguyên nhân gì mà khi Bùi Kiêu bình tĩnh lại thì trong phòng lại xuất hiện một cỗ áp lực kỳ lạ. Có cảm giác… có chút gì đó giống như trường khí thế.

Có điều giờ cũng không phải lúc để tìm hiểu cặn kẽ vấn đề này. Đối mặt với cơn giận của Bùi Kiêu, hắn chỉ có thể thầm cười khổ: “Không phải! Đợt quỷ quái thực thể hóa vừa rồi của Washington đúng là đã được trấn áp hoàn toàn. Quỷ quái tấn công gia đình Jenny rất có thể là số trường hợp cá biệt lẩn trốn ở đâu đó. Thế nên…”

Bùi Kiêu lập tức quát: “Không thể có chuyện đó! Jenny có Thiên Sinh Vũ Khí, quỷ quái bình thường không phải đối thủ của cô ấy, cho dù gặp phải Nhập Ma cấp đỉnh cao cũng phải đánh mới biết kết quả. Trừ khi gặp phải quỷ quái Chân Ma cấp, nhưng hành động của Chân Ma cấp sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn, không thể có chuyện chính phủ không phát hiện được. Hoặc có kẻ cũng nắm giữ Thiên Sinh Vũ Khí đánh lén, tấn công trí mạng khi cô ấy không đề phòng.”

“Đúng vậy! Là có kẻ ‘thấy tiền sáng mắt’, muốn cướp Thiên Sinh Vũ Khí của cô ấy.”

Bùi Kiêu đứng bật dậy. Cơn giận trong lòng hắn lúc này đã sôi trào tới khó mà tưởng tượng nổi. Nhất là khi nhớ tới những giọt nước mắt khi nhận được Thiên Sinh Vũ Khí và vẻ mừng rỡ như trẻ nhỏ của cô, sự phẫn nộ trong lòng hắn càng không bút nào tả xiết.

“Cho dù là ai, tổ chức nào, thậm chí quốc gia nào, ta cũng sẽ băm các ngươi thành muôn mảnh!”


Lời bình:

Lời thề độc đã được cất lên! Bùi Kiêu và kẻ thủ ác đã rơi vào cục diện chỉ có một bên được sống! Bùi Kiêu sẽ làm những gì để có thể trả thù cho Jenny? Hành trình này liệu có dễ dàng? Những bí ẩn của giới linh hồn lại sắp được hé lộ thêm một phần! Cùng đón đọc những diễn biến tiếp theo của TVKD được thực hiện bởi nhóm Vô Hạn Chi Tâm tại địa chỉ facebook Vô Hạn Thế Giới!

Chú thích:

1. Lô Sơn (Lư Sơn): một dãy núi lớn tại tỉnh Giang Tây, Trung Quốc. Có tới 99 ngọn núi hợp lại, cực kỳ hùng vĩ, tráng lệ. Thường có mây mù bao phủ, thậm chí thấy cả cảnh tượng mây mù đổ từ trên đỉnh núi xuống như thác nước. Vậy nên có câu nói ý là: chỉ biết đang đứng ở Lô Sơn chứ không biết được cụ thể là chỗ nào vì mây mù quá dầy.

2. Dương Đỉnh Thiên bay: ý nói tới việc Bùi Kiêu biến thành khổng lồ rồi ném bay Dương Đỉnh Thiên đi như lúc trong Nam Bắc Chiến Trường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui