Tử Việt Lan San

61, Tuyết liên

Dạ Lan San đi đến bên giường, lưu luyến nắm tay Thần Tử Việt, nhỏ giọng nói:“Ngươi phải chờ ta, có biết không?”

Lông mi Thần Tử Việt run run tựa hồ ngủ không yên, Dạ Lan San cúi người xuống, chôn đầu vào cái cổ mảnh khảnh của hắn để lại một dấu ô mai, rồi quay đầu cùng Đoạn Tinh rời khỏi Hoàng Cung, Ô Vân Đạp Tuyết cùng Giao Lộ Tử chạy song song như bay, dường như biết được chủ nhân của mình đang cấp bách, cũng phi nước đại không thấy mệt mỏi.

Gia Cát đắp chăn cho Thần Tử Việt, cùng Lãnh Tịch Chiếu ở bên cạnh trông giữ, Hoa Thiên Lang thấy vậy cũng cùng Lâm Hạo Dương nhẹ nhàng rời khỏi.

“Uy, Tiểu Việt hắn sẽ không sao.” Hoa Thiên Lang thấy Lâm Hạo Dương cúi đầu dường như có tâm sự, liền lấy tay đẩy đẩy hắn:“Ngươi đừng lo lắng.”

“Tiểu Việt là người tốt, cát nhân sẽ có thiên tướng.” Lâm Hạo Dương gật gật đầu, quay đầu nhìn Hoa Thiên Lang do do dự dự mở miệng:“Cái Song Long Bội kia, dường như rất quan trọng……”

“Đương nhiên.” Hoa Thiên Lang cười cười:“Đó là tín vật Hoàng gia, dựa vào nó có thể điều động Hoàng gia Ngự Lâm quân khắp thiên hạ, là quân đội Tiên hoàng lưu lại, cũng chỉ nhận thức khối ngọc bội kia.”

“Vậy ngươi đưa cho ta làm gì!” Lâm Hạo Dương lớn tiếng, còn tưởng là tín vật đính ước bình thường……

Hoa Thiên Lang cảm thấy bộ dáng hắn trợn mắt há hốc mồm đùa rất vui, vì thế xoa xoa bóp bóp quai hàm hắn, không phản ứng?! Hoa Thiên Lang vừa lòng nheo mắt, bàn tay không thành thật luồn ra phía sau tìm kiếm —– Mò tới, niết a niết! Càng vui vẻ……

“AAAAA……” Hoa Thiên Lang kêu thảm thiết che mắt:“Dương sao ngươi đánh ta?”

Lâm Hạo Dương thở phì phì bước đi, trong lòng mặc niệm Hoàng đế này hết thuốc chữa hết thuốc chữa hết thuốc chữa……

“Dương……” Hoa Thiên Lang quấn lấy hắn:“Chúng ta đi ăn cơm được không?”

“Ta đêm nay về Lâm phủ ăn cơm!”

“Ta cũng đi!”

“Không được!”

“Vậy ngươi ăn xong phải đến đây!”

“Nằm mơ!”

“…… Ta chiêu phi tử thị tẩm!”

“Chiêu đi!”

“……! Ghen tị?”

“Ai rảnh đi ăn giấm chua của ngươi!”

“Không ăn ngươi nhéo ta làm chi!”

“Đi tìm chết!”


“Lâm Hạo Dương ngươi đại nghịch bất đạo!”

“Chính là nghịch ngươi!”

“Phản thiên ngươi!”

“Uy! Ngươi mau thả ta xuống!!!!”

“Không thả! Ta cũng không tin không trị được ngươi!”

“……!!”

“Ngươi thử cắn ta một cái nữa xem, tin hay không lát nữa ta cắn lại gấp mười lần!!!”

“…… Ta muốn về nhà……”

“Hảo, làm xong ngươi nếu còn có khí lực ta cho ngươi về!”

“……”

Ngày hôm sau, trong phòng ngủ thật to trong cung Lãnh Tịch Chiếu, Thần Tử Việt miễn cưỡng mở mắt, có chút mờ mịt nhìn bốn phía.

“Tiểu Việt ngươi tỉnh rồi?” Gia Cát thấy thế vội vàng dìu hắn ngồi dậy:“Cảm giác thế nào?”

“Không sao.” Thần Tử Việt quay đầu nhìn xung quanh:“Đây là đâu?”

