Trong lòng Bùi Kiêu thực sự cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Thực ra, tuy hắn có cái mác Cao Đẳng Tránh Thoát Giả nhưng cũng không phải là Tránh Thoát giả hay Cao Đẳng Tránh Thoát Giả gì hết. Trái lại, có khả năng hắn là một linh hồn đặc thù có năng lực đặc biệt là lôi điện, nhưng mà cái linh hồn đặc thù này của hắn cũng rất đặc biệt, có điểm khác với cả Tránh Thoát Giả và các linh hồn đặc thù khác. Tránh Thoát Giả có thể tự động gia tăng cường độ linh hồn bản thân theo thời gian, Tự Do Linh Hồn và linh hồn đặc thù thì không thể gia tăng cường độ linh hồn bằng cách nào khác ngoài ăn thực phẩm làm bằng chấp niệm. Còn Bùi Kiêu, tuy không thể tự động gia tăng lượng chấp niệm nhưng khi hắn tiến vào trạng thái tập trung cao độ thì lại có thể làm gia tăng cường độ linh hồn của mình. Đó chính là điểm khác biệt giữa hắn và Tránh Thoát Giả, vậy nên hắn cũng không biết những chuyện của bản thân Tránh Thoát Giả.
Cung Diệp Vũ lại không hề phát hiện biểu hiện kinh ngạc của Bùi Kiêu, hắn vẫn tự nói một mình: “Ngươi cũng là Cao Đẳng Tránh Thoát Giả, nên ngươi cũng đã từng trải qua giây phút khi giãy thoát khỏi tội nghiệt nhỉ? Cái thứ đó chính là đủ các loại tư tưởng ác độc từ bên ngoài hội tụ lại, hình thành nên một tầng khí đen tối trói buộc linh hồnlại, mỗi lần đụng vào đều làm cho linh hồn đau đớn vô cùng như thể bị xé rách. Không những vậy, còn có vô số các kí ức ồ ạt chảy vào trong đầu, làm cho ý thức chìm vào trong đó rồi như thể bị kéo vào luân hồi ở trong đó. Tự Do Linh Hồn bình thường chắc chắn không thể nào thoát được khỏi nó, nếu như còn cố giãy giụa thì sẽ toàn bộ linh hồn sẽ tan vỡ ngay lập tức, sau đó lập tức biến thành quỷ quái. Điều này được nhắc tới trong tài liệu của mọi tổ chức linh hồn, việc này gọi là “bị tội nghiệt cắn nuốt mà tan rã”, chỉ có Tránh Thoát Giả mới có thể tự mình thoát ra… Thời điểm Tránh Thoát Giả lần đầu giãy thoát khỏi tội nghiệt chắc chắn là lúc mà ý chí của hắn đang cực kỳ kiên định, có được bản tính và điều mà chính mình theo đuổi, hay nói một cách là “có được mộng tưởng của chính mình”! Thời khắc mà hắn giãy thoát khỏi tội nghiệt, loại ý chí này sẽ hoàn toàn dung nhập vào trong chấp niệm của bản thân, làm cho chấp niệm của bản thân trở nên vô cùng rắn chắc, sẽ không thể bị tội nghiệt làm tan rã và thôn phệ nữa. Đó chính là Tránh Thoát Giả! Như thế thì thử hỏi rằng: trong đám chúng sinh của cái xã hội này, trong bầy người sống như những cái xác không hồn kia, trong số những kẻ sống qua ngày không mục đích kia, ngươi cho rằng bọn họ có thể trở thành Tránh Thoát Giả được hay sao?!”
Nói đến đó thì tâm trạng Cung Diệp Vũ dường như sắp nổ tung vì không nhịn được nữa, tiếng hắn hét vang vọng như “rầng ngâm sư rống”, khiến cho những người đang đi ngoài đường phải vội bưng lấy tai vì đau đớn, ngay cả cửa kính trên chiếc xe thể thao mà hắn đang lái cũng bị chấn động đến mứcvỡ nát. Cỗ khí thế bá đạo mà chỉ mình hắn mới có cũng bắn ra bốn phía mà không hề e dè gì hết, nhưng người đang đi gần chiếc xe thể thao lập tức run rẩy toàn thân ngã xuống đất, thế nhưng có lẽ chính bọn họ cũng không hiểu vì sao mình đột nhiên lại sợ hãi tới vậy?
