Tử Vong Cấm Chú

Đối với chuyện vừa mới xảy ra, Cố Diệc Thành cũng âm thầm hoảng sợ, chẳng lẽ lúc điều tra Mã gia mình còn bỏ sót cái gì sao?

Nhưng bây giờ hắn ta đang chuẩn bị phát động tử vong cấm chú, vốn không thể đi lo đến những hành động của người khác.

Mã Duyệt biết, lúc này, nhất định phải cản trở Cố Diệc Thành, nhưng linh lực của hắn, e rằng…

Mã Duyệt vươn tay ra bắt đầu kết ấn: “Linh Bảo Thiên Tôn, ngũ tạng huyền minh, Thanh Long Bạch Hổ, đối trượng phân vân, Chu Tước Huyền Vũ, thị vệ ngã chân. Cấp cấp như luật lệnh.”

Mã Duyệt cảm thấy mình rất không giống chính mình, những chú ngữ này, trước đây ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua, thế mà hắn lại có thể thi triển.

Những người khác cũng phát hiện sự biến hoá bên này, tứ thần được Mã Duyệt triệu hồi cũng hạ xuống trước mắt hắn, bao gồm cả Chu Tước bị trói khi nãy, bởi vì lần triệu hồi này hoàn toàn giải thoát xiềng xích cột trên người nó.

Mã Thần có hơi ngây người, dù ông biết hồn phách bị phong ấn trên người Duyệt rất lợi hại, nhưng không ngờ lại lợi hại đến mức có thể đồng thời khống chế tứ thần.

Mã Duyệt thản nhiên hướng ngón tay về phía Cố Diệc Thành: “Huỷ diệt nó.”

Tứ thần bắt đầu phát động kết giới tấn công quanh Cố Diệc Thành, không đến năm phút, Cố Diệc Thành biến sắc: “Chết tiệt.”

Hắn ta vung tay lên, thu hồi lại hồn phách vẫn chưa dung nhập vào thân thể Hàn Khải, chuẩn bị rời khỏi đó, nhưng phát hiện mình đã bị bao vây.

“Nếu là cậu, tôi sẽ không ra tay, trái lại sẽ ngoan ngoãn giao đồ trên tay ra.”

Mã Duyệt hướng đến chỗ Cố Diệc Thành, mái tóc dài hơi lay động làm nổi bật gương mặt lạnh lùng của hắn, cả người không có một chút độ ấm nào, Mã Duyệt trở nên rất khác lạ, Cố Diệc Thành âm thầm hoảng sợ trong lòng.

“Lời như vậy, còn muốn tôi nói lại lần nữa sao?”

Cố Diệc Thành hiện hồn phách của Mã Thiên trên lòng bàn tay, cười tà nhìn về phía Mã Duyệt: “Xem ra cậu vẫn chưa rõ cá tính của tôi, không có được thứ mình muốn, tôi tình nguyện huỷ diệt nó.”

“Không!”

Giữa lòng bàn tay Cố Diệc Thành bốc lên một ngọn lửa đen, linh hồn trong lòng bàn tay nháy mắt bị thiêu cháy gần như không còn nữa.

“Suýt chút lại quên còn có cái này.”

Cố Diệc Thành nhìn Hàn Khải vẫn còn hôn mê ở bên cạnh.

Mã Duyệt nhìn chằm chằm vào Cố Diệc Thành, ánh mắt màu đen đậm sâu lắng của hắn dần dần chuyển thành màu đỏ.

“Cậu dám động một cái, tôi sẽ cho cậu sống không bằng chết.”

“Vậy thì cứ thử một chút xem sao.”

Nói xong, Cố Diệc Thành đưa tay về phía Hàn Khải.

“Ẩn phục tàng thân, cấp cấp như luật lệnh.”

Cố Diệc Thành hơi sửng sốt, nhìn vị trí trống rỗng ở hai bên, người vừa đọc ẩn thân chú là ai?


Người đó đương nhiên chính là Hàn Khải, thật ra sau khi Mã Duyệt và Cố Diệc Thành đối đáp nhau, cậu bắt đầu tỉnh lại, nhưng tay chân lại không nghe lệnh cậu, cậu lập tức thành thật bất động, đợi đến lúc lực chú ý của Cố Diệc Thành chuyển sang hồn phách của Mã Thiên, Hàn Khải nhanh chóng kéo phù chú vẫn đặt trong túi ra, đọc chú ngữ cậu vừa học được từ Mã Duyệt ba ngày trước.

