52, Hồi cung
Bạch Nhược Manh một mình ở trong phòng ngồi cả đêm, nhìn cây trâm ngọc trong tay ngây người, giống như ngày hôm qua người ấy vẫn còn đang mỉm cười nói muốn lấy mình, muốn dẫn mình về quê hương Bắc Cương của hắn, cùng nhau cưỡi khoái mã tốt nhất, uống loại rượu mạnh nhất, chờ đón ánh bình minh đẹp nhất, trải qua những ngày tiêu dao nhất trong cuộc đời. Chỉ là lời nói này chưa đến ba ngày, còn chưa kịp gả cho hắn, hắn lại không hề báo trước mà biến mất, chỉ để lại một câu bảo trọng.
Năm năm thời gian rất dài, dài đến mức bản thân gần như đã quên đi trong lòng đau đớn bao nhiêu, quên mất thế nào là hận, thậm chí quên cả bộ dáng người kia, chỉ duy nhất bất luận như thế nào cũng không quên được lồng ngực ấm áp của hắn, không quên được thanh âm dụ hoặc của hắn, không quên được nụ cười đạm bạc, càng không quên được nụ hôn ôn nhu vào ngày sinh thần của mình, hòa với hơi thở nam tính mỏng manh, chỉ trong nháy mắt, lại đủ để mình lạc đường hãm sâu.
Lúc hừng đông, Bạch Nhược Manh đứng lên lắc lắc tiêu sái ra cửa phòng, lại thấy Thần Tử Việt cùng Mộc Tiên Nhiên ôm gối đầu ngồi dưới đất ngủ vù vù, giống như hai chú chó nhỏ bị vứt bỏ, nhịn không được cười ra tiếng, bước lên vỗ vỗ hai người bọn họ:“Này, có giường sao không ngủ, chạy tới đây làm gì?”
“Bạch tỷ!” Hai tiểu bằng hữu bị chụp tỉnh, luống cuống tay chân đứng lên.
“A……” Bạch Nhược Manh cười khẽ:“Sợ ta sẽ tự sát?”
“Đương nhiên không phải!” Thần Tử Việt sốt ruột:“Ta…… Chỉ là……”
“Được rồi được rồi.” Bạch Nhược Manh trong lòng cảm động:“Trở về ngủ cho thật ngon đi, ta không sao.”
Thần Tử Việt muốn nói lại thôi —– Không giỏi khuyên người, cũng không biết nên khuyên như thế nào, thấy vành mắt Bạch Nhược Manh đen sì phờ phạc, cái mũi có chút cay:“Bạch tỷ, hay là ngươi đi tìm tìm hắn đi, hỏi cho rõ ràng, trong lòng cũng sẽ dễ chịu hơn.”
“Ngươi khóc cái gì, ta còn chưa khóc mà.” Bạch Nhược Manh buồn cười xoa xoa đầu hắn:“Đã lớn rồi, sao còn giống như một đứa con nít. Ngươi không nói ta cũng sẽ đi tìm hắn, nhiều năm như vậy, dù sao cũng phải hỏi rõ ràng.”
“Ân.” Thần Tử Việt lưu luyến:“Vậy ngươi nhất định phải trở về nha.”
Bạch Nhược Manh cười khẽ gật đầu, bản thân cũng không còn là tiểu nha đầu không biết trời cao đất rộng năm đó, đi tìm hắn, chẳng qua là muốn biết lý do hắn năm đó hắn đi không từ mà biệt, hỏi rõ, rồi sẽ không còn chuyện gì.
Rạng sáng ngày hôm sau, Bạch Nhược Manh đi theo Tây Đằng Lâm bước trên con đường trở về Tây Đằng. Cùng lúc đó, ở trên quan đạo ngược lại, Lâm Hạo Dương cùng Lãnh Tịch Chiếu cũng đang giục ngựa phi nước đại.
“Uy…… Ngươi…… Chậm một chút được không?” Lãnh Tịch Chiếu thở hổn hển đuổi theo Lâm Hạo Dương:“Ta…… Uống một bụng gió…… Muốn ói……”
Lâm Hạo Dương bật cười, nắm chặt cương ngựa ngừng lại, đi theo hắn ngồi vào dưới tàng cây, đưa cho hắn một bọc mứt quả:“Này, ăn chút đi, ăn rồi sẽ không khó chịu .”
