Hắn chỉ là giật mình một chút, làm sao lại bị lệch, dễ dàng lệch bị như vậy sao?
Không phải là, nữ nhân này cố ý ?
“Nữ nhân, vậy phải làm thế nào?”
Mặt âm trầm, cơ hồ là từng bước từng bước, nghiến răng nghiến lợi rống lên, Chanh Sát cười sáng lạn, vẻ mặt kiều mỵ tiến đến bên tai của hắn, nhẹ
giọng nói:
“Ngươi cứ nói đi”
“Ta. . . . . .”
Nàng
nói chuyện phun ra khí, nong nóng phun đến trên mặt của hắn, Lạc Tử Thần cho tới bây giờ vốn không có đỏ mặt, khuôn mặt tuấn tú lộ ra màu đỏ khả nghi.
“Đương nhiên là muốn, bẻ ra —— nối lại lần nữa. Hoàng
thượng, lần này không thể lộn xộn, bằng không, nếu không nối tốt, phải
tiếp tục bẻ ra nối một lần nữa. . . .”
“A. . . . . .”
Thanh âm như giết heo lại một lần nữa truyền tới, Ngụy công công ngây ngốc
nhìn hai người bọn họ, nhất thời lại ngơ ngác nói không ra lời.
“Mân, hắn không sao chứ?”
Ngoài cửa, nghe Lạc Tử Thần kêu thảm thiết, Tàn Nguyệt rốt cục hiểu được,
Chanh Sát đối với mình, thật đúng là không phải tốt bình thường.
Nàng bình thường, tối đa cũng chỉ là trêu đùa mình vài câu, còn chưa từng dã man như vậy.
Nàng đối với chính mình, chính là nói ở ngoài miệng thôi. . . . . .
“Không có việc gì, ta tin tưởng y thuật của Chanh Sát. . . .”
Địch Mân như có suy nghĩ gì nhìn bên trong, Chanh Sát chưa từng kích động như vậy, có phải hay không. . . .
“Nhưng, hắn kêu thật thê thảm . . . . . .”
Tàn Nguyệt ngẩng đầu, nàng có chút thương cảm cho Lạc Tử Thần.
Xem ra cổ nhân nói không sai, đắc tội ai cũng không thể đắc tội nữ nhân, duy nữ nhân khó nuôi như tiểu nhân.
“Có thể là vết thương nặng. Nguyệt Nhi, không cho ngươi lo lắng vì nam nhân khác. . . .”
Ôm Tàn Nguyệt, Địch Mân đi ra ngoài, nơi này không cần bọn họ, tin tưởng một mình Chanh Sát cũng có thể thu phục!
“Mân, ta chỉ là lo lắng Chanh Sát đùa quá rồi, đến lúc đó các ngươi không dễ nói chuyện . . . .”
Địch Mân, ghen tị quá, nàng mới không lo lắng cho Lạc Tử Thần!! Nàng sợ hãi hắn còn không kịp.
“Không có việc gì, Chanh Sát có thể thu phục. . . .”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...