40, Tín nhiệm
Ba canh giờ sau, quân đội Thiên Lang Quốc hoàn toàn chiếm được Ngọc Quan Thành, Hoa Thiên Lang mắt lạnh như băng đứng ở trên tường thành cao, phái người truy bắt Gia Luật Thanh, lại mang thi thể Gia Luật Tề về.
“Hoàng Thượng.” Ngô Uy bước lên hỏi:“Đã tìm khắp nơi từ trong ra ngoài thành đều không thấy bóng dáng Gia Luật Thanh, hỏi qua vài tù binh thì bọn họ đều nói Gia Luật Thanh vài ngày trước đã rời khỏi, không biết đi nơi nào, có thể là trở về Mạc Bắc hay không?”
Hoa Thiên Lang quay đầu nhìn thi thể Gia Luật Tề, âm trầm mở miệng:“Đem hắn lôi xuống. Thông tri cho đại quân, ngày mai khởi hành đi đến Mạc Bắc Cô Dương Thành!”
“Hoàng Thượng, trận chiến Ngọc Quan này vừa mới chấm dứt, vẫn chưa kịp thống kê số lượng thương vong, nếu vội vã xuất chinh như vậy, sợ là……” Ngô Uy có chút do dự.
“Mấy chục vạn đánh mấy vạn, còn cần nghỉ ngơi?” Hoa Thiên Lang đi xuống thành lâu:“Ngày mai xuất phát, kháng chỉ, trảm!”
Trên sườn núi ngoài thành, Thần Tử Việt ôm gối ngồi dưới đất đếm kiến, nhìn thấy Dạ Lan San đi tới đặt mông ngồi ở bên cạnh hắn, nói:“Thiên Lang Quốc thắng.”
“Ân, ta biết, nhất định rồi.” Thần Tử Việt gật đầu, muốn lấy tay giúp y lau vết máu trên mặt lại bị né tránh.
“Biết Hoa Thiên Lang nhất định sẽ thắng còn muốn ta đi hỗ trợ!” Dạ Lan San tức giận, tự lấy tay chà xát mặt, nói:“Đám người đó toàn máu bẩn, bắn lên một thân ta thật ghê tởm, ngươi không nên đụng.”
Thần Tử Việt cười cười, lấy một chiếc khăn tay ra đưa cho y:“Dù sao ngươi cũng nhàn rỗi, liền giúp y một chút đi, coi như là hoạt động gân cốt .”
Dạ Lan San bất đắc dĩ mở miệng:“Vậy giúp xong rồi, chúng ta về Vân Sát Bảo? Xa hơn nữa chính là Mạc Bắc, không có gì hay.”
Thần Tử Việt bĩu môi:“Nhưng mà ta còn chưa đi qua Mạc Bắc……”
Dạ Lan San không chịu được nhất chính là thấy biểu tình đáng thương hề hề của Thần Tử Việt, vì thế chủ động nhận thua giơ cờ đầu hàng, nói:“Được được được, ta đưa ngươi đi Mạc Bắc!”
Thần Tử Việt cười, đi qua lôi kéo tay áo Dạ Lan San lấy lòng, nói:“Tiểu Hắc, ta muốn đi gặp Hoàng Thượng, ta sẽ nói với y là một mình ta tới như vậy y sẽ không hoài nghi Vân Sát Bảo có nhị tâm. Lâm tướng quân đã chết, y khẳng định rất thương tâm, ta đi khuyên nhủ y.”
Dạ Lan San nhíu mày, nói:“Ngươi đối với y rất quan tâm……”
Thần Tử Việt chớp mắt mấy cái, sắc mặt biến thành có chút ảm đạm:“Y lại không xấu, ta cảm thấy y rất đáng thương, từ xưa đế vương vô cùng tịch mịch, thật vất vả có một Lâm tướng quân bồi y, lại……”
“Đi.” Dạ Lan San giúp hắn chỉnh y phục, nói:“Ta nói Gia Cát đưa ngươi đi, ta ở Sở Vân khách điếm trong thành chờ ngươi.”
Hoa Thiên Lang đang ở trong phòng xem bản đồ quân sự, đột nhiên nghe ngoài cửa có người bẩm báo là có người cầu kiến, sửng sốt một lúc, chỉ thấy Thần Tử Việt đẩy cửa tiến vào, do dự mở miệng nói:“…… Hoàng Thượng.”
“Đã nói ngươi không cần gọi ta là Hoàng Thượng.” Hoa Thiên Lang nhìn thấy hắn, cảm thấy có chút ngoài ý muốn, bảo hạ nhân đem ghế cho hắn ngồi, nói:“Ngồi đi, gọi ta đại ca là được rồi.”