Lãnh Tịch Chiếu mềm nhũn dựa vào thân cây trợn trắng mắt, cầm khối hạnh nhai a nhai:“Làm gì có ai cưỡi ngựa như ngươi, mệt chết ta.”
“Không có biện pháp a, ai bảo ngựa của ngươi quá yếu.” Lâm Hạo Dương cười hì hì, vẻ mặt đắc ý.
Lãnh Tịch Chiếu nhìn ngựa của mình, cũng không yếu nha, bất quá so sánh với Lộc Ly Thông của Lâm Hạo Dương, thật sự là…… Câm nín, miệng nhai mứt chua chua ngọt ngọt, cảm giác không khó chịu trong dạ dày đã giảm bớt, nghĩ lại thấy hơi lạ:“Ngươi sao xuất môn còn mang theo mứt quả, ngươi đâu thích ăn cái này a.”
“Cho ngựa ăn.” Lâm Hạo Dương cũng không ngẩng đầu lên:“Ngựa của ta thích ăn món này.”
Lãnh Tịch Chiếu nghe vậy mặt khổ qua, mứt quả trong miệng nuốt cũng không được mà phun ra cũng không xong.
“Gì chứ?!” Lâm Hạo Dương hung dữ nhìn hắn:“Là mua trong cửa hàng điểm tâm ở Thịnh Kinh, cho ngươi ăn cũng không ủy khuất a, ngươi không phải thích ăn Hạnh hoa tô ở chỗ đó nhất sao?”
Lãnh Tịch Chiếu đành phải ủ rũ ủ rũ đem thứ trong miệng nuốt xuống, Lâm Hạo Dương đứng một bên nhìn biểu tình nhỏ của hắn, trong lòng cười trộm, tính tình tiểu gia hỏa này từ nhỏ đến lớn một chút cũng không đổi, ngốc hồ hồ .
Nghỉ ngơi chốc lát, hai người đứng lên tiếp tục lên đường, Lãnh Tịch Chiếu vừa định lên ngựa, lại bị Lâm Hạo Dương vung tay nắm thắt lưng, để hắn ngồi chung trên lưng Lộc Ly Thông.
“Uy!” Lãnh Tịch Chiếu hoảng sợ:“Ngươi làm gì?”
“Ngựa của ngươi yếu như vậy, để lại đây đi, nó là ngựa già, sẽ tự biết đường trở về Vân Sát Bảo.” Lâm Hạo Dương lấy áo choàng bọc hắn lại thật kỹ, để hắn dựa vào ngực mình:“Như vậy sẽ không uống gió, nếu mệt thì nhắm mắt ngủ đi.”
Lãnh Tịch Chiếu cắn cắn môi rất do dự, như vầy đúng là thư thái rất nhiều, nhưng là……“Nếu Hoàng Thượng biết, sẽ chém chết ta.”
“Nghĩ vớ vẩn gì đó!” Lâm Hạo Dương dở khóc dở cười nhấn đầu hắn xuống:“Ta và y đều xem ngươi như đệ đệ ruột, ngươi đừng thấy y lúc nào cũng hung dữ với ngươi, kỳ thật sợ ngươi chịu ủy khuất nhất là y.”
Lãnh Tịch Chiếu ngốc hồ hồ chớp mắt mấy cái, vui vẻ dựa vào lòng Lâm Hạo Dương ngủ, Lâm Hạo Dương khẽ cười lắc đầu, giục ngựa giương roi, hai người vững vàng phi nhanh về hướng Thịnh Kinh.
Vài ngày sau, hai người đến Đồng Cổ Trấn, đến trước tửu lâu, Lâm Hạo Dương ôm Lãnh Tịch Chiếu xuống ngựa, lôi hắn từ trong áo choàng ra, Lãnh Tịch Chiếu khụt khịt thở hồng hộc:“Nóng chết ta !”
Lâm Hạo Dương câm nín —– Con mọt sách này. Dẫn hắn vào tửu lâu, lúc này đúng vào lúc ăn cơm, một lượng lớn thực khách nguyên bản đang ầm ĩ, lại không tự chủ bị hai người hấp dẫn ánh mắt, chỉ thấy hai người này, vị mặc ngân sắc* cẩm bào, đường kim mũi chỉ trên y phục đều dùng sợi tơ cùng màu tinh tế thêu thành hoa văn, tóc buộc ngọc quan, thanh sắc** ngọc bội bên hông vừa nhìn thấy đã biết là vật báu vô giá, dáng vẻ đường đường anh khí bức người, mi vũ gian*** lại đầy ngạo khí mà người bình thường không có, tuy vẻ mặt hiền hoà, nhưng vẫn làm cho người ta không thể nhìn thẳng.