“Là Hoàng Cung.” Gia Cát đặt vài cái đệm sau lưng hắn để hắn ngồi thoải mái:“Bảo chủ cùng Đoạn Đoạn đi Tuyết Sơn, ngươi ngoan ngoãn ngốc ở đây, bọn họ rất nhanh sẽ lấy Tuyết Liên trở về.”

“Tuyết Liên? Là thứ Gia Cát thúc thúc tìm kiếm mười mấy năm cũng không thấy?” Thần Tử Việt nghiêng đầu nhìn Gia Cát, cười khổ:“Ta không muốn Tiểu Hắc giúp ta tìm Tuyết Liên gì đó, ta muốn y ở cùng ta, một khắc cũng không xa ta, dù sao cũng không còn bao lâu …… Ngươi dẫn ta đi tìm y được không?”

“Ách…… Cha ta võ công không tốt, vận khí cũng không tốt, không thể so với Bảo chủ.” Gia Cát nghiêm mặt:“Tóm lại ngươi ngoan ngoãn nghe lời ta, sẽ không có việc gì!”

Thần Tử Việt rầu rĩ gật đầu, nguyên bản không muốn đáp ứng Gia Cát nên trong lòng vẫn cứ khó chịu như trước, vừa định ngủ tiếp thì thấy một người tiến vào, vì vậy nhếch môi cười:“Đại ca……”

“Tỉnh?” Hoa Thiên Lang ngồi vào bên giường bóp gương mặt nhỏ của hắn:“Đói bụng chưa?”

“Đói.” Thần Tử Việt gật đầu:“Ta còn chưa ăn hết các món ngon của Ngự Thiện Phòng!!”

Hoa Thiên Lang bị hắn chọc cười, lấy tay đỡ hắn đi ra ngoài:“Hôm nay cho ngươi ăn no, trước khi ăn dẫn ngươi đến xem Ngự Hoa Viên, mùa thu so với mùa hè có thứ rất đáng giá!”

Sau khi đến Ngự Hoa Viên, Thần Tử Việt nhìn chung quanh, thất vọng bĩu môi:“Nơi này có cái gì đẹp?”

Hoa Thiên Lang lắc đầu cười, đỡ hắn nằm xuống ghế tựa to trong lương đình:“Nhắm mắt, chuyên tâm lắng nghe!”


Thần Tử Việt chớp mắt mấy cái, ngoan ngoãn làm theo.

Cuối thu Ngự Hoa Viên không có oi bức chói chang như mùa hè cùng tiếng ếch kêu, gió mát mang theo hương trà xanh lướt nhẹ qua hai gò má, bóng cây nghiêng ngả, bốn phía yên tĩnh không một tiếng động. Ngay cả tiếng cành lá đung đưa dường như cũng khó mà phân biệt, hồ nước vẫn gợn sóng chậm rãi bào mòn đá vụn bên bờ, mở mắt ra nhìn lại, bầu trời rất trong rất sáng, nhìn lâu bỗng cảm thấy có một loại tình cảm rất nhỏ bé, chậm rãi lan đến nơi mềm mại nhất đáy lòng, tâm tư dường như cũng thông suốt được một chút.

“Thời điểm ta vừa đăng cơ, hầu như mỗi ngày đều có người muốn lấy mạng ta, thủ vệ, cung nữ, trù tử, xa phu của ta, ai cũng bị bọn họ mua chuộc. Ta mạng lớn, mỗi một lần đều sống sót nhưng trong lòng vẫn cứ không thoải mái.” Hoa Thiên Lang nằm ở trên ghế bên cạnh nhìn ánh mặt trời, tựa như đang độc thoại:“Khi đó Hạo Dương lại không ở đây, mỗi lần ta thấy phiền muộn liền một mình đến Ngự Hoa Viên, sau lại phát hiện nếu nằm ở đây ta có thể cẩn thận suy nghĩ được rất nhiều chuyện. Ta không tin vào số mệnh, lão Thiên không muốn ta sống ta liền cố tình hảo hảo sống cho hắn xem, sống qua vài năm quả nhiên ta đợi được ngày Hạo Dương trở lại, cũng đợi được ngày giang sơn vững chắc, cho nên nếu lúc trước ta chấp nhận số mệnh sẽ không có được ngày hôm nay, có phải hay không? Mạng của ngươi, cũng chính là ở trong tay ngươi.”

Thần Tử Việt hiểu rõ, cười khẽ nhắm mắt lại:“Ân, cám ơn ngươi.”

