.
1
Jungkook sững người ngồi ở bên hàng ghế trong một góc khuất ở trường, bộ quần áo hoàng tử vẫn còn ở trên người cậu nhưng cậu đã chẳng còn để ý đến điều đó nữa. Đờ đẫn nhìn về một khoảng không, tiếng nhạc xập xình không tài nào lọt vào tai cậu. Rõ ràng người vẫn luôn quan tâm tới hắn là cậu, người luôn lắng nghe những lời tâm sự ngổn ngang trong lòng hắn cũng là cậu. Nhưng trớ trêu thay, người đang bước cùng Taehyung lại chẳng phải là cậu.
Rõ ràng nụ hôn vừa thoáng qua quá đỗi ngọt ngào, quá đỗi nhung nhớ, Jungkook vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm mà hắn mang lại, cảm nhận được sự mềm mại của hai cánh môi mỏng đấy. Cậu đem lòng nhớ nhung đến vậy, ấy vậy mà Taehyung lại rất bình tĩnh, lãng quên nó trong thoáng chốc.
Lần đầu tiên, Jungkook triệt để hiểu được cảm giác mất mác và bất lực khi không thể làm được gì. Cậu muốn bước đến gọi tên hắn, muốn được thành thật nói ra với Taehyung những điều cậu giấu giếm bấy lâu nay, kể cả việc cậu nảy sinh tình cảm với hắn, nhưng rốt cuộc cũng chỉ hèn nhát mà im lặng.
Khoảnh khắc Taehyung bỏ mặc cậu ở sau lưng, khóe miệng cười tươi khi được gặp Aerum, Jungkook cũng hiểu được phần nào hắn chỉ coi cậu như một người bạn không hơn không kém.
Jungkook cười lên một tiếng, mở điện thoại lên rồi nhắn tin cho Taehyung. Sau đấy lẳng lặng mà bỏ về.
Taehyung ở bên kia nghe được tiếng rung điện thoại nhưng hắn chẳng màng đến việc xem đó là điều gì. Lồng ngực hắn thấp thỏm không ngừng, cố gắng trong tự nhiên hết sức có thể, quay sang chủ động bắt chuyện.
"Em đến lâu chưa? Xin lỗi vì đã để em phải đợi lâu như vậy"
"Không sao đâu, em biết anh bận mà"
Quả nhiên giống hệt với những gì Taehyung đã tưởng tượng, khuôn mặt xinh đẹp mang nét trong sáng, dáng người không quá cao nhưng lại rất nhỏ nhắn, thon thả. Hôm nay cô còn mặc một chiếc váy trắng thanh thoát, mị lực tỏa ra vô cùng quyến rũ. Nếu chỉ dùng một từ "xinh" để miêu tả thì hắn thấy không đủ.
3
"Biết bao lâu rồi mới hẹn được gặp em, nhìn em bên ngoài rất xinh"
"Cảm ơn anh"
Đối phương lịch sự đáp lại, Taehyung có rủ cô đi uống nước ở một quán cà phê nhỏ. Hắn thấy cô trên Instagram nhắn tin có vẻ rất hoạt bát, nhí nhảnh và hài hước, nhưng gặp bên ngoài lại trông khá nghiêm túc, kiệm lời, không biết có phải do cô ngại hay không. Taehyung nhẹ nhàng kéo ghế cho Choon, lịch thiệp đưa một món quà cho cô.
"Đây là sao ạ..?"
"Quà của anh cho lần gặp mặt đầu tiên! Em nhận đi, đừng ngại"
"Cảm ơn anh"
Choon cúi đầu cảm ơn, cô cất món quà vào trong túi sách, tuyệt nhiên không một chút tò mò xem bên trong là thứ gì. Taehyung thấy vậy cũng trở nên ngại ngùng, mắt đảo liên hoàn về xung quanh, chỉ có thể bảo phục vụ đến để gọi đồ uống.
"Em muốn uống gì thì gọi trước đi" Tay hắn cẩn thận đẩy thực đơn về phía cô.
"Vâng, cho tôi một cốc cà phê đen nhé!"