*ngân sắc : màu bạc – **thanh sắc : màu xanh – ***mi vũ gian : hai đầu lông mày
Lại nhìn vị kia, bạch y không nhiễm một hạt bụi, tóc dài dùng một đoạn vải gấm tùy ý buộc sau đầu, nét mặt có chút trẻ con, thanh tú không giống như nam tử, nhưng vẫn là hảo tướng mạo. Đồng Cổ Trấn là nơi thâm sơn cùng cốc, tửu lâu này cũng không phải nơi cao sang gì, số người đến ăn cơm phần lớn là hạ cửu lưu, lúc này đột nhiên thấy hai người như vậy, đều nhịn không được mở to mắt nhìn nhiều hơn một chút.
Lãnh Tịch Chiếu từ nhỏ ở trong Hoàng cung lớn lên, cũng ít khi nào đi xa nhà, lúc này thấy mọi người xung quanh nhìn chằm chằm, có chút nhút nhát, sợ hãi kéo ống tay áo Lâm Hạo Dương.
Lâm Hạo Dương cau mày, quét mắt nhìn bốn phía, những người đó liền hoảng sợ, vội vàng phối hợp tự ăn cơm, Lâm Hạo Dương dẫn Lãnh Tịch Chiếu tìm một cái bàn tương đối sạch sẽ ngồi xuống, tùy ý gọi vài món thức ăn, giúp hắn rót chén nước:“Uống nước.”
Lãnh Tịch Chiếu nhận lấy uống ừng ực ừng ực, uống xong đem cái chén không đưa cho Lâm Hạo Dương:“Còn muốn!”
“Sao ngươi không tự rót!” Lâm Hạo Dương bất đắc dĩ đảm đương vai trò tiểu nhị, lúc này đồ ăn lần lượt được đưa lên, Lâm Hạo Dương hành quân đánh giặc đã quen không để ý nhiều, với tay lấy cái bánh bao bỏ vào trong miệng.
“Ấy!” Lãnh Tịch Chiếu hung dữ nhào tới túm cánh tay hắn đoạt lấy bánh bao:“Không được ăn!!”
Lâm Hạo Dương mạc danh kỳ diệu:“ Thư ngốc tử ngươi làm gì!!”
Lãnh Tịch Chiếu không cam lòng yếu thế trừng lại:“Chưa có rửa tay! Dùng đũa!”
Lâm Hạo Dương ở trong lòng mắt trợn trắng, học y thật phiền……
“Ăn rau! Không được ăn thịt không!” Lãnh Tịch Chiếu ném đầy rau xanh vào chén Lâm Hạo Dương:“Ăn hết cho ta! Không được bỏ!”
Lâm Hạo Dương muốn khóc, tâm nói này không phải đệ đệ, rõ ràng là nương a……
Một bữa cơm, hai người ăn bất diệc nhạc hồ, thỉnh thoảng cãi nhau tranh đồ ăn, từ nhỏ đến lớn đều là ăn cơm như vậy, bản thân cảm thấy không có gì, nhưng trong mắt người ngoài, còn có ý tứ liếc mắt đưa tình, trong góc, một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm hai người, cả buổi cũng không dời đi.
Tuy lúc này đã là mùa thu, nhưng ở Tây Bắc “Thu tam phục*” so với mùa hè còn muốn nóng hơn, buổi sáng còn có cảm giác mát, còn buổi trưa đích thật là nóng chết người, cơm nước xong nhìn trời còn thấy độc hại, lại nhìn Lãnh Tịch Chiếu mấy ngày qua gấp rút lên đường, có chút mệt mỏi, Lâm Hạo Dương sợ hắn mệt sinh bệnh, vì vậy quyết định trước tiên ở lại nghỉ một ngày, ngày mai ra lại xuất phát.
*Thu tam phục : mùa nóng (chỉ thời kì nóng nhất trong năm, sơ phục: 10 ngày, tính từ canh thứ ba sau Hạ Chỉ; trung phục: 20 ngày, tính từ canh thứ tư sau Hạ Chỉ; mạt phục: 10 ngày, tính từ canh thứ nhất sau Lập Thu)
Chưởng quầy vừa nghe Lâm Hạo Dương muốn hai gian thượng phòng, thì có chút khó xử, ngẩng đầu nói:“Bổn điếm đã hết phòng.”