“Nếu thật sự muốn cảm ơn ta, thì ở đây hảo hảo dưỡng thương đi.” Hoa Thiên Lang đứng dậy, giúp hắn lót thêm thảm mỏng:“Ta cho người đưa thức ăn lên, ăn no mới có khí lực tranh đấu cùng lão Thiên. À…… Đúng rồi, ngươi là Tiểu vương gia Thiên Lang quốc ta, đến lúc đó sính lễ Dạ Bảo chủ đưa không đủ, ta cũng sẽ không thả người!”

“Ta đây liền cùng y bỏ trốn……” Thần Tử Việt cọ cọ chui vào trong thảm nhỏ giọng than thở:“Ngươi đã giàu như vậy…… Mới không cho ngươi có cơ hội lừa Tiểu Hắc!”

Hoa Thiên Lang nhướng, trong lòng lại hâm mộ —– Chủ động bỏ trốn nha…… Chậc chậc, ngươi xem tức phụ nhà người ta này, rất biệt nữu nha!

Bên kia, Dạ Lan San cùng Đoạn Tinh ngày đêm thần tốc lên đường rốt cục vào bình minh ngày thứ mười lăm ngày đã đến chân núi cực bắc Tuyết Sơn, thủ vệ Hoàng gia Vũ lâm quân vừa thấy Song Long Bội trong tay Dạ Lan San liền nhất tề quỳ một gối xuống tam hô vạn tuế, Đoạn Tinh bị cảnh này làm cho giật mình:“Quai quai……”

Dạ Lan San hít sâu một hơi, sải bước đi lên núi.

“Lạnh như thế này.” Đoạn Tinh run run liếc nhìn Dạ Lan San, thấy y một chút phản ứng cũng không có trong lòng căm giận, nhưng rất nhanh lại thoải mái —– Nội lực mình là chí dương nha, sợ lạnh là chuyện hiển nhiên……

Hai người đi rồi lại đi, sau khi qua một rẽ ngoặt liền nhíu mày —– Đường cùng?

Đoạn Tinh ngẩng đầu nhìn lại, chớp mắt:“Trách không được phụ thân Gia Cát tìm mấy mươi năm cũng không thấy, cho dù ông ấy có thể tránh được Vũ lâm quân dưới chân núi, thì với vách đá cao như vót dao cũng không thể đi lên!”

Vừa dứt lời, liền thấy Dạ Lan San bên cạnh tung người nhảy lên, không có bất kỳ trợ lực nào mà bay lên.

“Uy, ngươi chờ ta một chút!” Đoạn Tinh ném áo choàng lông chồn đi phi theo sau, cái mũi bị đông lạnh đỏ bừng.

Hai người một đường đi lên đỉnh núi, lúc đến nơi thì nghẹn họng nhìn trân trối, nâng mắt nhìn khắp nơi toàn là băng tuyết trắng thuần một mảnh, phía trước có một sơn động, một cự thạch khổng lồ màu xanh chặn toàn bộ cửa vào, trừ nó ra thì không còn thứ gì khác.

“Thần kỳ vậy sao, ta còn tưởng có Cự Long trấn thủ thật, lo lắng cả một đường.” Đoạn Tinh vỗ vỗ ngực, đi đến khối núi đá kia quay đầu nói:“Chúng ta cùng nhau phát lực, dịch chuyển nó ra rồi nói sau!”

Dạ Lan San gật đầu, bước lên cùng Đoạn Tinh mỗi người một bên, hai người đồng thời phát lực, sửng sốt —– Núi đá không chút sứt mẻ, thử lại vài lần, vẫn y như cũ.

Đoạn Tinh xù lông, hùng hùng hổ hổ:“Loại đá gì đây, quá rắn chắc đi!”

Dạ Lan San trong lòng trống rỗng —– Nội lực của mình cùng Đoạn Tinh đều không thể di chuyển nó, Tiểu Việt làm sao bây giờ? Trong đầu thầm mắng chính mình vô dụng, lo lắng cùng khẩn trương nhiều ngày lúc này rốt cục bùng nổ, hai mắt đỏ bừng hung hăng đánh xuống một chưởng không mục tiêu, sau một tiếng nổ tuyết bay đầy trời, cả đỉnh núi chấn động rung rung theo.