Sau khi Cung Diệp Vũ bộc phát ra khí thế của mình thì thở dốc phì phì cả nửa ngày, sau đó mới từ từ thu lại khí thế của mình rồi nói: “Thật xin lỗi, ta hơi không khống chế được…” Nói tới đó, gã đàn ông trước giờ luôn thể hiện hình ảnh kiêu ngạo bá đạo này bỗng nhiên lại trở nên hơi buồn phiền, uể oải. Điều này làm cho Bùi Kiêu kinh hãi tới tái mặt, vì theo như tư liệu của hắn thì Chân Ma cấp cường giả phải luôn tin tưởng “nhân” của chính mình, quán triệt sâu sắc “đạo” của chính mình, nếu như sinh ra lòng nghi ngờ với “đạo” của bản thân thì sẽ lập tức mất đi cường độ linh hồn Chân Ma Cấp. Không phải là Cung Diệp Vũ đang bắt đầu hoài nghi “đạo” của hắn đấy chứ?
Bùi Kiêu nhìn kỹ Cung Diệp Vũ cả nửa ngày, sau đó mới thở nhẹ ra một hơi. Cỗ khí thế bá đạo kia vẫn tồn tại như trước, chỉ là bị ẩn giấu đi mà thôi. Có lẽ không phải là Cung Diệp Vũ nghi ngờ “đạo” của chính mình, mà là hắn thấy thất vọng với một số thứ.
“Thất vọng sao?”
Hai người cùng yên lặng đi về phía trước. Chả mấy chốc mà chiếc xe thể thao đã từ ngoại ô Bắc Kinh đi vào khu nội thành, trên đường dần gặp phải cảnh ách tắc mà Bùi Kiêu thì cũng không biết cụ thể cái tổng bộ của tổ chức linh hồn ở chỗ nào. Lúc này, hắn cảm thấy không khí trên xe có chút nặng nề nên suy nghĩ một chút rồi hỏi: “... Sao ngươi lại phải nghĩ nhiều như vậy? Theo như những gì ta được biết, ngươi không phải là một gã hay đa sầu đa cảm. Những vấn đề kia thì cứ để đám lãnh đạo của tổ chức linh hồn đau đầu là được rồi. Ngươi cần gì phải vì những điều đó mà làm dao động “đạo” của mình...”
Cung Diệp Vũ trầm ngâm thật lâu, mãi cho tới khi chiếc xe thể thao dừng lại ở một ngã tư, hắn mới thở dài nói: “...Bởi vì ta quá yêu mảnh đất này. Cho dù ta tỏ thái độ kiêu ngạo với đám quan chức kia, rồi nói với bọn hắn người sống quản người sống, người chết quản người chết, thậm chí còn muốn tổ chức linh hồn tách ra độc lập, tất cả đều là vì ta quá yêu mảnh đất này đó...”
“Ông nội của ta là một quân nhân, phục vụ trên chiến trường Triều Tiên rồi bị tạc đứt cả hai chân. Thứ duy nhất mà ông ấy nhận được là một cái huy chương và một cái giấy chứng nhân... Ông mất đi hai chân của mình cùng với người vợ chết vì bệnh mà ko có tiền chữa. Thời điểm đó là bắt đầu của mười năm hỗn loạn(1)...”
“Trong thời kì mười năm hỗn loạn đó, cha ta tham gia vào phong trào Hồng Vệ Binh. Sau khi hỗn loạn kết thúc thì ông nội bắt cha ta phải đi tòng quân, nhưng cha ta sống chết thế nào cũng không chịu. Cha tanói cái gì mà cả vợ mình cũng không cứu nổi, đi tòng quân có khác gì đi chịu chết... Vậy nên cha ta bỏ nhà đi, sau khi cha ta bỏ đi ba ngày thì ông nội tức giận quá mà qua đời... Đó là thời kì cải cách, trước lúc những nhà buôn Nga lần đầu xuất hiện...”
“Cha ta tổ chức một đám dân liều đi sang vùng biên giới Trung – Nga của nước Nga để đầu cơ, buôn bán hàng cấm kiếm lời. Sau một thời gian làm ăn thì đã có chút tiếng tăm, nhưng dù sao họ cũng không phải người Nga, ở Trung Quốc cũng không có người chống lưng, vậy nên khi ta được hai tuổi thì cha ta bị người ta bắn cho thủng lỗ chỗ mà chết ở đầu đường. Mùa đông năm đó có bão tuyết lớn, mẹ ta ôm ta trong tã mà lưu lạc khắp đầu đường xó chợ nước Nga, phải đi làm cái việc mà đám người Nga gọi là công việc dành cho gà da vàng... Năm ta bảy tuổi, Đảng Đầu Trọc (2)ở Nga hoành hành khắp nơi, chúng đi hành hạ đến chết những ai không phải người Nga, một lần mẹ ta bị người ta gọi đến khách sạn, sau đó thì không trở về nữa...”
“Có một lão ăn mày cứu ta... Hắn là một thằng xui xẻo đến Nga làm ăn buôn bán, rồi bị người mà hắn coi là huynh đệ lừa hết tiền, trong nước còn một khoản nợ chưa trả. Hắn và ta vừa đói vừa lạnh, còn bị đánh cho toàn thân không chỗ lành lặn, cứ vậy mà đi khắp nơi xin ăn, năm đó ta tám tuổi...”
Nói tới đó thì Cung Diệp Vũ phá lên cười ha hả: “Người đó thật sự là một tên xui xẻo. Đường đường là một tài tử tốt nghiệp đại học cao cấp, đầy một bụng lý luận kinh tế, đầy một bụng tài hoa, vậy mà không ngờ lại trở thành một tên ăn mày... Ha ha, vậy là hắn mang theo ta đi lang thang xin ăn trở lại trong nước, sau đó hắn dựa vào mối quan hệ trước kia và bán tài sản còn cất giấu để bò lên lần nữa.Nhưng hắn vẫn là đồ ngu si như cũ! Lúc nào cũng nói quốc gia đang chuyển biến tốt, tương lai sẽ càng ngày càng tốt đẹp. Thế nên bây giờ cố gắng tích cóp chút tài sản, sau này bước vào thời kì kinh tế quốc gia đại phát triển thì có thể đem chút sức lực ra đóng góp cho đất nước. Người này lúc nào cũngđáng ghét như vậy, suốt ngày dậy ta về đám anh hùng hào kiệt trong lịch sử, luôn mồm nói văn minh Trung Quốc huy hoàng tới cỡ nào, nói bao nhiêu nhân tài kiệt xuất nguyện vì mảnh đất này mà vấy lên máu tươi của mình... Hắn thật là một tên ngu ngốc! Rõ ràng là bị bọn đầu trâu mặt ngựa hành hạ trong mười năm hỗn loạn, rõ ràng là chân trái bị bọn chúng đánh đến què, thế mà tên ngu ngốc đó vẫn còn kiên định như vậy...”
Cung Diệp Vũ vừa nói vừa cười ha hả, hắn cười đến nỗi mà nước mắt cũng chảy ra, một giọt tiếp một giọt lăn dài, nhưng hắn lại như thể chẳng biết chuyện đó...
“Nhưng kết quả thì sao đây?! Nhờ có đầu óc kinh tế nhạy bén mà hắn đã mua trước một mảnh đất còn chưa được khai phá. Kết quả là khi hắn cho khai phá thì lại làm chặn đường tài lộ của người khác. Dưới sự bảo kê của đám quan lại biến chất, bọn giang hồtrắng trợn ập vào vơ vét tài sản, sau đó chúng lại dùng chính sách và áp lực để buộc công ty phải ngừng hoạt động, vậy là cuối cùng cũng phá sản... Tên ngốc đó trước khi tự sát vẫn còn nói chuyện ngu ngốc! Hắn tuyên bố ta không phải con nuôi của hắn, ta và hắn cũng không có bất cứ một liên hệ máu mủ nào. Nếu hắn chết thì khoản nợ của hắn cũng sẽ chết theo, như vậy là ta sẽ không bị liên lụy chút nào hết! A!”