“A?” Lâm Hạo Dương khiêu mi, vừa định đi ra ngoài, thì thấy trên lầu đi xuống một người:“Chưởng quầy, trả phòng!”
Chưởng quầy trong lòng âm thầm kêu khổ, giương mắt nhìn Lâm Hạo Dương:“Này…… Chỉ còn một gian……”
“Vậy cho hắn một gian thượng phòng, ta tùy tiện cái gì cũng được.” Lâm Hạo Dương không sao cả —– Lúc hành quân đánh giặc ngay cả vũng bùn cũng đã từng ngủ qua.
Chưởng quầy lắc đầu:“Bổn điếm chỉ còn lại một gian thượng phòng, còn lại đã hết.”
“Vậy một gian cũng được.” Lâm Hạo Dương nhận lấy bao y phục từ trong lòng Lãnh Tịch Chiếu:“Lau mồ hôi đi, đừng để cảm lạnh .”
Chưởng quầy không có cách nào để từ chối, đành phải cho tiểu nhị dẫn hai người lên lầu, trong lòng âm thầm cầu xin Bồ Tát, lúc nhị vị đại gia ở lại trăm ngàn lần đừng xảy ra chuyện gì.
Vào phòng, Lãnh Tịch Chiếu ỉu xìu dựa vào trên giường nháy mắt:“Nóng quá a!”
“Mấy ngày nữa là có thể về rồi, kiên trì một chút đi.” Lâm Hạo Dương vứt cho hắn một cái khăn:“Lau mặt.”
Lãnh Tịch Chiếu nhận lấy khăn lau lau mặt, lành lạnh, thoải mái hơn, cho nên cũng lên chút tinh thần:“Sau khi đưa ngươi về Hoàng cung, ta phải đi Giang Nam tìm phụ thân, đã lâu không gặp ông.”
Lâm Hạo Dương bật cười:“Ngươi đưa ta? Cả đoạn đường hình như toàn là ta chiếu cố ngươi đi!”
Lãnh Tịch Chiếu cười vô liêm sỉ:“Rõ ràng là ta chiếu cố ngươi!!”
“Được a!” Lâm Hạo Dương gật đầu:“Là ngươi chiếu cố ta, vậy đêm nay ngươi ngủ sàn ta ngủ giường!”
Lãnh Tịch Chiếu chớp mắt mấy cái làm bộ cái gì cũng không nghe thấy, đáng thương hề hề nhìn Lâm Hạo Dương:“Khát, muốn uống nước.”
Lâm Hạo Dương dở khóc dở cười, nghĩ rằng tương lai phải lấy được lão bà kiểu gì mới có khả năng hầu hạ tốt vật nhỏ này, vừa định xuất môn xuống lầu, lại cảm thấy có chút không đúng, nhìn kỹ phòng ở xung quanh —– Rõ ràng là trống không, trong lòng một trận nghi hoặc, chẳng lẽ là hắc điếm? Quay đầu nhìn chưởng quỹ vừa lúc bưng nước lên, lật người kéo ông đến góc tường, lớn tiếng hỏi:“Tại sao muốn chúng ta ở cùng một gian phòng?”
Chưởng quầy bị hoảng sợ, cánh tay bị nắm sinh đau, ngẩng đầu muốn chống lại ánh mắt Lâm Hạo Dương, lại càng run thêm —– Người trẻ tuổi này đôi mắt rõ ràng rất đẹp, sao khí chất bên trong lại dọa người như vậy? Ông không biết, Lâm gia quân thậm chí là toàn bộ Thiên Lang quân, sợ nhất chính là ánh mắt khi phát hỏa của Chiến thần Thiên Lang Lâm Hạo Dương, giống như một con dao găm, liếc mắt một cái sẽ kinh sợ nửa ngày. Trên chiến trường tướng sĩ cao lớn thô kệch còn chịu không nổi, huống hồ là người làm ăn ở địa phương nhỏ này, chưởng quầy nhất thời run run nói:“Đây, không phải tiểu nhân không cho nhị vị đại gia ở thượng phòng, làm ăn, nào có đạo lý từ chối bạc đưa đến cửa, chỉ là nhìn quan hệ của nhị vị…… Hơn nữa vị kia của ngài nhìn rất đẹp, vạn nhất bị Tu công tử biết, sợ là sẽ trở thành mối họa.”