Đoạn Tinh hoảng sợ, vội vàng né tránh đá vụn bay tới tiến lên kéo Dạ Lan San:“Đừng, chúng ta đang ở đỉnh núi, nếu là làm tuyết lở thì thảm!”

Dạ Lan San đôi mắt phiếm hồng, nhớ tới cảnh tượng Thần Tử Việt khạc ra máu trong lòng đau như dao cắt, ngẩng đầu muốn nước mắt đừng chảy, lại nhìn thấy trên đỉnh núi đá sau khi bị mình đánh tan tuyết đọng kia, tựa hồ có một hoa văn quen thuộc mờ mờ ảo ảo hiện ra……


Đoạn Tinh nhìn biểu tình khác lạ của Dạ Lan San, cũng cùng y đưa mắt nhìn qua, trong lòng mừng rỡ:“Song Long Bội!”

Dạ Lan San lấy lại tinh thần, thả người nhảy lên cự thạch, tay run run đem khối Song Long Bội kia khảm vào chỗ trống ở giữa —– Vừa khít……

Chỉ trong giây lát, mặt đất một trận rung lắc, còn có từng đợt tiếng gầm gừ truyền đến, tựa như tiếng gió thổi như tiếng sóng biển, cự thạch chậm rãi dịch chuyển, động khẩu trăm nghìn năm phẳng lặng chậm rãi hiện ra. Có một mùi hương nhàn nhạt bay ra, hai người trong lòng mừng như điên, không đợi cửa động hoàn toàn mở ra liền khẩn cấp chạy vào.

Sau khi đi qua hai đường gấp khúc, thì thấy một thạch thất rất lớn bên trong, một đóa Tuyết Liên màu bạch ngọc lẳng lặng nở rộ, trong sơn động đều là băng tuyết trong suốt, quang hoa* phản chiếu khắp nơi, vô cùng thiêng liêng cũng vô cùng đẹp đẽ.

*ánh sáng của bông hoa

Đoạn Tinh kích động đến thanh âm cũng thay đổi:“Bảo chủ, Tiểu Việt được cứu rồi……” Quay đầu nhìn Dạ Lan San thì thấy y vẻ mặt bi thương, nhất thời có chút khó hiểu, quay lại nhìn kỹ đóa Tuyết Liên kia rồi trong lòng cũng hụt hẫng —– Gia Cát đã nói phải là Tuyết Liên chín cánh, đóa trước mắt này, chỉ có tám cánh hoa…… Tuyết Liên là thần vật, truyền thuyết trăm năm mới nở ra một cánh……

“Bảo chủ……” Đoạn Tinh không đành lòng nhìn bộ dáng này của Dạ Lan San, cắn răng bước lên trích hoa*:“Quản nó mấy cánh hoa, nói không chừng trong sách ghi sai……”

*hái hoa

“Đoạn Tinh!” Dạ Lan San kéo hắn lại, lắc đầu, giọng nói có chút khàn khàn:“Nói không chừng ngày mai chính là ngày một trăm năm cuối cùng, ta chờ.” Nói xong, chậm rãi quỳ gối trên băng tuyết:“Ta chờ đến khi nó nở mới thôi, nếu không chờ được, Tiểu Việt đi đâu, ta sẽ theo đó.”

“Bảo chủ ngươi……” Đoạn Tinh sốt ruột kéo y lên:“Nếu chờ ngươi cũng ngồi chờ a! Quỳ gối trên tuyết làm gì, ngươi muốn bỏ chân sao!”

“Nếu nó chịu nở, mạng ta cũng cho nó.” Dạ Lan San nhẹ nhàng tránh khỏi Đoạn Tinh:“Không có việc gì, ngươi trở về đi, ta chờ.”

Đoạn Tinh bất đắc dĩ, đành phải ở bên cạnh bồi y.

Sau một ngày một đêm, đúng lúc thái dương chậm rãi lên cao, Đoạn Tinh đứng ngoài cửa động tận mắt nhìn thấy tia nắng sáng đầu tiên chiếu lên ngọn núi băng, tảng băng trăm ngàn năm phản xạ lại ánh sáng ngọc, thiên địa mờ mịt, vạn vật như được khai mở. Bước vào trong sơn động, Dạ Lan San vẫn như trước không nhúc nhích quỳ trên tuyết nhìn đóa Tuyết Liên trước mắt kia.