“Ân, đại ca.” Thần Tử Việt gật gật đầu, nhếch miệng cười nói:“Ta ở Vân Sát Bảo ngốc nhàm chán, muốn tìm Đoạn Đoạn cùng Gia Cát .”
Hoa Thiên Lang khẽ nhíu mày:“Hành quân đánh giặc cũng không phải là chuyện gì vui, ngươi không nên đến đây, được rồi, ngươi ở chung cùng Dạ Bảo chủ, không được chạy loạn.”
“Tiểu Hắc y không có tới!” Thần Tử Việt vẻ mặt nghiêm túc mãnh liệt lắc đầu.
Hoa Thiên Lang nhìn thấy bộ dáng của hắn, cảm thấy có chút bất đắc dĩ:“Được rồi, còn dám khi quân liền đánh ngươi bản tử…… Y sao có thể yên tâm thả ngươi đi một mình, ta biết các ngươi đang băn khoăn chuyện gì, yên tâm đi, cho dù trẫm lòng nghi ngờ rất nặng nhưng vẫn sẽ tin tưởng một hai người…… Trẫm vẫn xem Vân Sát Bảo là bằng hữu.”
Thần Tử Việt xoa xoa đầu, mặt đỏ cười cười, lúc trước mình hình như có chút tâm tiểu nhân……
Hoa Thiên Lang lắc đầu, tiếp tục xem bản đồ trương quân kia, nhíu mày. Thần Tử Việt thấu đi qua nhìn nhìn, nói:“Đường hành quân quá cực.”
Hoa Thiên Lang thở dài, nói:“Đoạn đường này sa mạc quá nhiều, căn bản là không tìm được người dẫn đường, nếu sơ suất không chú ý sẽ lạc đường. Vì để ổn thỏa đành phải tìm cách đi vòng khác, chẳng qua đáng tiếc là phải bỏ lỡ thời cơ tấn công Mạc Bắc tốt nhất, để bọn họ không thời gian kết hợp với bộ tộc khác.”
Thần Tử Việt đẩy đẩy y, nói:“Tấm bản đồ ta đưa cho ngươi đâu?”
Hoa Thiên Lang từ trong lòng lấy ra, bất đắc dĩ nói:“Tấm bản đồ này không được đầy đủ, chỉ có một nửa.”
“Ân, ta biết.” Thần Tử Việt gật đầu, cười hì hì từ trong lòng lấy ra một vật:“Nhạ, một nửa là ở chỗ ta!”
Hoa Thiên Lang nhận lấy, khi mở ra nhìn liền mừng trong lòng, có bản đồ này còn có kim chỉ nam sẽ không sợ lạc đường nữa. Ngẫm lại nghi hoặc hỏi:“Ngươi sao tặng lễ mà chỉ đưa có một nửa?”
Thần Tử Việt le lưỡi, cúi đầu không nói.
Hoa Thiên Lang suy nghĩ một chút liền hiểu được:“Ngươi là sợ vạn nhất lúc nào đó ta không vừa mắt Vân Sát Bảo, thì dùng nửa mảnh bản đồ này uy hiếp ta buông tha cho Vân Sát Bảo?”
Thần Tử Việt cẩn thận nhìn y một cái, do dự mà gật đầu, lại vội la lên:“Ta lúc ấy có chút tâm tiểu nhân…… Ngươi đừng sinh khí.”
Hoa Thiên Lang lắc đầu, xoay người từ trong ngăn tủ lấy ra một khối Long Quyết đưa cho Thần Tử Việt:“Nhận nó, sau này ngươi chính là tiểu vương gia vương triều Thiên Lang ta.”
“Ta không cần!” Thần Tử Việt bị giật mình, vội vàng xua tay:“Ta hiện tại tin ngươi, lúc trước là ta sai, ngươi đừng sinh khí.”
Hoa Thiên Lang tiến lên đem Long Quyết cứng rắn nhét vào trong tay hắn, nghiêm mặt nói:“Ngươi xem như ta là đại ca, đừng xem ta là Hoàng Thượng. Ta không tức giận, sau này ngươi tin ta là được rồi.”
Thần Tử Việt giương mắt nhìn y, thấy y cũng không có dỗi vì vậy cũng gật gật đầu.
Hoa Thiên Lang xoa xoa đầu hắn, đem hai tấm bản đồ ghép lại cùng nhau nhìn kỹ, vừa nhìn vừa nói:“Ngươi sau này chính là thân nhân duy nhất của ta……” Thần Tử Việt nghe ngữ khí bi thương của y, trong lòng cũng có chút khó chịu, đi lên phía trước bàn bồi y xem bản đồ, chỉ thấy mày Hoa Thiên Lang dần dần nhíu chặt, chỉ vào một chỗ hỏi:“Đây là chỗ nào?”