Taehyung nhíu mày khó hiểu một lúc rồi cũng gọi đồ: "Cho tôi một ly giống cô ấy"
Đợi đến khi bóng nhân viên khuất đi, Taehyung mới quay lại nhìn đối phương, giọng nói có chút tò mò.
"Lần trước em có bảo với anh rằng không thích uống cà phê mà nhỉ? Hay là do anh nhớ nhầm?"
Choon bị đối phương chất vấn thì cứng họng không biết trả lời như nào, cô quên béng luôn việc Jungkook không thích uống đồ đắng, đặc biệt là cà phê. Cô cười cười vài cái rồi cố tỏ ra bình tĩnh nói.
"Chắc anh Taehyung nhớ nhầm rồi, em có thể uống cà phê mà"
"Vậy sao? Anh xin lỗi nhé"
"Không sao đâu"
Cô nói xong cũng là lúc cả hai chìm vào im lặng, Taehyung dường như có một chút thất vọng. Không hiểu sao hắn lại có một cảm giác xa lạ với người này, đối phương không hề giống với những tin nhắn ở trên ứng dụng. Hắn cũng không nghĩ nhiều, bèn kiếm chuyện để nói với cô.
"Có vẻ em là người trầm tính nhỉ? Vậy Aerum có sở thích gì đặc biệt không?"
"Em thích đọc sách với chơi game nữa, thường khi rảnh em hay lôi điện thoại ra chơi game lắm"
"Vậy sao? Quả nhiên là em của Jeon Jungkook có khác. Jungkookie cũng thích chơi game lắm, lần nào gặp nhau anh với nó cũng chơi game mấy tiếng lận. Lúc nào nó cũng thua bét nhè rồi dỗi anh"
Đối diện với Taehyung vừa kể chuyện vừa tươi cười như ánh nắng ban mai thế này, Choon dường như không biết đáp như thế nào. Trong đầu cô thầm trách móc hai con người ngốc nghếch này. Đúng lúc này phục vụ bê nước qua, Choon nhận lấy ly cà phê từ tay mình, đưa lên môi nhấp một hớp đắng ngắt nhưng đầy mê hoặc.
"Hai người có vẻ thân nhau nhỉ?"
"Anh với nó chơi với nhau cũng lâu rồi. Lúc nào cũng kè kè ấy mà"
"Jungkook khó chiều như vậy mà anh cũng chịu được nhỉ?"
Điều này đến cả Choon cũng không thể chịu được với bản tính của cậu, chỉ có thể lặng im chấp nhận những yêu cầu ngang ngược của Jungkook.
"Anh cũng không để ý lắm đâu, những điều nó đề nghị thì anh đều làm được ấy mà"
Choon cong môi cười, tiếp tục tận hưởng mùi thơm của cà phê, đưa mắt nhìn ra bên ngoài đường quốc lộ, lấp lánh ánh đèn của những chiếc xe, ánh đèn của những tòa nhà nằm dọc trên đường. Taehyung cũng im lặng nhìn cô rồi hướng ánh mắt ra ngoài, cái cảm giác yên bình này khiến hắn có cảm giác lạ lẫm.
"Em có vẻ thích ngắm đường phố nhỉ?"
"Em rất thích ngắm nhìn chúng. Trước đây em cảm thấy hành động này thật vô vị, nhưng rồi nếu được tận hưởng chúng với người mình thích thì sẽ rất tuyệt?"
Giọng cô vang đều trong không khí như một bản nhạc, sau đấy cô quay sang nhìn Taehyung, nhẹ giọng hỏi.
"Đúng không anh?"
Hắn trầm ngâm không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái. Có lẽ những điều mà hắn vừa nghe là đúng, nhưng nó lại không đúng với cảm xúc hiện tại của hắn.
Hai người ngồi thêm một lúc rồi cũng đã tối muộn, Taehyung liền đề nghị muốn chở cô về nhưng Choon đã từ chối, cô bảo rằng bản thân có chút việc.
"Lần sau em có muốn đi đâu chơi không?"
"Anh không phiền nếu chúng ta đến bảo tàng thăm quan chứ? Em nghe nói cuối tuần này sẽ có một buổi triển lãm khá đặc biệt, em rất muốn đi xem"
"Được thôi, anh sẽ đến đón em đi"
"Như vậy phiền cho anh Taehyung quá, em có thể tự đến được"
"Nhưng mà.."