Nói đên đó, Cung Diệp Vũ càng rống lớn hơn. Lúc này thì không chỉ những tấm kính còn sót lại của chiếc xe thể thao mà cả kính của những chiếc xe bị tắc đường đang dừng gần đó cũng bị chấn động vỡ nát. Thậm chí cả linh hồn thể của Bùi Kiêu cũng cảm thấy không chịu đựng nổi, phải bịt chặt tai lại. Nhưng cũng may là Cung Diệp Vũ chỉ kích động mà rống lớn một tiếng thôi, sau đó hắn lập tức ngừng lại thở hổn hển.
“Hắn là kẻ có ý chí kiên định đến vậy cơ mà! Tại sao lại không trở thành Tránh Thoát Giả chứ? Hắn quả thật là một tên ngu ngốc mà! Một tên ngu ngốc xui xẻo tới cực điểm luôn!” Cung Diệp Vũ nhắm mắt thì thào, nói xong câu cuối cùng hắn mới thở dài một tiếng.
Bùi Kiêu bỏ tay bịt tai ra rồi nhìn bốn phía. Những người trong các xe xung quanh đều đang kinh hãi gần chết nhìn về phía hắn và Cung Diệp Vũ, thậm chí còn có mấy người bị tiếng gào to lúc nãy ép cho ngất thẳng cẳng. Tuy là vậy nhưng chuyện vừa rồi thật sự quá mức dọa người, thế nên tuy nhiều người bực tức nhưng nhất thời cũng không có ai dám tới tranh chấp hay truy hỏi gì. Cả đám chỉ dám đứng từ xa xa nhìn về phía này.
Cũng may là ngay lúc này, đoạn ùn tắc giao thông phía trước đã được giải quyết, Cung Diệp Vũ dẫm lên chân ga cho xe chạy đi, vậy là cuối cùng thì người xung quanh cũng không nổ ra tranh chấp gì với Cung Diệp Vũ.
Bây giờ thì Bùi Kiêu mới có thể thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi hắn thực sự đã rất sợ hãi. Tuy lúc hắn báo thù thì có thể nói là hai tay đã nhuốm đầy máu, nhưng điều đó cũng không đại biểu cho việc hắn là kẻ thích giết chóc. Mà thật ra là trái lại, hắn có thể nói là kẻ rất quý trọng sinh mạng. Sau khi đã trải qua sự khủng bố của Địa Ngục thì hắn càng quý trọng sing mạng nhiều hơn, vậy nên chỉ cần một người không phải là kẻ thù hại hắn hay gia đình của hắn thì hắn sẽ làm hết sức để bảo vệ tính mạng kẻ đó.
Thế nên lúc này Bùi Kiêu mới dám thở ra một hơi: “Sau đó thì sao? Sau khi cha nuôi ngươi chết thì ngươi đã làm gì? Vì sao mà ngươi lại chết vậy?”
“Đã làm gì ấy hả?” Cung Diệp Vũ dường như không hiểu nổi câu hỏi mà nhìn về phía Bùi Kiêu, sau đó mới ha hả cười lớn nói: “Đương nhiên là đi giết cho bằng sạch cả đám giang hồ cùng với bọn quan lại kia rồi. Chứ không thì ngươi cho rằng vì sao ta lại nói cái câu: trò này, trước kia ta vẫn thường chơi? Ta nhớ lần đầu ra tay đã giết hơn trăm tên thì phải. Sau đó thì trốn đi một cách lặng lẽ để chờ đợi, chờ thời cơ thích hợp để đánh lén, sau cùng thì cũng chết dưới mưa đạn của đám cảnh sát kia, ha ha ha...”