Mã Duyệt nở nụ cười, ánh mắt đỏ sậm dần dần chuyển thành màu đỏ nhạt, Hàn Khải này, thật sự rất thú vị.

Lợi dụng khi Hàn Khải sử dụng ẩn thân chú, Mã Duyệt bắt đầu tấn công về phía Cố Diệc Thành đã bị mất đi con tin, Mã Duyệt biết, chiêu này của Hàn Khải chỉ có thể kéo dài trong khoảng năm giây, trời gian đó vốn không đủ để cậu chạy khỏi Cố Diệc Thành, nhưng Cố diệc Thành không biết, hắn ta vẫn còn đang suy nghĩ vì sao Hàn Khải lại biết phép thuật, sau đó, thình lình bị tấn công ép đến chỗ vừa nãy Hàn Khải bị ngất.

Đến năm giây sau, thân hình Hàn Khải dần dần hiện ra, sau khi được Mã Thần và Mã Nguyên bảo vệ, Cố Diệc Thành mới hiểu ra.

Bây giờ, thua thảm hại.

Nhưng linh lực trên người Mã Duyệt, rốt cuộc là cái gì?

Cố Diệc Thành biết mình thua, nhưng hắn ta không lo lắng, hơn nữa còn không sợ, hắn ta đã huỷ hồn phách của Mã Thiên. Cho dù bây giờ bị giết chết, hắn ta vẫn thấy không sao.

Linh lực của Mã Duyệt tăng lên không ít, không cần sử dụng đến mười phép thuật, hơn nữa tứ thần bên cạnh phối hợp tấn công, Cố Diệc Thành rất nhanh đã bị Mã Duyệt đánh rơi xuống đất.

Ôn Dĩnh đã bị Bạch Thập Tam trói lại từ lâu.

Giữa tay Mã Duyệt ngưng tự một khối lửa, Mã Thần và Mã nguyên nhìn nhau, nhưng không mở miệng nói gì.

Đó là luyện hồn chi hoả, một khi bị nó chạm vào, sẽ hồn phi phách tán, vĩnh viễn không siêu sinh.

“Cố Diệc Thành, cậu đã thiêu rụi hồn phách của anh hai tôi, vậy thì để cậu nếm thử thứ mùi vị này cũng tốt.”

Sắc mặt Cố Diệc Thành trắng nhợt, hắn ta không sợ chết, nhưng đối mặt với luyện hồn chi hoả, đáng sợ nhất không phải cái chết, mà là việc phải trải qua đau đớn như thiên đao vạn quả trước khi chết, nỗi đau truyền ra từ tận linh hồn.

“Cậu giết chết tôi đi.” Cố Diệc Thành biết, Mã Duyệt trước mắt hắn ta có một trăm cách khiến hắn ta vĩnh viễn không siêu sinh, nhưng Mã Duyệt lại chọn cách khiến hắn ta đau khổ nhất.

“Hừ, cậu nghĩ cậu còn tư cách ra điều kiện với tôi sao?” Ánh mắt Mã Duyệt lại dần dần chuyển thành màu đỏ sẫm lần nữa.

“Chờ đã… Cậu không muốn biết… Hồn phách của anh cậu… Rốt cuộc có lợi ích gì sao?”

“Cậu cho rằng tôi không biết?”

“Thành thật nói cho cậu biết tôi vẫn chưa huỷ diệt hồn phách của cậu ấy, cậu… Không muốn tìm ra cậu ấy sao?” Cuối cùng Cố Diệc Thành quyết định đánh cược một lần, có lẽ, hắn còn một lần để làm lại từ đầu.

Mã Duyệt sửng sốt, Cố Diệc Thành nở nụ cười, con người chính là buồn tẻ như thế, rõ ràng chỉ là một hồn phách của người đã chết, vậy mà bọn họ còn để ý như thế, không bằng để cho hắn ta thi triển thành công tử vong cấm chú, thế thì khả năng của Mã Thiên sau khi sống lại ít nhất gấp mười lần trước kia, khi đó hắn ta có thể dễ dàng đạt được tất cả ở âm phủ, không chừng còn có tất cả ở…

Suy nghĩ trong đầu Cố Diệc Thành còn chưa xoay chuyển hết, cả người hắn ta đã bị bao vây trong ngọn lửa dữ dội.