"Vậy nhé? Em đi về đây, cảm ơn anh Taehyung vì cuộc hẹn cũng như ly cà phê hôm nay"
Choon cúi đầu rồi quay đầu đi lên xe buýt, để lại Taehyung một mình giữa đường xá với muôn vàn cảm xúc hỗn loạn. Hắn mở điện thoại ra, thấy tin nhắn của Jungkook.
"Tao về nhà nên mày không cần phải chở về đâu. Hẹn hò vui vẻ nhé!"
Taehyung lặng người một lúc, chẳng buồn trả lời lại tin nhắn đấy, tùy tiện nhét điện thoại vào trong túi áo rồi leo lên xe trở về nhà. Trong lòng hắn đau đáu một cảm giác chán nản đan xen một chút thất vọng.
Chỉ là hắn cảm thấy buổi hẹn hò này không như hắn tưởng tượng thôi.
Thậm chí còn tệ hơn những gì Taehyung đã mong đợi.
.
Choon dừng chân tại một khu phố, sau đấy tiến lại gần gõ cửa một ngôi nhà nhỏ bên đường. Được một lúc sau liền có một chàng trai chạy ra với bộ dạng thê lương, khuôn mặt không mấy vui vẻ. Cô bật cười rồi đưa tay véo má người kia.
"Ai bắt nạt cậu hay sao mà trông mặt cậu chán nản vậy Jungkook?"
"Đêm muộn như thế này rồi cậu còn qua nhà tớ làm gì?" Jungkook cau mày, hất nhẹ tay cô ra khỏi má mình.
"Đừng cọc, tớ chỉ muốn đem cái này qua cho cậu thôi"
Choon nói xong liền lục lọi trong túi sách, sau đó lôi ra một cái hộp được trang trí cẩn thận, nhét vào tay Jungkook. Cậu nhíu mày nhìn món đồ trên tay mình, thầm nghĩ con người này đang muốn trêu chọc cậu gì đây?
"Cái gì đây?"
"Cậu cứ cầm lấy đi! Tí nữa nhớ mở ra đấy nhé"
Cô nói xong thì quay lưng chuẩn bị rời đi, Jungkook đứng nhìn một lúc rồi cũng gọi cô lại, ngẫm nghĩ một hồi lâu rồi mới buộc miệng tò mò hỏi.
"Hẹn hò có vui không?"
Cậu không muốn tọc mạch vào chuyện của người khác đâu, dù cậu đã đưa tài khoản cho Choon rồi nhưng trong thâm tâm, Jungkook vẫn có chút tò mò. Cô nghe xong, cười thầm trong lòng, khoanh tay nói.
"Cũng không tệ nhưng mà Taehyung cư xử kì lắm"
"Kì sao?"
"Ừ, cậu ta cứ nhắc đến người khác trước mặt tớ. Nhiều khi tớ đây còn tưởng mình trở nên vô hình rồi cơ"
1
"Nó nhắc đến ai cơ?"
"Cậu không cần biết đâu. Ngủ ngon nhé Jungkook"
Nói xong, Jungkook đã không thấy bóng dáng cô chạy đi đâu nữa. Cậu thắc mắc nhưng cũng không nghĩ nhiều nữa, Jungkook nhìn hộp quà trong tay một hồi rồi mở ra. Bên trong là một chiếc vòng cổ được làm tỉ mỉ, trên vòng còn được đính một viên đá quý màu xanh lục sắc sảo, có vẻ vô cùng đắt tiền. Jungkook không hiểu tại sao Choon lại đưa cho cậu cái này, bất chợt cậu nhìn thấy một mảnh giấy nhỏ kèm bên trong đấy. Mở ra đọc, cậu nhanh chóng nhận ra đây là chữ viết của Taehyung.
"Tặng em! Món quà đầu tiên của anh"
1
Jungkook nắm chặt lấy chiếc vòng cổ, ngón tay miết nhẹ viên ngọc xinh đẹp, lòng cảm giác phơi phới. Cậu khép cửa đi vào trong nhà, miệng mỉm cười tủm tỉm.
"Cảm ơn nhé, đồ ngốc!"
2
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...