Lúc quay trở lại phòng, Đường Tự không còn thấy Đường Thác nữa, chỉ có Thời Hề một mình ngồi trước gương chơi đùa sợi dây chuyền lúc nữa phải đeo của cô.
“Tư Hành đâu rồi?”
“Bị em ăn mất rồi.” Thời Hề không quay đầu đáp lời.
Đường Tự khẽ bật cười: “Thế thì anh đau lòng chết mất.”
Quen biết lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Thời Hề nghe thấy Đường Tự nói lời ngọt ngào như thế.
Cô bỏ dây chuyền trong tay xuống, đứng dậy: “Đường Tự, chúng ta nói chuyện đi.”
“Em vẫn luôn muốn hỏi anh, tại sao lại là cậu ấy? Bao năm nay con gái xung quanh anh có rất nhiều, theo em biết thì hình như từng có cả con trai có hảo cảm với anh, nhưng tại sao cuối cùng lại là… một đứa nhóc như cậu ấy?”
Nghe xong câu hỏi này, Đường Tự đứng bên cạnh Thời Hề, cùng cô sóng vai tựa bên bàn.
Anh cụp mắt suy nghĩ thoáng qua một hồi mới lên tiếng: “Thực ra anh là một người nghèo nàn tình cảm, không biết em có cảm nhận được không.”
Đường Tự nhìn Thời Hề, cô gật đầu với anh.
“Như em nói đấy, bao năm nay anh gặp được rất nhiều người nhưng chẳng từng thích ai, nói trắng ra thì anh vẫn chưa hiểu thế nào là thích, thế nào là yêu.
Sau này gặp lại Tư Hành anh mới chầm chậm ngộ ra.” Đường Tự nhếch khóe miệng, khẽ cười hai tiếng, dáng vẻ chau mày của anh nom có hơi khổ não: “Nói sao đây nhỉ, anh tổng kết lại vậy, nếu coi “yêu” là một mệnh đề, vậy thì ở anh nó có hai điều kiện, thứ nhất là muốn được bảo vệ, thứ hai là muốn được chiếm hữu.
Ví dụ như với em, anh muốn bảo vệ em, bảo vệ tâm tình của em, nhưng không hề có bất cứ ý muốn chiếm hữu nào.
Song mệnh đề “yêu” kia của anh là một mệnh đề tương đương, chứ không phải mệnh đề kéo theo.”
“Nói nghe học thuật quá…” Thời Hề nghiêng đầu cười: “Cậu ấy khiến anh nảy sinh lòng chiếm hữu?”
Đường Tự gật đầu: “Thực ra cách anh phán đoán tình cảm của mình rất đơn giản, anh hỏi bản thân hai câu hỏi, câu thứ nhất, anh có muốn sống cả đời cùng em ấy hay không, câu thứ hai, có muốn vạch rõ giới hạn với em ấy như cách anh làm với người khác hay không.”
“Sau đó thì sao? Đáp án anh nhận được là muốn cùng cậu ấy sống cả đời, không muốn vạch rõ giới hạn?”
“Cái đầu tiên thì em đúng, cái thứ hai thì không hoàn toàn đúng.” Đường Tự lắc đầu: “Thực ra anh chỉ dùng một khoảng thời gian rất ngắn để suy nghĩ hai câu hỏi này, nhanh hơn tất cả những câu mà anh từng giải trước đây.
Lúc nghĩ câu hỏi thứ hai, đáp án mà anh nhận được là, anh không nỡ.
Khi ấy bản thân anh còn thấy rất ngạc nhiên, bởi lẽ đó là lần đầu tiên anh cảm nhận được loại không nỡ ấy.
Có điều anh đã nhanh chóng hiểu ra, đây chính là ham muốn chiếm hữu.
Anh muốn ở bên em ấy cả đời, đồng thời cho rằng em ấy bắt buộc phải ở bên anh, đổi thành bất cứ ai cũng không được.
Nghĩ thông những điều này rồi thì tuổi tác, thân phận, giới tính không còn là vấn đề anh cần suy xét nữa.”
Ngẩng đầu đón ánh nắng, Thời Hề yên lặng nhìn Đường Tự.
Người cô đã thích biết bao năm, dẫu buông tay kiểu gì thì trong lòng vẫn có hơi chua xót.
Cô nhớ hồi trước khi xem Ỷ thiên đồ long kí, cô nói với chính mình rằng nhất định phải làm Triệu Mẫn, cô không muốn làm Chu Chỉ Nhược, nhưng rồi cuối cùng, cô không thể trở thành Triệu Mẫn, nhưng may mắn thay, cô cũng không biến thành Chu Chỉ Nhược.
“Em cứ nghĩ anh là một người qua loa đại khái trong chuyện tình cảm, ai dè trong lòng anh đã rõ ràng hết rồi.”
“Thì anh cũng sống ba mươi năm mới ngộ ra được, cũng coi như rất ngốc.” Đường Tự mỉm cười lắc đầu: “Từng có người nói với anh rằng Tư Hành đã biết được thế nào gọi là chiếm hữu từ rất sớm, nghĩ kĩ lại về điểm này thì bọn anh đúng là trái ngược nhau, em ấy hiểu ra quá sớm, còn anh lại hiểu ra quá muộn.”
Thời Hề trầm ngâm trong chốc lát, có một loại cảm giác như trút bỏ được gánh nặng.
“Em đại khái đã hiểu được rồi, bất kể thế nào, người cuối cùng mà anh lựa chọn cũng rất cừ, khiến em một chút không cam tâm cũng không có.”
“Là lòng em lương thiện, khoan dung độ lượng.”
Thời Hề cúi đầu không tiếp lời.
Đường Tự nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Phù dâu đã đợi ở phòng bên cạnh được lúc rồi đó, anh gọi các cô ấy vào với em nhé.”
Đường Tự quay người muốn đi lại bị Thời Hề vươn tay kéo lại.
“Em còn một câu hỏi cuối cùng.” Ánh mắt Thời Hề rất sâu, không hơn không kém, vừa khéo rơi trúng ánh mắt của anh: “Nếu như ban đầu em bị thương không phải vì Tư Hành, anh có cùng em ra nước ngoài chữa trị không?”
Rất kì lạ, lần này Đường Tự lại không trả lời nhanh như trước nữa, một khoảng im lặng chen vào giữa đoạn hội thoại của hai người.
“Anh nói rồi, anh muốn bảo vệ em, lấy thân phận người nhà để bảo vệ em, thế nên chỉ cần em cần anh, anh sẽ cùng em đi chữa trị.”
Nói đoạn, Đường Tự khẽ khàng vỗ bàn tay đang nắm lấy cánh tay anh của Thời Hề: “Thời Hề, sau này cũng vậy, không cần biết có chuyện gì, em đều có thể tìm anh.”
Ra khỏi cửa, Đường Tự không lập tức rời đi, anh tựa bên tường suy nghĩ về những câu hỏi vừa rồi của Thời Hề.
Từng câu từng chữ anh nói với cô đều là thật lòng, nhưng cũng có phần che giấu.
Nếu như lỗi lầm thuở ấu thơ của một đứa trẻ gây ra hậu quả không thể vãn hồi thì trong quá trình trưởng thành sau này của nó, hậu quả ấy chắc chắn sẽ là áp lực và cảm giác tội lỗi vĩnh viễn không thể xóa nhòa, thậm chí đứa trẻ ấy còn có khả năng phải đối mặt với sự chỉ trích cả đời.
Dẫu ban đầu Đường Thác có sai lầm một cách đầy hoang đường, nhưng Đường Tự vẫn như cũ không hi vọng trong tương lai cậu phải gánh những thứ ấy trên lưng.
Bởi lẽ liên quan đến Đường Thác, thế nên anh mới càng mong Thời Hề có thể bình an vô sự.
Bất kể ngày trước Thời Hề bị thương vì lí do gì, chỉ cần cô cần, anh đều sẽ cùng cô đi chữa trị.
Hơn nữa, khoảng thời gian hồi nãy anh chần chờ cũng chỉ là bởi anh bỗng nhiên hiểu ra, bởi lẽ ngày đó người mắc sai lầm là Đường Thác nên anh mới không để ý tới gì, nhanh chóng quyết định đi chữa trị cùng cô.
Cánh cửa bên cạnh một lần nữa bị đẩy ra rồi đóng lại, Đường Thác yên lặng đứng trước cửa nhìn anh.
Ánh mắt hai người chạm nhau, song chẳng ai nhắc đến câu chuyện hồi nãy.
Đường Tự đứng thẳng người dậy, vuốt ve chiếc nơ nhỏ trên cổ áo Đường Thác.
“Hôn lễ còn lâu mới bắt đầu, vừa nãy anh thấy bên cạnh có một con suối nhỏ, dù sao ở đây cũng không cần chúng ta giúp đỡ gì, em có muốn đi dạo lát không?”
Đường Thác gật đầu, bảo có.
Có thể nhìn ra được người lựa chọn địa điểm tổ chức hôn lễ rất có lòng, bất kể là hội trường hay xung quanh hội trường đều đẹp đến mức thỏa mãn, thỏa mãn trí tưởng tượng về thế giới cổ tích của mỗi cô gái.
Cả quãng đường Đường Thác đều đăm chiêu, mãi đến khi đi đến bờ suối cậu mới hoàn hồn, bắt đầu ngắm nhìn phong cảnh.
Bên bờ suối có một đám cúc tốt tươi, Đường Thác ngắt một bông hơi ngả màu đỏ, giơ lên dưới mắt Đường Tự, hỏi anh: “Anh biết đây là hoa gì không?”
Ánh mắt Đường Tự nhuốm ý cười nhìn cậu, lắc đầu.
“Cúc châu Phi, nó còn có một tên gọi khác là hoa Phù Lang.”
Bởi trời nóng quá nên Đường Thác đã cởi bỏ áo vest bên ngoài, Đường Tự lúc này cũng thế, chỉ mặc một chiếc sơmi trắng, vạt áo tuột ra ngoài phất phơ theo nhịp gió.
Chưa đợi Đường Tự tiếp lời, Đường Thác đột nhiên chạy về phía trước hai bước, cậu quay người, đi giật lùi, cánh tầng tầng ánh nắng cùng Đường Tự mắt chạm mắt.
“Đường Tự, em muốn hát anh nghe một bài, bài hát mà em rất thích.”
Đường Tự đút hai tay vào túi quần, trong mắt anh là cả một biển nuông chiều.
“Mượn lời ca tỏ tình à? Hôm nay em nhiệt tình thế?”
“Thì cũng không thể cô phụ mệnh đề tương đương kia của anh.” Đường Thác chớp mắt, ngoảnh đầu nhìn thảm cỏ bằng phẳng phía sau lưng, kế đó nhanh chóng quay lại nhìn Đường Tự: “Dù sao anh cũng không nghe hiểu, tiếng Mân Nam đó.”
Thiếu niên nở nụ cười xán lạn, đóa hoa Phù Lang giơ bên cánh môi.
Khi em muốn cất lời ca, cánh hoa Phù Lang đưa điệu hát ý lòng đi khắp, tiếng suối cũng trở thành khúc nhạc đệm.
Giọng hát của Đường Thác là giọng thiếu niên dịu dàng trong sáng, thật xứng đôi với đầu hạ.
Khúc hát cậu hát dù Đường Tự không quá hiểu, nhưng cảm giác như không cần phải nghe hiểu, anh vẫn có thể cảm nhận được tình yêu bên trong nó.
Hát xong, Đường Thác cách anh mấy bước chân, hỏi: “Nghe hiểu không?”
Đường Tự làm bộ nghĩ ngợi, âm thầm nghiền ngẫm một hồi rồi mới nói: “Lời bài hát hình như anh chỉ nghe hiểu hai từ, vui vẻ.”
Đường Thác ngừng lại, Đường Tự tiếp tục bước về phía trước.
Ánh mắt hai người vẫn thế chẳng nỡ rời nhau, mãi đến khi khoảng cách đã một đi không trở lại, hô hấp cận kề, đôi đồng tử phản chiếu gương mặt của đối phương.
Đường Thác hơi kiễng mũi chân, in một nụ hôn lên cánh môi xinh đẹp trước mắt cậu.
“Vậy thì anh giỏi lắm, nghe hiểu được tất thảy những gì em muốn dành cho anh.”
Đường Tự vươn tay ôm lấy eo cậu, kéo khoảng cách giữa hai người càng trở nên gần hơn.
“Trùng hợp ghê, anh cũng giống như em vậy.”
Nào biết là đúng hay là sai
Nào biết là được hay chăng
Cũng đâu biết liệu anh có cười em ngốc nghếch
Ngày oi bức, một chiều mưa Tây Bắc
Nhớ anh, chẳng biết anh đang nơi nao
Thực mong nhìn thấy nụ cười của anh
Hơi ấm của anh lấp đầy trái tim em cô độc
Em không muốn phải chờ đợi thêm nữa
Muốn được nói với anh
Để anh phải nghĩ, để anh phải đoán
Là ai muộn phiền cả trong giấc ngủ
Lo gió mưa vô tình cách trở con đường đôi ta
Thương yêu anh, trân trọng anh
Nâng niu anh trên đôi tay này
Ước ao duy nhất đời này là mang sự vui vẻ đến bên anh
Được chứ?
Nếu nói thế gian này chỉ có em và ánh mặt trời là đẹp nhất, vậy thì vừa khéo giờ khắc này anh có được tất cả, và vạn phần may mắn hơn nữa, rằng anh được yêu cả một đời.
–Hoàn chính văn–
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...