Đầu Bùi Kiêu lập tức toát hết mồ hôi. Thật ra thì hắn cũng có nhớ cái câu “trò này, trước đây ta vẫn thường chơi” mà Cung Diệp Vũ nói với tên quan chức trung niên trước khi Bùi Kiêu đi báo thù. Lúc ấy Bùi Kiêu còn tưởng đó chỉ là một câu uy hiếp thôi, ai ngờ Cung Diệp Vũ đúng là “hay chơi trò đó”, mà lại là dùng thân phận người sống bình thường để làm nữa chứ! Chuyện như vậy thì đúng là quá mức quỷ dị rồi.
Cung Diệp Vũ vừa lái xe vừa nói tiếp: “Cha nuôi của ta rất thích kể cho ta nghe truyện về những những nhân vật anh hùng trong lịch sử. Và trong số tất cả các anh hùng thì ta thích nhất là Hạng Vũ.Tuy đầu óc người này đúng là không ra làm sao, nhưng hắn lại không bao giờ làm gì trái với bản tâm mình. Mà vì lúc nhỏ đi ăn xin bị người ta đánh cho bầm dập nên từ nhỏ ta đã luyện võ, cha nuôi ta cũng mời vài võ sư đến dạy cho ta. Chứ ngươi tưởng đám giang hồ kia dễ giết lắm hay sao? Nhưng rồi sức người cũng không địch lại nổi súng ống, bị mấy chục khẩu súng vây lại, muốn chạy cũng không chạy nổi. Mưa đạn bay ra, ta lập tức biến thành tổ ong vò vẽ. Ngươi chắc không biết đâu, từ giữa không trung nhìn xuống cái xác thủng lỗ chỗ như tổ ong vò vẽ của chính mình, loại cảm giác này...đúng là rất quỷ dị!”
“Ta còn tận mắt thấy thi thể của mình cháy thành than đây này...”
Bùi Kiêu thầm nói trong lòng. Hắn cảm thấy nếu mình còn tiếp tục đánh bạn với cái gã bên cạnh này thì sớm muộn cũng có một ngày, cái bản mặt của mình rồi cũng sẽ biến thành cái hình thế này thôi 囧...
Vừa nói tới đó thì xe thể thao đã dừng lại bên ngoài một tòa nhà cao tầng. Bùi Kiêu hướng về phía đó nhìn thì thấy ngay là ngoài những người nhìn như nhân viên văn phòng bình thường ra, còn có mấy tên Tự Do Linh Hồn đứng ở cửa lớn. Mà cái làm cho hắn ngạc nhiên là mấy Tự Do Linh Hồn này hóa ra đều cầm Thiên Sinh Vũ Khí!
“Đã đến! Tổng bộ của Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc.”
Lời bình:
Hắn tuyên bố ta không phải con nuôi của hắn, ta và hắn cũng không có bất cứ một liên hệ máu mủ nào. Nếu hắn chết thì khoản nợ của hắn cũng sẽ chết theo, như vậy là ta sẽ không bị liên lụy chút nào hết!
Nghĩa dưỡng dục, không lời nào tả hết!
Không ruột rà, há đã phải người dưng?
Một Cung Diệp Vũ đội trời đạp đất cũng có lúc nghẹn ngào rơi lệ, vì oan trái trên đời vốn chẳng tha ai! Một chương nói về quá khứ của Cung Diệp Vũ khép lại, và trước mặt đã là tổ chức linh hồn. Nơi này có điều gì thú vị chờ đợi họ? Cùng đón đọc các chương mới nhất của TVKD được thực hiện bởi nhom dịch Vô Hạn Chi Tâm nhé!
Chú thích:
1. Mười năm hỗn loạn: thời kì “Cách Mạng Văn Hóa” từ năm 1966 – 1976, được coi là thời kì vô chính phủ đen tối nhất của Công Hòa nhân dân Trung Hoa. (Xem thêm ở Bình Luận )
2. Đảng Đầu Trọc: một nhóm tội phạm của Nga, các thành viên đều cạo trọc, có tư tưởng thù địch với người ngoại quốc. Có nhiều vụ giết hại người nước ngoài dã man được cho là do bọn chúng gây ra. (Việt Nam cũng từng có một nam thanh niên du học ở Nga bị giết chết ngay trước cửa căn hộ mà anh ở, vụ việc cũng được cho là do Đảng Đầu Trọc gây ra)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...