Hắn ta không ngừng lăn lộn giữa ngọn lửa, không tin Mã Duyệt sẽ thật sự ra tay.

Mã Duyệt ở bên cạnh nghe thấy tiếng kêu la liên tục của Cố Diệc Thành, bắt đầu nở nụ cười, càng cười càng lớn tiếng, bên trong con ngươi đỏ sẫm có ngọn lửa đang quay cuồng.

Đột nhiên, một bàn tay lạnh lẽo phủ lên gò má của hắn, Mã Duyệt ngẩn ra, ngưng cười.


“Mã Duyệt, cậu… có ổn không?”

Âm thanh yếu ớt của Hàn Khải truyền đến, Mã Duyệt quay đầu nhìn người bên cạnh, gương mặt tái nhợt hiện đầy vẻ lo lắng.

“Tôi… không sao.”

Mã Duyệt dần dần bình tĩnh lại, hắn đang làm gì? Nhìn Cố Diệc Thành bị đốt chết mà hắn lại cảm thấy thích thú.

Mã Thần và Mã Nguyên ở bên cạnh nhìn ánh mắt lửa đỏ của Mã Duyệt dần dần chuyển thành màu đen, lại nhìn Hàn Khải, hai người liếc nhìn nhau, lo lắng lắc đầu.

Nếu chỉ có Hàn Khải có thể dừng lại sự thất thường của Mã Duyệt, vậy thì…

Bạch Thập Tam kéo Ôn Dĩnh đã hoàn toàn ngẩn người tới, thương lượng: “Nhiệm vụ lần này coi như hoàn thành, ta mang cô ta về âm phủ phục mệnh, các vị, tạm biệt.”

Hàn Khải vốn bị tiêu hao thể lực nên ngất đi, Mã Duyệt đứng gần cậu nhất, nhẹ nhàng đỡ lấy cậu.

“Duyệt, con… Cảm thấy có khoẻ không?” Mã Nguyên lo lắng hỏi.

“Con biết hai người muốn hỏi gì, con sẽ cho hai người biết, nhưng phải đưa cậu ấy đến bệnh viện trước đã.”

Nói xong, bỏ đi mà không quay đầu lại.

Tình trạng của Hàn Khải không nghiêm trọng, bác sĩ kiểm tra một hồi, nói là do mệt mỏi quá độ cộng thêm vấn đề thức ăn, nghỉ ngơi vài ngày là ổn.

Nhẹ nhàng đắp chăn cho Hàn Khải, Mã Duyệt, Mã Thần và Mã Nguyên đi ra ban công bệnh viện.

“Rốt cuộc là có chuyện gì.” Mã Duyệt ôm hai tay trước ngực, thản nhiên hỏi.

Mã Thần và Mã Nguyên liếc nhìn nhau, Mã Nguyên mở miệng: “Người của Mã gia sau khi được sinh ra sẽ mời trưởng bối đức cao vọng trọng nhất trong gia tộc đến xem bản đồ số mệnh, con có biết việc này không?”

Mã Duyệt gật đầu, Mã Nguyên thở dài nói tiếp: “Người xem mệnh cho con khi đó là chú ba, chú ấy… gọi cha con ra nói chuyện suốt một ngày đêm, sau đó chú mới biết, chú ba hoàn toàn không thể xem hết số mệnh cho con, hơn nữa chú ấy còn điều tra được trong thân thể con hình như có một nguồn linh lực không biết tên khác tồn tại, nguồn linh lực này vừa chính vừa tà. Đương nhiên nếu con trời sinh có sẵn nguồn linh lực này, việc tu luyện sẽ nhanh hơn, nhưng con càng lớn, linh lực trong người con càng trở nên tà ác, cho nên… Sau một hồi bàn bạc, vào lúc con một tuổi, chú ba phong ấn linh lực trong cơ thể con, cách giải trừ phong ấn chỉ nói cho cha con biết. Chú và cha con đều đồng ý, linh lực sau này có thể tu luyện từ từ, nhưng nếu nguồn linh lực này tà ác, vậy con rất có thể sẽ đánh mất chính mình. Cho nên…”

“Con đã hiểu, con không trách hai người, nhưng hai người có điều tra nguồn linh lực trong người con rốt cuộc là thuộc về ai không?” Mã Duyệt nhíu mày. Hắn có thể rõ ràng cảm nhận được lúc nguồn linh lực này mới vừa được giải phóng cả người hắn không ổn, dù bây giờ vẫn không thể thoát khỏi cảm giác đó.