Thần Tử Việt nhìn, thấy ngón tay Hoa Thiên Lang chỉ một chỗ trên bản đồ có vẽ con rồng nhỏ, đầu rồng đang bị một con ác lang ngậm. Nhìn Hoa Thiên Lang lửa giận đầy mặt, trong lòng Thần Tử Việt âm thầm kêu khổ, thật cẩn thận mở lời:“Bản đồ này năm đó cha ta lấy được từ một người Mạc Bắc, là vương thất Mạc Bắc tìm người vẽ cho nên mới vẽ thành như vậy đi……”
“Đây là chỗ nào?” Hoa Thiên Lang lặp lại.
Thần Tử Việt lắc đầu:“Ta không biết, cha ta cũng không có nói cho ta biết, bất quá xem ra cách Ngọc Quan Thành không xa, nếu không đi xem thử? Cha ta nói tấm bản đồ này là được vương thất sở dụng, trên đó có rất nhiều bí mật.”
Hoa Thiên Lang suy nghĩ, gọi Ngô Uy vào nói:“Xuất ra một vạn binh mã cùng ta cùng đi đến nơi này, những người khác ở tại chỗ đợi lệnh!”
“Dạ!” Ngô Uy lĩnh mệnh, lại nghi hoặc hỏi:“Hoàng Thượng muốn đi đâu?”
Hoa Thiên Lang lạnh lùng liếc hắn một cái, trong lòng Ngô Uy biết mình không nên lắm chuyện, liền cúi đầu cáo lui. Thần Tử Việt kéo kéo tay áo Hoa Thiên Lang nói:“Đại ca, ta cũng muốn đi, đưa Tiểu Hắc Đoạn Đoạn cùng Gia Cát theo được không?”
“Muốn bảo hộ ta?” Hoa Thiên Lang khóe mắt khẽ nhếch.
“Không phải, ngươi võ công tốt còn dẫn theo người nhiều như vậy đi theo.” Thần Tử Việt thành thành thật thật lắc đầu:“Ta chỉ là tò mò.”
Hoa Thiên Lang gật đầu:“Ngươi trở về thông tri cho bọn họ đi!” Nguồn :
Màn đêm buông xuống, Hoa Thiên Lang liền dẫn theo một đội quân xuất phát, ra roi thúc ngựa rốt cục sau hai ngày đến trước một khe sâu, quay đầu nhìn xung quanh, trong lòng có chút nghi ngờ, trên bản đồ vẽ chính là địa phương này a.
Đêm giao thừa vài người ở ngoài rả rời, những khác binh mã khác đều cảm thấy kỳ lạ —— Hoàng Thượng tới nơi này để làm gì?
Gia Cát cau mày nhớ lại lộ tuyến lúc đi tới đây, cảm thấy nơi này hình như có chút không đúng, suy nghĩ một lúc lại thả người nhảy lên một cây đại thụ, cúi người nhìn xuống phía dưới.
“Ngươi làm gì!” Đoạn Tinh bị hành động đột ngột của y làm hết hồn, vội vàng đi lên bắt lấy y:“Cẩn thận ngã.”
Gia Cát không để ý tới hắn, tinh tế nhìn xuống bên dưới thật lâu, nghi ngờ lúc đầu liền được đánh tan, nhảy xuống lấy đao đẩy ra một đống cỏ, lộ ra một cơ quan.
“Đây là……?” Mọi người đều nhìn Gia Cát, có chút trợn mắt há hốc mồm.
“Từ trên cao nhìn xuống sơn đạo này vừa lúc xếp thành Cửu Tử Trận của Mạc Bắc, nơi này là cửa trận.” Gia Cát giải thích.
Đoạn Tinh tự hào —– Nghĩ rằng tiểu ngoan nhà mình thật lợi hại……
Hoa Thiên Lang gật đầu, đi lên nhẹ nhàng nhấn một cái, một động khẩu ẩn tàng chậm rãi mở ra, để lại đại quân ở bên ngoài chờ, bản thân chỉ dẫn theo mấy người Dạ Lan San cùng nhau đi vào.
Đi vào một lúc sau, phía trước lại bị một tảng đá lớn chặn đứt đường. Dạ Lan San tiến lên gõ gõ, quay đầu ý bảo mọi người lui về phía sau, còn mình thì ngưng tụ nội lực một chưởng bổ qua, sau một tiếng nổ toàn bộ tảng đá vỡ nát, lúc rơi xuống đất ập vào là một trận màn sương lạnh, mọi người chỉ cảm thấy từ phía trước truyền đến một đạo hàn khí, đợi cho sương tan đi thì thấy một người chấp đao đứng ở bên trong, sắc mặt đề phòng, chính là Gia Luật Thanh.
“Là các ngươi?” Gia Luật Thanh giọng đầy tức khí.
Hoa Thiên Lang lại không có để ý đến y, ánh mắt hướng về giường Bạch Ngọc phía sau Gia Luật Thanh, kinh ngạc, nhìn thân hình quen thuộc kia nhẹ giọng kêu lên:“Dương?”
Gia Luật Thanh mày căng thẳng, vung tay chém về phía Hoa Thiên Lang lại bị một đao của Dạ Lan San ngăn trở, võ công Gia Luật Thanh tuy không tệ nhưng lại không phải là đối thủ của Dạ Lan San, hơn nữa trong lòng y còn muốn ngăn cản Hoa Thiên Lang đang muốn tới gần Lâm Hạo Dương, còn chưa kịp phản ứng tiếp theo đã thấy Ám Đao lạnh như băng của Dạ Lan San đặt ngay trên cổ mình.
Hoa Thiên Lang chậm rãi tới gần kia giường Bạch Ngọc, nhìn người đang im lặng nằm trên đó, trong nháy mắt từ ngu ngơ đến mừng như điên, đột nhiên lại chuyển thành sợ hãi, vội vàng đưa tay lên mũi Lâm Hạo Dương dò xét, quay đầu gọi Gia Cát:“Tiên sinh!”
Gia Cát vội vàng đi qua, mở mí mắt ra nhìn nhìn, nói:“Hoàng Thượng yên tâm, Lâm tướng quân còn sống.”
“Thật sự?” Hoa Thiên Lang tâm đã buông lỏng xuống, lại nhìn Lâm Hạo Dương một cái, đưa tay muốn ôm hắn đi ra ngoài.
“Buông hắn ra!” Gia Luật Thanh bị Dạ Lan San đả thương, cảm thấy toàn thân đau như bị đóng băng, cố nén đau nói:“Rời khỏi cái giường này, hắn sống không quá ba ngày!”
Hoa Thiên Lang nghe vậy sửng sốt, vui sướng vừa phiếm trên gương mặt bị gió đảo qua quét sạch, trong mắt tràn đầy lo lắng cùng khủng hoảng.
Gia Cát cẩn thận thay hắn bắt mạch, sau đó cau mày quay đầu nhìn Hoa Thiên Lang nói:“Là Nhiếp Hồn Đan do băng cổ Mạc Bắc luyện thành.”
“Có giải dược hay không?” Hoa Thiên Lang vội la lên.
Gia Cát lắc đầu, nhìn Gia Luật Thanh một cái.
“Giải dược đâu?!” Hoa Thiên Lang xông lên túm lấy bả vai Gia Luật Thanh, ngọn lửa tức giận trong đôi mắt như muốn thiêu rụi tất cả.
Gia Luật Thanh lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng:“Ngươi cho rằng ta muốn hắn như vậy sao? Nhiếp Hồn Đan không có dược nào chữa được, giải dược duy nhất từ mười năm trước đã không còn.”
Hoa Thiên Lang nghe vậy trong mắt nảy lên sát ý, hạ thủ càng thêm lực, chỉ nghe “Rắc” mấy tiếng, bả vai Gia Luật Thanh bị bóp nát.
Gia Luật Thanh đau sắc mặt trắng bệch, giãy dụa một chút, nói:“Ngươi cho dù giết ta cũng không có giải dược nào cứu được hắn, ta không chiếm được thì ngươi cũng đừng hòng có được!” Dứt lời, liền thấy tay phải y động một cái, mọi người chỉ thấy trước mắt chợt lóe, Gia Luật Thanh thế nhưng trong nháy mắt liền biến mất, chỉ kịp nhìn thấy tảng đá xanh trên mặt đất nhanh chóng đóng lại.
Dạ Lan San giơ tay lên muốn bổ phiến đá kia ra lại nghe Gia Cát phía sau mạnh mẽ kêu lên:“Không thể!”
Hoa Thiên Lang nhíu mày:“Tại sao?!”
“Huyệt động này là cửa trận của Cửu Tử Trận, cơ quan kia hẳn là mệnh luân của toàn trận, nếu phá hủy nó chúng ta cũng sẽ không ra được !” Gia Cát giải thích, đi lên nhìn cơ quan xung quanh, lắc đầu nói:“Cơ quan mở ra mật đạo đã bị y hủy.”
“Để cho y chạy.” Thần Tử Việt lầm bầm.
Hoa Thiên Lang cũng không có tâm tình đuổi theo, nhìn sắc mặt Lâm Hạo Dương không có chút sinh khi nào trong lòng vô cùng đau đớn, hỏi Gia Cát nói:“Ngoại trừ giải dược còn có cách nào đem Hạo Dương cứu về không?”
Gia Cát nhíu mày, do dự nói:“Ta trước kia từng xem được phương pháp giải độc trong một quyển sách cổ, nhưng là…… quá nguy hiểm.”
. : .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...