Lâm Hạo Dương nhíu mày, nhưng cũng không có tâm tình giải thích quan hệ của mình và Lãnh Tịch Chiếu, nói:“Tu công tử là ai?”
“Ai, ta cũng không dám nói lung tung a.” Chưởng quầy sợ hãi nhìn xung quanh, xác định không có ai nghe lén mới nhỏ giọng nói:“Tu công tử là nhi tử độc nhất của Nhị đương gia núi Ngọc Diện ngoài thành, rất bá đạo, thường xuyên đến tiểu trấn, y thích nam tử diện mục trắng trẻo, hễ coi trọng ai là bắt lên núi, không ai quản được y a.”
“Quan viên địa phương mặc kệ?” Sắc mặt Lâm Hạo Dương có chút âm trầm, sao nơi này giữa ban ngày ban mặt còn xảy ra chuyện cướp người?
“Ai, quản không được a.” Chưởng quầy lắc đầu:“Công tử, ngươi đừng bức ta, tiểu nhân còn muốn sống mà.”
Thấy vẻ mặt kinh sợ của chưởng quầy, Lâm Hạo Dương cũng không nhẫn tâm làm ông khó xử, phất tay để ông ta đi, còn mình thì cầm nước trở lại phòng, thấy Lãnh Tịch Chiếu đã muốn dựa vào giường ngủ, do dự một chút, nhìn sắc mặt hắn có chút khó coi, cũng không đành lòng gọi hắn dậy, vì vậy ngồi xuống muốn giúp hắn cởi giày ra, lại không cẩn thận làm hắn tỉnh giấc.
“Ngủ đi.” Lâm Hạo Dương đứng lên:“Nếu không uống nước rồi ngủ tiếp?”
Lãnh Tịch Chiếu lảo đảo đi đến cạnh bàn uống nước, nhìn Lâm Hạo Dương:“Làm sao vậy, sao lại cau mày.”
Lâm Hạo Dương khiêu mi, cuối cùng vẫn đem chuyện vừa rồi chưởng quầy nói kể lại cho Lãnh Tịch Chiếu.
“Còn có chuyện này?” Lãnh Tịch Chiếu lắc đầu:“Núi Ngọc Diện, tên này thật đúng là ghê tởm.”
“Ngươi có mệt hay không?” Lâm Hạo Dương ngồi ở cạnh bàn hỏi hắn.
“Có một chút, bất quá không quan trọng, ngươi muốn gì?” Lãnh Tịch Chiếu buông cái ly trong tay xuống.
Lâm Hạo Dương cười xấu xa:“Không mệt thì theo ta lên trấn đi dạo, nghe nói Tu công tử kia rất thích loại hình giống như ngươi.”
Lãnh Tịch Chiếu híp mắt:“Ngươi giao ta cho ác bá?”
“Xem như là trừ hại cho dân.” Lâm Hạo Dương kéo hắn đứng dậy đi ra ngoài:“Dù sao ngươi lớn lên dễ nhìn như vậy, không thể lãng phí!”
Lãnh Tịch Chiếu sờ sờ mặt mình —– Bộ mình lớn lên đẹp lắm sao? Một chút cũng không anh khí, trưởng thành giống Hạo Dương hay Hoàng Thượng thì tốt rồi, nếu có thể giống Đoạn Tinh hay là Dạ Lan San thì càng tốt, về phần Lâm Hạo Phong sao, được thì được, chính là lúc không cười có chút giống thổ phỉ…… Vậy còn Thần Tử Việt? Coi như hết, hắn với mình trưởng thành cùng loại hình, thậm chí so với mình còn hoàn hảo hơn…… Bảy nghĩ tám tưởng đột nhiên nhớ đến Kim đồng nam tử ngày đó gặp dưới chân núi Vân Sát Bảo, không khỏi nhếch miệng —– Nếu mình nếu có thể trưởng thành giống như y thì không còn gì tốt hơn, chỉ là không biết y là người địa phương nào, nhiều người như vậy, sợ là sẽ không còn được gặp lại, vì vậy lại thấy ảm đạm.
Lâm Hạo Dương cúi đầu nhìn Lãnh Tịch Chiếu bên cạnh, đầu tiên là cười ngơ ngác, sau đó lại mất hứng, cho nên lần nữa im lặng….. Mọt sách này ngốc quá, tương lai nhất định phải giúp hắn tìm một lão bà thật tài năng để yên tâm tống xuất đi……
. : .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...