“Đã điều tra, nhưng hoàn toàn không có manh mối. Bây giờ muốn điều tra chỉ có thể dựa vào chính bản thân con. Bởi vì, trong thân thể con có biến hoá gì, chỉ có con mới rõ nhất.”

Mã Duyệt gật đầu, ý bảo mình đã hiểu. Hắn nhất định sẽ điều tra, hắn không thể nào dễ dàng bỏ qua loại cảm giác như cất giấu bom hẹn giờ này. Nhưng mà… hình như trong lòng còn vướng mắc chưa được tháo gỡ.

“Lời của Cố Diệc Thành trước khi chết, hai người cảm thấy thế nào?” Cuối cùng Mã Thần cũng mở miệng.

“Ý cha là hắn ta nói hồn phách của anh con vẫn chưa bị thiêu huỷ?” Mã Duyệt thản nhiên nói, “Con tin rằng hắn ta đã cất giấu hồn phách của anh con, lúc nãy con đã nhờ cậy Bạch Thập Tam điều tra ở âm phủ. Nếu linh hồn của anh ấy thật sự ở đó, mất đi kết giới bảo vệ của Cố Diệc Thành, hẳn là sẽ dễ dàng tìm ra được.”

Mã Thần và Mã Nguyên gật đầu, nếu như ở chỗ Bạch Thập Tam không có tin tức, vậy cần phải tìm kiếm trên nhân gian.

“Chuyện đó… tạm thời con vẫn chưa muốn nhúng tay vào, con muốn giải quyết thứ trong thân thể trước, bằng không, con lo có một ngày con sẽ không khống chế được.”


Mã Thần nghe Mã Duyệt nói xong, nhìn Mã Nguyên như đang oán giận.

Mã Nguyên cũng đành chịu.

Mã Duyệt mỉm cười: “Cha, cha đừng trách chú Nguyên, nếu không như vậy, có lẽ tử vong cấm chú trên người Hàn Khải đã hoàn thành, đến lúc đó không biết lỗ hỏng sẽ lớn bao nhiêu.”

Mã Thần há miệng không nói gì.

Thật ra ông muốn nói, ông sợ rằng nguồn linh lực trên người Mã Duyệt sẽ còn kinh khủng hơn lỗ hỏng đó.

Lúc Hàn Khải tỉnh lại đã là trưa ngày hôm sau, mở mắt ra liền thấy Mã Duyệt ngồi bên cạnh, trên tay đang cầm một quyển sách ố vàng, Hàn Khải không biết đọc chữ đề tên quyển sách, trông giống như văn tự cổ đại.

“Mã Duyệt…”

“Cậu tỉnh rồi? Đói bụng không?”

“Ừm.”

“Bác sĩ nói hôm trước cậu ăn quá nhiều đồ nướng không tốt, mấy ngày nay tốt nhất là ăn thức ăn loãng để làm dịu dạ dày.”

“Tại Liệt hết…”

Mã Duyệt nở nụ cười, chuyện này Liệt đã nói một phần, là thức thần, nó làm sao có thể nấu món ăn của nhân loại được, không khống chế được lửa, lúc nhìn món ăn chỗ sống chỗ cháy khét, nó cũng rất vô tội.

“Hôm nay cha tôi có đưa cháo do chú Nguyên nấu đến, cậu ăn một chút trước đi.”

“Cảm ơn.”

“Hàn Khải… xin lỗi.” Mã Duyệt nhìn Hàn Khải ăn cháo, khẽ nói.

“Xin lỗi cái gì.”

“Tôi đã đồng ý sẽ bảo vệ cậu, nhưng lại làm cậu suýt chút nữa…”

“Suýt chút nữa vẫn là chưa xảy ra, cậu đã làm rất tốt.” Hàn Khải mỉm cười với Mã Duyệt.