Sáng ngày thứ tư, Đoạn Tinh cuối cùng nhìn không được, dìu lấy cánh tay Dạ Lan San kéo y đứng lên:“Quỳ ba ngày ba đêm, không ăn không uống ngươi thật sự nghĩ ngươi làm bằng sắt sao! Cho dù ngươi quỳ đến chết, nó cũng là tám cánh, hiện tại hái đi rồi cùng ta trở về gặp Tiểu Việt!”

Dạ Lan San đưa tay điểm huyệt đạo Đoạn Tinh, nhanh như gió.

“Uy! Ngươi làm gì!” Đoạn Tinh đại kinh thất sắc.

Dạ Lan San đứng lên, cảm thấy hai chân một trận đau nhức, không tự chủ được lại ngã xuống mặt đất.

“Không sao chứ! Ngươi điểm huyệt vị ta làm gì!” Đoạn Tinh sốt ruột kêu loạn.

Dạ Lan San chịu đau phong bế huyệt vị hai đầu gối mình, cố gắng đứng lên đem Đoạn Tinh vác lên vai thất tha thất thểu đi ra ngoài, cổ họng khàn giọng cơ hồ không nghe ra đang nói gì:“Đưa ngươi xuống núi xong, ta tiếp tục lên quỳ!”

“Ngươi điên rồi a!” Đoạn Tinh nghiến răng nghiến lợi:“Còn quỳ nữa chân sẽ thực sự phế đi!!…… Uy…… Bảo…… Bảo……”

“Bảo Bảo?” Dạ Lan San buồn nôn một trận, lại cảm thấy thanh âm Đoạn Tinh có chút không đúng, quay đầu lại nhìn, không thể tin vào hai mắt của mình.

Đóa Tuyết Liên tám cánh lúc này như là được gió ôn như khẽ vuốt, dao động sinh tư, rốt cục nghênh đón lần tân sinh một trăm năm cuối cùng, khẽ rung rung, cánh hoa thứ chín chậm rãi nở rộ, thánh vật chín trăm năm thiên địa linh khí biến rốt cục đã thành hình.

Dạ Lan San từng bước từng bước đến gần đóa Tuyết Liên kia, ngây ngốc sửng sốt hồi lâu, cuối cùng là mừng như điên, quỳ trên mặt đất cung kính dập đầu, sau đó lấy tay hái Tuyết Liên rồi nhanh chóng chạy xuống núi.

Đoạn Tinh đầu tiên là cười ngây ngô, chờ Dạ Lan San ra khỏi sơn động mới cảm thấy không đúng, nhất thời tức giận:“Uy! Ta còn bị ngươi điểm huyệt đó! Quay lại mau!” Dứt lời, một viên đá phi thẳng tới giải huyệt cho hắn, Đoạn Tinh đau nhe răng nhếch miệng, hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài nhưng trên mặt cũng không che dấu được sự vui mừng.

Trong Hoàng cung, Thần Tử Việt ngồi xếp bằng trên giường cười hì hì nhìn Lâm Hạo Dương.

“Ngươi…… làm gì nhìn ta như vậy?” Lâm Hạo Dương bị nhìn đến sởn da gà.


“Ta có nên gọi ngươi là tẩu tử hay không nha!” Thần Tử Việt cười xấu xa.

Lâm Hạo Dương câm nín, thầm nhủ ngươi chẳng phải cũng nằm dưới sao!

Thần Tử Việt hắt xì, híp mắt nhìn Lâm Hạo Dương:“Ngươi trong lòng nói xấu ta cái gì ?”

“Ách…… Không có!” Lâm Hạo Dương mãnh liệt lắc đầu:“Ta không có nói ngươi cũng là người nằm dưới!” Nói xong, hai người đều ngốc đơ, Lãnh Tịch Chiếu ở bên cạnh vừa uống nước xong toàn bộ sặc lên mũi.

Gia Cát mang dược vào phòng thì thấy hai kẻ ngốc đang trừng nhau, Lãnh Tịch Chiếu vừa ho khan vừa cười gập cả bụng, cảm thấy hơi kỳ quái, vừa định mở miệng hỏi thì Thần Tử Việt “Oanh” một cái phản ứng lại lời Lâm Hạo Dương vừa nói, nhất thời tạc mao, chân trần nhảy xuống giường ôm Gia Cát ô ô ô:“Gia Cát Gia Cát, ngươi có loại dược gì ăn có thể nằm trên không a? Ta muốn một bình, không, ta muốn ba bình!”

