“Nương, người không cần ta sao? Có phải là ta không nghe lời hay không? Nương...”
Hắn cũng đi, cũng đi, giống như, nọi thức trên đời, người thân cận với nàng, đều đi như thế...
“Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt...”
Nhìn Tàn Nguyệt bỗng nhiên rơi lệ đầy mặt, Địch lão phu nhân sốt ruột gọi
tên Tàn Nguyệt, mà thái y cũng theo tiếng chạy lại, nắm cổ tay Tàn
Nguyệt, cười nói:
“Phu nhân yên tâm, Thiếu phu nhân đã có khởi sắc, hẳn là rất nhanh sẽ tỉnh...”
Tỉnh, có ích lợi gì?
Nhìn người con dâu nàng vẫn rất xem trọng, Địch lão phu nhân hít một hơi: người đang tốt, cùng hài tử kia, xem như vô duyên đi!
Không biết, chuyện này rất mau, qua ba ngày. Mặc dù Tàn Nguyệt cực lực không
muốn tỉnh lại, vừa vặn nhiệt độ chậm rãi lui ra, nàng vẫn tỉnh lại.
“Thiếu phu nhân, rốt cục người đã tỉnh...”
Tiểu Mạt rơi lệ đầy mặt nhìn Tàn Nguyệt, tự trách nói:
“Xin lỗi, Thiếu phu nhân, là Tiểu Mạt không bảo vệ người tốt...”
“Ta... Nước...”
Muốn nói, mặc kệ chuyện của nàng, bất đắc dĩ cổ họng quá đau nhức, mỗi một chữ nói ra, đều là đau đớn vào tận tâm...
“A... Nước...”
Tiểu Mạt sửng sốt, nàng cho rằng Thiếu phu nhân tỉnh lại, ít nhất cũng sẽ
oán giận nàng vài câu, không nghĩ tới Thiếu phu nhân muốn lại là nước.
Muốn đưa tay nhận chén, mới phát giác, tay đau nhức vô cùng, đúng là nâng cũng nâng không nổi.
“Thiếu phu nhân, thái y nói, phải qua vài ngày tay người mới có thể động, muốn hoàn toàn khôi phục, ít nhất cũng phải hai ba tháng... Thương cân động
cốt một trăm ngày, tay của Thiếu phu nhân, đều gãy...”
Hai tay bị bẻ gẫy, đau nhức vậy, mặc dù là một đại nam nhân, cũng chịu không nổi.
Tiểu Mạt khóc đỏ mắt, Thiếu phu nhân lúc đó, hẳn là cũng là rất đau đớn!
Nhớ rõ thái y nói qua, từ trên giường ngã xuống, hẳn tay sẽ không gãy
nghiêm trọng như thế, nhưng lúc đó Thiếu phu nhân, vì hài tử trong bụng, kiên cường lấy tay chống đỡ, hơn nữa quán tính ngã xuống, càng bị
thương nhiều hơn...
Chỉ là, ông trời thực sự không có mắt, Thiếu phu nhân làm như vậy, vì sao không bảo vệ được tiểu thiếu gia?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...