“Vậy thì, quan hệ thuê mướn của chúng ta kết thúc tại đây.” Mã Duyệt cũng mỉm cười nhìn cậu.

Hàn Khải ngẩn ra, động tác trên tay cũng dừng lại.

Đúng vậy, sao cậu lại quên mất hai người vốn là người của hai thế giới, bây giờ kết thúc, hắn đương nhiên phải đi.

Hàn Khải nặng ra một nụ cười: “Vậy… có thể làm phiền cậu báo cho anh tôi biết để anh ấy đến… đón tôi xuất viện được không?”

Mã Duyệt nhìn phản ứng của Hàn Khải, càng cười tươi hơn, hắn vươn tay sờ má Hàn Khải, Hàn Khải ngây ngẩn cả người.

Đây là… có ý gì? Cậu… bị đùa giỡn? Bị… Mã Duyệt trêu đùa? Cảm giác này cũng thật không tệ.

Mã Duyệt khẽ thở dài: “Ngốc, cậu thật sự cho rằng tôi không biết gì cả?”

“Cậu… Biết cái gì?”

“Cậu thích tôi, không phải sao?”


Hàn Khải cảm thấy đầu lưỡi mình như xoắn lại, cậu nên trả lời thế nào? Phải? Không phải?

OH MY GOD!

Thật ra chuyện này không phải do tự Mã Duyệt nhận ra, mà là Liệt lắm mồm không cẩn thận nói ra.

Cho nên Hàn Khải tránh né mình, bởi vì thích mình?

Mã Duyệt cảm thấy đáp án như vậy khiến tâm trạng hắn trở nên rất tốt.

Tuy rằng bây giờ hắn không biết tình cảm mình dành cho Hàn Khải có phải là yêu hay không, có điều là hắn không ngại người này ở bên cạnh mình, thế nhưng…

“Hàn Khải, tôi nói quan hệ thuê mướn của chúng ta chính thức kết thúc, từ hôm nay trở đi, chúng ta là những người bạn thân thiết nhất, tôi không biết mình có thể đáp lại loại tình cảm mà cậu muốn hay không, nhưng tôi nguyện ý thử một lần.”

Hàn Khải không tin vào những gì mình nghe, nhất định là cậu đang nằm mơ.

“Có thể tôi thích cậu sẽ không nhiều như cậu thích tôi, cậu có ngại không?”

Hàn Khải lắc đầu như bị ma nhập, đương nhiên là cậu không để ý.

“Có lẽ tôi cần một chút thời gian để làm rõ con tim mình, cậu có ngại phải chờ tôi không?”

Tiếp tục lắc đầu.

Mã Duyệt rất vui vẻ, vẻ mặt hơi trầm xuống, tiếp tục nói: “Có lẽ ở bên tôi… sẽ chết.”

“Cho dù có xuống 18 tầng địa ngục, tôi cũng không sợ.”

“Đã như vậy thì… chúng ta cùng nhau xuống địa ngục…”

Mã Duyệt khẽ hôn lên khoé miệng Hàn Khải.

Đại não Hàn Khải lại lần nữa chập mạch trong nháy mắt.

Mã Duyệt nở nụ cười.

“Ăn thêm một chút đi, tôi vẫn chưa nói cho anh hai cậu biết cậu đang ở bệnh viện, sợ sẽ doạ bọn họ.”

“Ừm.” Hàn Khải như đi vào cõi thần tiên.

“Sau khi xuất viện, tôi và cậu cùng đi thăm bọn họ nhé.”

“Ừm.” Tiếp tục ngẩn người.

“Sau đó, đồng ý ra ngoài du lịch với tôi không?”

“Được.”

Ánh mặt trời ấm áp ngoài cửa sỗ rơi vào trong phòng, Mã Duyệt nở nụ cười, hắn còn rất nhiều thời gian để thấu hiểu con tim mình, nhưng trước hết phải cột người ta ở bên cạnh mình, nếu lo lắng cậu sống một mình ở đây, vậy cứ dẫn cậu theo cùng đi du lịch.

Mã Duyệt tin tưởng rằng với mình bây giờ, nhất định có thể đối phó được với bất cứ chuyện gì xảy ra.

Hơn nữa hắn biết, nếu như mình rơi vào ranh giới điên cuồng lần nữa, người có thể kéo hắn trở về, chỉ có Hàn Khải.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui