39, Tâm thương
Sau khi Dạ Lan San cùng Đoạn Tinh đi vào Ngọc Quan Thành, ở trong quân doanh Gia Luật Thanh tìm một vòng cũng không thu hoạch được gì. Dạ Lan San nhíu mày suy nghĩ, kéo Đoạn Tinh đi đến trù phòng liền nhìn đến một tỳ nữ đang sắc thuốc. Lúc đầu Đoạn Tinh mạc danh kỳ diệu, sau đó liền hiểu được ý tứ Dạ Lan San —– Lâm Hạo Dương là chiến thần Thiên Lang, muốn bắt hắn không phải là chuyện dễ, hai bên đánh nhau ắt sẽ bị thương, mà nếu Gia Luật Thanh đối với Lâm Hạo Dương có tâm tư thì tất nhiên sẽ không để hắn chết, bị thương sẽ uống thuốc, chỉ cần đi theo nha đầu kia, nếu vận khí tốt hẳn là có thể biết được Lâm Hạo Dương bị nhốt ở đâu.
Tiểu nha đầu đó đang nấu thuốc thì thấy một tỳ nữ áo xanh khác vội vã vào trù phòng, bắt đầu thổi lửa nấu canh.
“Ngươi sao hiện tại lại đến nấu canh?” Tiểu nha đầu kia kỳ quái hỏi.
Tỳ nữ áo xanh lắc đầu nói:“Tam hoàng tử muốn uống, bảo ta nhanh đi nấu.” Cúi đầu nhìn lửa cháy, vội la lên:“Ai nha, lửa này sao nửa ngày rồi cũng không cháy, ngươi cho ta mượn bếp dùng một chút, nấu xong ngươi lại sắc thuốc!“
“Không được, ta sắp nấu xong rồi.” Tiểu nha đầu kia thật cẩn thận quạt lửa, tỳ nữ áo xanh một bên nấu canh một bên tò mò hỏi:“Nấu cho người bị thái tử bắt về?”
“Ân.” Kia tiểu nha đầu gật gật đầu:“Nghe nói là tướng quân, gọi là chiến thần gì đó.”
Trên mái nhà thượng hai người nhìn nhau một cái —– Vận khí không tệ, đã biết ở đâu thì chuyện kế tiếp liền đơn giản hơn nhiều. Hai người một đường đi theo tiểu nha đầu đến trước một tiểu viện, chờ nàng đưa dược xong thì rời khỏi. Dạ Lan San cẩn thận vạch một mái ngói nhìn, trong phòng không có người ngoài, ánh nến âm u, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một bạch y nằm trên giường, nhìn thân hình tựa hồ chính là Lâm Hạo Dương, vì thế liền cùng Đoạn Tinh từ cửa sổ nhảy vào, nhìn thấy liền sửng sốt —– Bạch y nhân kia đã rời giường, còn nâng tay đem bát dược đổ vào dạ hồ lý*, mũi cao hốc mắt sâu, rõ ràng là người Mạc Bắc!
*dạ hồ lý : nghe văn chương vậy chứ nó là cái bô đó =))
“Các ngươi……” Bạch y nhân kia còn chưa kịp nói xong đã bị Đoạn Tinh điểm á huyệt lấy đao ép đến góc tường. Dạ Lan San trong lòng thầm nghĩ một tiếng phiêu lượng quá nha —— Vừa rồi thậm chí ngay cả mình cũng chưa thấy rõ Đoạn Tinh ra tay như thế nào, chuyện tựa hồ xảy ra trong nháy mắt.
Đoạn Tinh nhét vào miệng người nọ một viên đan dược bắt hắn nuốt xuống, trầm giọng nói:“Ngoan ngoãn trả lời vấn đề của chúng ta, nếu không cho ngươi sống không bằng chết!”
Người nọ vừa ăn đan dược vào liền cảm thấy lục phủ ngũ tạng giống như có trăm ngàn con kiến bò qua, khó chịu đầu đầy mồ hôi lạnh, đành phải gật đầu.
“Lâm Hạo Dương ở đâu?” Đoạn Tinh đưa tay giải á huyệt hắn hỏi.
“Ta…… Không biết.” Người nọ ôm bụng biểu tình thống khổ.
“Vậy ngươi biết cái gì, nói ra nghe một chút.” Dạ Lan San đi lên trước mở miệng.
“Ta cái gì cũng không biết.” Bạch y nhân ngồi xỗm trên mặt đất, khó chịu hận không thể dùng cây đao kia phá vỡ bụng mình đem ngũ tạng lục phủ tẩy rửa một lần.
Khóe miệng Đoạn Tinh cong lên, lại lấy ra một viên đan dược thản nhiên nói:“Vậy thưởng cho ngươi ăn thêm một viên, không có khó chịu giống như cái kia đâu!”
“Không cần……” Người nọ thấy Đoạn Tinh vẻ mặt cười tà cầm đan dược để sát vào miệng mình, sợ tới mức hồn phi phách tán:“Là Tam hoàng tử bảo ta giả trang thành Lâm Hạo Dương !”
“Tại sao phải giả trang? Lâm Hạo Dương đâu?” Dạ Lan San nhíu mày.
“Thật…… Thật sự không biết.” Người nọ do dự mở miệng.
Đoạn Tinh cười lạnh một tiếng, từ trong lòng lấy ra một đống đan dược nhiều màu:“Không chịu phối hợp như vậy? Vừa lúc bắt ngươi cho thân thân nhà ta thử dược mới, đợi khi nói cho ta biết rõ cách ngươi khó chịu sống không bằng chết, ta sẽ trở về báo cáo kết quả.”
Dạ Lan San khóe miệng cong lên —– Đoạn Tinh kỳ thật rất có tiềm năng làm ác bá……
“Đừng a!” Người nọ thống khổ ngay cả khí lực lớn tiếng kêu la đều không có, vẻ mặt sợ hãi nhìn chằm chằm đống dược kia thanh âm run run, nói:“Ta thật sự không biết, chỉ là nghe nói…… Nghe nói Lâm Hạo Dương đã bị thái tử chém chết ……”
“Cái gì?” Dạ Lan San cùng Đoạn Tinh đồng thời cả kinh.
Người nọ ôm bụng cuộn thành một đoàn trên mặt đất, đứt quãng nói:“Nghe nói ở trong lao nhưng …… Ta chỉ biết đến đó …… Giải dược……”
Đoạn Tinh cúi đầu nhìn một đống đan dược kia, nháy mắt mấy cái lắc đầu nói:“Không nhớ rõ giải dược là cái nào …… Nếu không ngươi ăn hết thử xem? Chắc sẽ đúng một cái.”
Người nọ nghe vậy trước mắt tối sầm, khóe miệng chậm rãi tràn ra máu tươi, thân thể cũng dần dần cứng ngắc. Đoạn Tinh nhíu mày —– Gia Cát cả ngày đều chơi với cái đống này, sao lại độc như vậy?
Dạ Lan San đem người nọ nâng lên giường đắp chăn, cùng Đoạn Tinh đi tới địa lao, không đến một khắc liền không tiếng động chế phục tất cả thủ vệ, hai người nhìn thoáng qua nhau trong lòng đều có chút bất an —– Phòng bị lơi lỏng như thế này, không giống như là giam giữ trọng phạm, chẳng lẽ Lâm Hạo Dương chết thật ?
Đi vào trong địa lao, bên trong cũng trống không, đi vào sâu bên trong đến phòng giam cuối cùng thì nhìn thấy một khối thân thể huyết nhục mơ hồ nằm trên mặt đất, cửa căn bản không khóa lại, đẩy cửa ra bay qua nhìn mặt người nọ, dù là Dạ Lan San hay Đoạn Tinh đều bị hoảng sợ —– Thân thể bị đao chém căn bản là nhìn không ra dài ngắn ra sao, nhìn lại trên người loáng thoáng có thể nhìn ra được là chiến y của Lâm Hạo Dương, ngọc bội bên hông cũng là tư vật của Lâm Hạo Dương. Trong lòng hai người đều thấp thỏm —– Lần này sợ là Hoa Thiên Lang sẽ điên mất.
“Bảo chủ, đưa hắn trở về thôi.” Đoạn Tinh nói.
Dạ Lan San gật đầu, cùng Đoạn Tinh mang theo cổ thi thể kia ra Ngọc Quan Thành, hướng tới đại doanh Hoa Thiên Lang mà đi.
Hoa Thiên Lang lúc này đang nằm ở trên giường trằn trọc, đột nhiên nghe thủ vệ nói Đoạn Tinh cùng Gia Cát có việc gấp cầu kiến, cảm thấy cả kinh, vội vàng đi tới doanh chủ soái, xốc rèm cửa lên chỉ thấy Gia Cát cùng Đoạn Tinh đứng ở đó, vẻ mặt hình như không đúng lắm, trên mặt đất là một thi thể được vải trắng phủ lên.
Hoa Thiên Lang nhất thời cảm thấy tâm mãnh liệt rơi xuống, cũng không nói nên lời, kinh ngạc đứng trước gót chân cổ thi thể kia hồi lâu, cuối cùng cắn răng xốc lên tầng vải trắng kia, lúc nhìn thấy ngọc bội bên hông bể tan nát, y chỉ cảm thấy trời đất như sụp đổ, cảnh vật xung quanh dần trở nên mơ hồ, trong lòng trống rỗng, đau đến mức quên cả hô hấp.
“Hoàng Thượng.” Đoạn Tinh tiến lên nói:“Ta vào Ngọc Quan Thành vốn muốn cứu Lâm tướng quân …… Nghe nói là bị Gia Luật Thanh……”
“Hắn còn có thể cứu không?” Hoa Thiên Lang run giọng hỏi Gia Cát:“Tay hắn vẫn còn mềm, hắn còn có cứu về không?”
Gia Cát không đành lòng nhìn thấy bộ dáng này của y, nhưng vẫn phải nói:“Thi thể đã bị cổ thuật của Mạc Bắc xử lý qua, cho nên trong một thời gian ngắn sẽ không bị thối rửa, nhìn như vầy thì ít nhất đã mất năm ngày ……”
Hoa Thiên Lang nghe vậy ngốc lăng, mặt không chút thay đổi quay đầu nhìn cổ thi thể kia.
“Hoàng Thượng.” Hồi lâu sau, Đoạn Tinh không đành lòng nhìn thấy bộ dáng này của y, vì thế thử mở miệng:“Không bằng trước đem Lâm……” Còn chưa nói xong đã thấy Hoa Thiên Lang cúi người ôm lấy cổ thi thể kia ra khỏi đại trướng. Gia Cát cảm thấy thần thái Hoa Thiên Lang quá mức bình tĩnh nên có chút khẩn trương, túm Đoạn Tinh lại nói:“Làm sao bây giờ? Chúng ta có phải quá đột ngột hay không?”
Đoạn Tinh ôm lấy y, nói:“Không còn biện pháp, y sớm hay muộn cũng phải chấp nhận chuyện này. Tựa như Tiểu Việt nói, y làm Hoàng đế không phải chỉ vì Lâm Hạo Dương, y còn là chủ tử khắp thiên hạ, trong lòng còn có cả giang sơn, quá mệt mỏi.”
Gia Cát nhắm mắt dựa vào trong lòng Đoạn Tinh, nhớ tới mấy ngày trước ở cùng Lâm Hạo Dương, một người sống sờ sờ cứ như vậy mà biến mất, trong lòng cũng có chút buồn bã, ngực ngăn ngăn.
Sợ Hoa Thiên Lang gặp chuyện không may, Đoạn Tinh cùng Gia Cát vẫn đi theo phía sau y, chỉ thấy y gọi người tới sắp củi khô, thật cẩn thận đem cổ thi thể kia đặt lên, đứng nhìn như khúc gỗ thật lâu sau mới lấy đuốc châm lửa, nhìn thân thể đơn bạc giữa ngọn lửa ngất trời Hoa Thiên Lang rốt cuộc không kiên trì được nữa, trước mắt tối sầm ngã xuống đất.
“Hoàng Thượng!” Thị vệ bên cạnh vội vàng đỡ lấy y, Gia Cát xông lên thay y bắt mạch, nói:“Không có việc gì, ta thay y trát mấy châm thì tốt rồi, úc hỏa công tâm……”
Đoạn Tinh nhìn đống lửa thiêu đã gần hết, lắc đầu nói:“Ngươi đi trước chiếu cố cho Hoàng Thượng đi, ta thay y đem di cốt Lâm tướng quân thu hồi……”
Hoa Thiên Lang ở trên giường ngủ còn chưa đến một chén trà nhỏ, Gia Cát vừa thay y trát hai châm là Hoa Thiên Lang liền mở mắt, xoay người xuống giường ngay cả hài cũng không kịp mang liền vội vàng chạy ra bên ngoài.
“Hoàng Thượng!” Gia Cát vội vàng giữ chặt y.
Trong mắt Hoa Thiên Lang hiện lên một tia mang loạn*:“Hạo Dương đâu? Hắn ở đâu?”
*hoang mang, loạn
Gia Cát nhìn sang chỗ khác, không dám đối diện cùng Hoa Thiên Lang, chưa từng thấy y có một ánh mắt giống như vậy, giống như một tiểu hài tử bị mất thứ mình quý giá nhất.
“Hoàng Thượng, đây là Lâm tướng quân ……” Đoạn Tinh từ bên ngoài đại trướng đi vào, đưa cho Hoa Thiên Lang một túi gấm màu đen, có chút lo lắng nhìn y.
Hoa Thiên Lang ngốc sửng sốt một trận, tay nhận lấy nhẹ nhàng vuốt phẳng, nhắm lại hai mắt…… Dương, ngươi từng nói sau khi đánh xong trận này, ngươi sẽ ngoan ngoãn theo ta cả đời ……
Gia Cát cùng Đoạn Tinh đứng ở một bên, không biết nên an ủi y như thế nào. Hồi lâu sau, Hoa Thiên Lang mở to mắt, mờ mịt thống khổ ban đầu gần như cạn sạch, thần sắc con ngươi lạnh lẽo tối tăm, phảng phất như không bao giờ có hi có bi nữa. Y hướng ra ngoài doanh trướng lạnh lùng mở miệng:“Truyền lệnh xuống, toàn bộ quân sĩ tức khắc chuẩn bị, một canh giờ sau xuất binh Ngọc Quan Thành! Ai có thể bắt được Gia Luật Thanh, thưởng hoàng kim vạn lượng, phong Vạn Hộ Hầu, con cháu vĩnh viễn được hưởng phù hộ của vương thất!”
“Dạ!” Thủ vệ lĩnh mệnh đi xuống, Gia Cát cùng Đoạn Tinh liếc mắt nhìn nhau một cái, đều cảm thấy Hoa Thiên Lang hiện tại cùng lúc trước cứ như hai người, lúc trước là Thiên Tử đế vương, hiện tại, là như Tu La sát thần, tuy trong giọng nói không có chút gì là tức giận, nhưng lại lạnh thấu xương, giống như thanh âm đến từ địa ngục.
Gia Cát cùng Đoạn Tinh trở lại doanh trướng của mình, thì thấy Dạ Lan San cùng Thần Tử Việt đang lo lắng chờ đợi, thấy bọn họ trở về vội vàng hỏi:“Hoàng Thượng không có việc gì đi?”
Gia Cát lắc đầu:“Nhìn qua thì không có việc gì, bình tĩnh đến mức không bình thường, ta sợ y ở trong lòng quá nghẹn ức phá hỏng thân.”
Thần Tử Việt nhíu mày:“Nếu không ta đi khuyên nhủ y?”
Dạ Lan San lắc đầu nói:“Vô dụng …… Để y một mình yên tĩnh đi.”
Lúc này nghe được bên ngoài một mảnh ồn ào, Dạ Lan San thoáng nhìn qua, nói:“Suốt đêm phát binh?”
“Ân.” Gia Cát gật đầu:“Thực lực chênh lệch quá lớn, Hoàng Thượng lại không còn gì để băn khoăn, trận chiến này Thiên Lang thắng định rồi.”
Lúc này đột nhiên nghe ngoài doanh trướng truyền đến thanh âm của Lâm Hạo Phong, Gia Cát vội vàng đi ra ngoài, chỉ thấy y sắc mặt hoảng loạn chạy tới:“Ta nghe nói Hạo Dương hắn đã muốn…… Thật hay giả?”
Nghe được trong giọng nói dò xét của y run run, Gia Cát hơi do dự một chút, nhưng vẫn là gật gật đầu.
Nhìn thấy Gia Cát gật đầu, Lâm Hạo Phong cảm thấy đầu óc trống rỗng, thật lâu sau, xoay người cưỡi ngựa dẫn theo đại quân một đường hướng tới Ngọc Quan Thành.
Hoa Thiên Lang tự mình mang theo nhân mã suốt đêm hành quân, sắc trời vừa hừng sáng là đến Ngọc Quan Thành, Hoa Thiên Lang cưỡi chiến mã ngẩng đầu nhìn tường thành Ngọc Quan, thành gạch màu xanh vào buổi sáng được ánh nắng chiếu lên phát ra ánh sáng màu xanh ngọc nhàn nhạt. Giơ tay khẽ vuốt túi gấm đen bên hông một chút, Hoa Thiên Lang vẻ mặt thê lương, nói nhỏ:“Dương, ta đi giết Gia Luật Thanh xả giận cho ngươi, được không?”
Nghe được thông báo Gia Luật Tề vội vàng chạy lên trên tường thành nhìn xuống đại quân Thiên Lang phía dưới, còn chưa kịp có phản ứng gì đã cảm thấy trước mắt có một vật xé gió bay tới, vội vàng né ra nhưng cánh tay phải vẫn bị mũi tên Lâm Hạo Phong bắn ra xoẹt trúng, trong lòng không khỏi cả kinh. Chỉ thấy Hoa Thiên Lang vung mạnh tay lên, thoáng chốc trống trận như sấm, hơn mười vạn đại quân lập tức tiến công Ngọc Quan Thành. Gia Luật Tề trong lòng biết dựa vào binh mã hiện tại của mình chắc chắn không phải là đối thủ của Hoa Thiên Lang, dưới tình thế cấp bách kéo Phó tướng qua nói:“Phái người thủ thành, chết cũng phải thủ!”
“Dạ!” Phó tướng lĩnh mệnh rời đi, Gia Luật Tề nghe dưới thành truyền tới âm thanh chém giết đinh tai nhức óc, xoay người đi xuống tường thành, cưỡi khoái mã cải trang ra khỏi thành —– Giữ được rừng xanh sợ gì không có củi đốt. Mình là Tam hoàng tử Mạc Bắc, chịu nhục nhiều năm như vậy thì tương lai phải trở nên vinh hoa phú quý nổi bật mới đúng, quyết không thể chết như vậy……!! Gia Luật Tề vừa ra thành quẹo vào một sơn đạo, ngựa dưới thân đột nhiên lảo đảo, nhất thời đem hắn đá xuống, bổ nhào trên mặt đất.
“Súc sinh!” Gia Luật Tề giận dữ, bò dậy hung hăng đạp con ngựa kia một cước, lại nhìn thấy chân sau con ngựa có cắm một phi tiêu, đang chảy máu.
“Ta thấy ngươi mới là súc sinh.” Một bạch y nhân bịt mặt lướt nhẹ từ trên cây nhảy xuống nhìn hắn:“Hoặc là nói ngay cả súc sinh cũng không bằng!”
“Ngươi là người hay là quỷ?” Gia Luật Tề võ công bình bình cũng nhìn ra thân pháp của bạch y nhân này có chút dị thường, vì vậy có chút hoảng sợ.
“Ta là gia gia ngươi!” Bạch y nhân khóe mắt cong lên, không tới ba chiêu đã đem Gia Luật Tề đánh cho ngã xuống đất.
“Ngươi rốt cuộc muốn gì?” Gia Luật Tề ngã xuống đất, cảm thấy vết roi trên người đau nóng rát hơn bình thường.
“Gia Luật Thanh tại sao không ở trong thành…… Người đâu?” Bạch y nhân lạnh lùng nói.
Gia Luật Tề cắn răng:“Y? Sỉ nhục của Mạc Bắc!”
Bạch y nhân khinh thường nhìn hắn, nói:“Ngươi mới là sỉ nhục của Mạc Bắc, phái người thay ngươi thủ thành, còn ngươi lại chạy trốn. Ít nhất Gia Luật Thanh sẽ không làm ra loại hành vi xấu xa này.”
Gia Luật Tề thẹn quá hóa giận:“Đầu tiên là chiến bại, sau lại vì tên nam nhân bị kẻ khác chơi qua mà vi phạm ý chỉ thần Mạc Bắc, y căn bản không xứng đáng làm thái tử!”
“Thật không? Nhưng ta nghe nói y đã sắp đưa Lâm Hạo Dương tới Cô Dương Thành, muốn suất lĩnh đại quân xuất chiến một lần nữa.” Bạch y nhân ngữ khí lạnh nhạt.
“Thật sự?” Gia Luật Tề trợn to mắt nhìn bạch y nhân:“Ngươi nói y không đưa tên họ Lâm đi Thánh Sơn, mà là đi Mạc Bắc?”
Bạch y nhân ngồi xổm xuống cầm đầu roi lướt qua vết thương trên mặt hắn, cười nói:“Đương nhiên không phải, vừa rồi ta nói bừa .”
“Ngươi gạt ta nói!” Gia Luật Tề giận dữ.
Bạch y nhân lắc đầu thở dài:“Gia Luật Khuyết thật sự ngu ngốc, phái kẻ ngu ngươi đi làm gian tế.” Nói xong quay đầu bước đi.
“Ngươi không giết ta? Ngày khác ta nhất định giết ngươi!” Gia Luật Tề điên lên gào thét bóng lưng hắn.
Bạch y nhân quay đầu cười, chậm rãi nói:“Không có cơ hội, thứ nhất, ngươi ngay cả ta là ai cũng không biết, thứ hai, võ công ngươi thật sự quá tệ, thứ ba, ngươi là cái tên thiếu tâm nhãn, thứ tư, cũng là chuyện quan trọng nhất, ngươi trúng Xích Diễm Tiên của ta, trong vòng một nén nhang nói không chừng đã chơi xong rồi, còn muốn tìm ta báo thù? Thời gian còn lại tốt nhất là sám hối tội lỗi của ngươi với thần Mạc Bắc đi, chết đỡ phải chịu khổ.”
Gia Luật Tề giãy dụa muốn đứng lên, cuối cùng chịu không nổi miệng vết thương truyền đến từng trận đau nhức, dần dần rơi vào một mảnh hắc ám.
. : .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...