Gia Cát dở khóc dở cười, định ôm hắn về giường thì chợt nghe ngoài cửa truyền đến một thanh âm quen thuộc, mang theo chút vui vẻ cùng một chút trêu chọc:“Ngươi vừa nói ngươi muốn cái gì?”

“Bảo chủ?” Gia Cát cuồng hỉ, quay đầu lại quả nhiên nhìn thấy Dạ Lan San, đi theo là Hoa Thiên Lang cùng Đoạn Tinh, ba người cùng nhau cười dài bước vào phòng,.

Thần Tử Việt sửng sốt, chớp mắt ngốc hồ hồ đứng ở đó.

Dạ Lan San thấy hắn không mang hài đi chân trần đứng trên mặt đất, nhíu mày ôm hắn vào trong lòng.

“Tiểu Hắc!” Hôm nay đầu óc Thần Tử Việt phản ứng có chút chậm, lúc này mới lấy lại tinh thần, ôm Dạ Lan San cắn a cắn.

Dạ Lan San từ trong lòng lấy ra một cái hộp đưa cho Gia Cát:“Tìm được rồi.”

Gia Cát cao hứng đến nói không ra lời, cầm Tuyết Liên chạy đến dược phòng, Lãnh Tịch Chiếu cùng Đoạn Tinh thấy thế vội vàng đi theo hỗ trợ, Hoa Thiên Lang cười cười, kéo Lâm Hạo Dương mặt đỏ bừng ra ngoài, chỉ để lại hắn hai người họ ở trong phòng.

Dạ Lan San ôm Thần Tử Việt trở lại giường, hôn nhẹ cái mũi nhỏ của hắn.

Thần Tử Việt dựa vào trong lòng y làm nũng:“Tiểu Hắc ta rất nhớ ngươi……”

“Thật không?” Dạ Lan San buồn cười nhìn hắn:“Vừa nãy ở cửa ta nghe thấy…… Ngươi nói ngươi muốn cái gì?”

“Ách……” Thần Tử Việt nhíu mày, nhìn qua hảo suy yếu a hảo suy yếu:“Tiểu Hắc ta khó chịu, xong rồi xong rồi chân khí đi ngược chiều…… Tiểu Hắc ta không muốn chết……”

“Nga.” Dạ Lan San nhướng mày gật đầu:“Tuyết Liên ta đã tìm được, cho nên đại khái ba ngày sau ngươi sẽ không sao, đến lúc đó chúng ta lại thảo luận chuyện dược nằm trên gì gì đó tiếp.”

“……!!” Thần Tử Việt ở trong lòng y cọ cọ đầu nhỏ kể lại:“Nhưng lần trước rõ ràng ngươi đáp ứng cho ta ở trên ……”

“Thật không? Ta không nhớ rõ a!” Dạ Lan San cười đến âm hiểm:“Ta có nói sao?”

“Không có! Ta nói bừa .” Thần Tử Việt mãnh liệt lắc đầu, trong lòng đau đớn, ác bá a ác bá……

Dạ Lan San vuốt cằm vừa lòng gật đầu:“Ngoan, thân thể ngươi phải nhanh chóng khỏe lại nga!! Ngươi gạt ta chuyện nội thương còn chưa tính, bây giờ còn có thêm chuyện loại dược kia, chúng ta từ từ sẽ tính……”

Thần Tử Việt hồn phi phách tán, một phen túm lấy chăn đem mình bọc thật chặt:“…… Ta có thể không cần uống giải dược kia hay không…… Ta không cần thân thể khỏe……Tiểu Hắc biểu tình vừa rồi của ngươi thật khủng khiếp……”

Gia Cát rất nhanh đã nấu xong dược, sau khi tận mắt nhìn thấy Thần Tử Việt uống mới đi khỏi, mọi người như trút được gánh nặng nhẹ nhàng thở ra. Buổi tối, Dạ Lan San tiến vào chăn đem tiểu bảo bối nhà mình ôm chặt trong lòng, cúi người hôn chỗ này thơm chỗ kia.

Thần Tử Việt ngửi được mùi hương gỗ thông quen thuộc trên người Dạ Lan San, hạnh phúc không thể tả, ngay cả trong mộng cũng cười ngây ngốc.

Năm ngày sau, Gia Cát bắt mạch cho Thần Tử Việt, cười hì hì:“Chúc mừng, đã không sao rồi!”

. : .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui