Tư Tự Vạn Thiên FULL


Giấm trong nhà đã dùng hết, Đường Thác cầm tiền lẻ tới siêu thị mua.

Siêu thị ở ngay dưới nhà, đi có mấy bước chân nên lúc ra ngoài cậu không mang theo điện thoại.

Điện thoại bị cậu bỏ trên sofa cứ kêu mãi, hết đợt này đến đợt khác.

Mới đầu Đường Tự còn không quan tâm, đoạn sau thấy nó quyết không chịu dừng, anh sợ có chuyện gì quan trọng nên ra khỏi phòng bếp.
Đường Tự cầm điện thoại lên xem, là số máy không hiển thị tên.

Nghĩ ngợi một lát, anh nhấc máy.
“Xin chào.”
Đường Tự chào hỏi một câu, đầu dây bên kia trì trệ không thấy phản hồi, Đường Tự lấy làm lạ, lại hỏi thêm câu nữa.
“Xin chào, điện thoại giờ đang không bên người Đường Thác, xin hỏi có chuyện gì quan trọng sao?”
Trong xe, Đường Nghị Sơn nhìn Hướng Uyển trừng mắt không nói chuyện, dùng ánh mắt hỏi bà làm sao thế.

Hướng Uyển chớp mắt, kìm nén sóng to gió lớn trong lòng, mở miệng nói: “Xin chào, tôi là mẹ của Đường Thác, đến trường học tìm nó nhưng không thấy, xin hỏi giờ nó đang ở đâu?”
Có là Đường Tự thì cũng trở tay không kịp với tình huống bất thình lình này.
Anh nghĩ ngợi trong giây lát, trả lời: “Cô Hướng, cháu là Đường Tự, không biết cô có còn nhớ hay không.

Đường Thác giờ đang ở chỗ cháu, nhưng lúc này em ấy ra ngoài rồi, cô có muốn gặp em ấy không ạ?”
Hướng Uyển sựng người tại chỗ, đương nhiên bà nhớ cái tên này.
Cúp điện thoại, Đường Nghị Sơn kéo kéo Hướng Uyển đang đờ đẫn: “Làm sao vậy?”
Hướng Uyển cắn môi, hít một hơi thật sâu.
“Thác Thác, với…”
Bà bỗng không biết nên chọn từ nào để nói tiếp, bởi bà không rõ, rốt cuộc là Đường Thác ở cùng một người đàn ông khiến bà chấn động hay Đường Thác ở cùng Đường Tự khiến bà chấn động.
“Con nó ở cùng với một người đàn ông, người đàn ông này là Đường Tự, không sai, chính là Đường Tự mà anh đang nghĩ đấy.”
Đường Nghị Sơn nghe xong cũng ngốc luôn.
“Không, đợi đã, đâu nhất thiết là ở cùng với cậu ta? Hiện đang là giờ ăn cơm, có thể chỉ là cùng nhau ăn thôi?”
Hướng Uyển chậc một tiếng: “Con trai anh chẳng hay giao thiệp, cuối tuần rời nhà, mang theo một đống quần áo mới em mua cho nó nhưng lại không tới trường, hiện tại…” Hướng Uyển giơ cổ tay lên chỉ vào đồng hồ trên đó: “Bảy giờ hai phút, em gọi điện cho con trai anh, nghe máy là một người đàn ông tên Đường Tự, người đàn ông này bảy tám năm trước sống cùng con trai anh.


Đồng chí Đường Nghị Sơn, giờ mời anh dùng logic suy luận quan hệ giữa con trai anh và người đàn ông tên Đường Tự này xem nào.”
Đường Nghị Sơn trừng mắt, sau cùng thở ra một hơi nặng nề: “Không giải thích được, nói địa chỉ cho anh.”
Ở một bên khác, Đường Thác mới xách một lọ giấm trở về, miệng còn ngâm nga câu hát, kết quả vào cửa thì không thấy Đường Tự đang nấu cơm mà đang ôm cánh tay ngồi trên sofa.
“Anh làm gì thế?” Đường Thác đổi giày, lấy làm lạ hỏi anh.
Đường Tự nhìn cậu, chầm chậm vươn tay về phía cậu.
Đường Thác không hiểu nên bước qua, bị anh kéo xuống ngồi ở bên cạnh.
“Vừa nãy điện thoại của em cứ kêu mãi, anh sợ có chuyện gấp gì nên nghe giúp em.” Đường Tự bặm môi: “Không hiển thị tên người gọi đến, nghe xong mới biết mẹ em đang tìm em.”
Đường Thác trừng lớn hai mắt, nói cũng không được lưu loát: “Mẹ, mẹ em ư?”
Cậu nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ nhẹ hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Bố mẹ em đang ở trường học, nói muốn gặp em.

Anh thấy nhà anh không phải một địa điểm thích hợp, em cũng chưa ăn cơm nên hẹn ở nhà hàng gần trường học.

Giờ chúng ta cần chuẩn bị qua đó.”
“Như này cũng tốt.” Đường Tự tiên phong đứng dậy: “Anh cũng đang suy nghĩ tìm cơ hội nói rõ với bố mẹ em.

Đi thôi.”
Đường Thác lại không động đậy, ngẩng cổ nhìn anh, nom đáng thương vô cùng.
“Không sao, giao cho anh, để anh nói.” Đường Tự xoa đầu an ủi cậu: “Đi thôi, đừng để hai người họ chờ lâu.”
Hết cách, lúc này Đường Thác mới úp mở nói: “Chân em nhũn rồi…”
Hai người nhìn nhau trong giây lát, Đường Tự đột nhiên bật cười thành tiếng: “Tiền đồ.”
Đỡ Đường Thác đứng dậy, trước khi ra ngoài Đường Tự nghĩ tới cuộc gọi vừa rồi bèn hỏi: “Sao em không lưu số điện thoại của mẹ em vậy?”
“Nếu như lưu là “mẹ”, nhỡ đâu điện thoại bị mất, kẻ trộm lợi dụng điện thoại của em để lừa mẹ em thì biết làm sao?” Đường Thác vừa thay giày vừa giải thích, vẻ mặt như đang khóc tang.
Đường Tự từ nhỏ đã chẳng sợ trời chẳng sợ đất, tất nhiên anh không nghĩ đến chuyện này.
“… Ý thức phòng bị của em cũng mạnh phết nhỉ.”
“Hà Chúng nói cho em đấy…” Đường Thác hơi tủi thân, nếu như cậu không nghe lời Hà Chúng thì vụ ngả bài ngày hôm nay cũng không đến nỗi tới nhanh như vậy.
Không lâu sau hai người đã tới nhà hàng đã hẹn trước.

Trước khi xuống xe, Đường Thác túm lấy cánh tay Đường Tự: “Tí nữa chúng ta cùng nhau nói.”
“Được.” Đường Tự cũng nắm tay cậu: “Đó là bố mẹ của em nên đừng căng thẳng.”

Hai người bước vào phòng riêng, bố mẹ Đường Thác đã ở bên trong, trước mặt mỗi người đặt một tách trà, hai tách đều đã cạn tới đáy.
Mới nãy Đường Tự đã đắn đo chuyện làm sao xưng hô với Hướng Uyển và Đường Nghị Sơn hồi lâu, cuối cùng, anh vẫn tiếp tục sử dụng xưng hô như lúc trước, chú Đường và cô Hướng.
Bốn người vừa ngồi xuống thì phục vụ đã bắt đầu lên món.

Hướng Uyển nói với Đường Thác: “Nghe nói hai đứa vẫn chưa ăn cơm, mẹ sợ con đói nên gọi món trước, đều là món con thích ăn đấy.”
Một câu vô thưởng vô phạt, song Đường Tự vẫn nghe ra thái độ trong đó.
Bàn ăn trong phòng riêng là loại bàn tròn, Đường Thác ngồi bên cạnh Hướng Uyển, bên cạnh cậu là Đường Tự.

Cậu duỗi tay nắm lấy tay mẹ mình, vuốt ve hai cái, trong mắt tràn ngập áy náy.
Hướng Uyển vỗ vỗ tay cậu: “Ăn cơm cái đã.”
Không giống với tưởng tượng của Đường Thác, bữa cơm này không khác gì so với ngày thường, trừ cậu ra thì cuộc đối thoại của ba người còn lại chỉ đơn giản là hỏi thăm nhau về tình hình công việc.

Đường Nghị Sơn và Hướng Uyển làm về công trình, coi như cùng ngành với Đường Tự, lúc chuyện trò có rất nhiều chủ đề để nói.
Cuối cùng vẫn là Đường Nghị Sơn mở lời trước, sau khi mọi người đều đã ăn no, ông gắp một đũa rau đã nguội, hỏi: “Chúng tôi đều không biết hai đứa đã liên lạc lại với nhau.”
Thực ra Đường Thác là một người rất dễ mềm lòng, lời của Đường Nghị Sơn khiến cậu áy náy, cảm giác như thể chính mình biến thành một kẻ lừa gạt.
“Không phải con muốn giấu bố mẹ.” Cậu vội vã giải thích: “Chỉ là con chưa nghĩ xong nên nói với bố mẹ thế nào.”
Hướng Uyển vỗ về cậu, bà không lên tiếng, còn Đường Nghị Sơn thì ngồi ngay ngắn ở đó, nở nụ cười lịch sự nhìn Đường Tự.
Đường Tự buông đũa, mở miệng: “Cháu dạy học ở đại học Công nghệ, sau khi Đường Thác lên năm ba thì một lần nữa gặp lại em ấy.

Tụi cháu giờ đang ở bên nhau, ngày hôm sau em ấy không cần phải đi học thì tụi cháu cũng ở chung một nhà.”
Người thông minh nói chuyện với người thông minh thường thường sẽ có hai cách, vòng vèo một cách hàm súc hoặc là nói toạc móng heo.

Đối mặt với cặp phụ huynh hết mực quan tâm con mình, lại có năng lực tư duy logic, Đường Tự đương nhiên phải chọn cách nói thẳng mới tăng được độ hảo cảm– đơn giản dễ hiểu nói lại tình hình, kiên quyết thể hiện thái độ.
“Cháu biết, bởi vì giới tính và thân phận của cháu sẽ khiến hai người khó mà tiếp nhận.

Cháu không có quyền tả lại tình cảm Đường Thác dành cho cháu, nhưng cháu hi vọng có thể bày rõ tình cảm của cháu dành cho em ấy.

Cháu rất yêu em ấy, có thể nói em ấy là người đầu tiên cháu yêu, và cũng là người cuối cùng.


Chú Đường, cô Hướng, tụi cháu đã quen biết rất lâu về trước, khi đó cháu từng đánh giá qua hai người, giờ cháu hi vọng hai người có thể cho cháu một lời đánh giá.

Hi vọng có thể được cô chú tán thành và cho phép, bởi cháu muốn những tháng ngày về sau được ở bên em ấy, bầu bạn với em ấy, chăm sóc em ấy.”
Hướng Uyển từ đầu đến cuối đều không lên tiếng, nghe Đường Tự nói xong, bà chậm rãi ngẩng đầu.

Bà dùng ánh mắt kĩ càng quan sát Đường Tự, hồi lâu sau mới nói: “Đúng thực là tôi khó mà chấp nhận được.

Cậu Đường, về chuyện khi đó cậu quyết định giao Thác Thác cho chúng tôi, tôi vô cùng cảm ơn, cảm ơn cậu mang đến cho chúng tôi một đứa trẻ tốt như vậy.

Tôi không biết bao năm nay tôi có xứng với cái danh làm mẹ hay không, nhưng hôm nay e là tôi không thể không tiến hành ngăn cản.”
Bà cũng buông đũa trong tay xuống, một tiếng va chạm nhè nhẹ lại khiến Đường Thác nghĩ đến kinh đường mộc[1] trong công đường thời cổ.
[1] Kinh đường mộc: cái tấm gỗ mà quan xét xử dùng để đập bàn khi xử án.
“Tôi muốn hỏi cậu mấy chuyện.” Hướng Uyển tiếp tục nói.
Đường Thác vừa định lên tiếng lại bị Đường Tự cắt ngang: “Cô cứ hỏi ạ.”
“Lúc cậu giao Thác Thác cho chúng tôi, nó vẫn còn là một đứa trẻ, như cậu nói đấy, thời gian cậu với nó gặp lại mới một năm, vậy cậu bắt đầu thích nó, hoặc nói là yêu nó từ khi nào?”
Không biết là cố ý hay vô ý, trong câu nói vừa rồi, Hướng Uyển đã lược đi cả kính ngữ xưng hô.

Chuyện này Đường Thác không để ý, nhưng Đường Tự thì lại nhìn ra.
Câu hỏi mà Hướng Uyển hỏi, thực ra Đường Tự cũng tự suy nghĩ qua rất nhiều lần.

Anh tin rằng mai sau anh nói với bất kì người bạn nào về quan hệ giữa anh và Đường Thác, câu hỏi này cũng là một trong những điều mà bọn họ chú ý.

Mà chỉ có duy nhất Đường Thác là người trong cuộc, là người có tư cách quan tâm vấn đề này nhất lại chưa từng hỏi anh câu hỏi này.
Thuận theo suy nghĩ, Đường Tự bất giác nhìn về phía Đường Thác, khéo thay, cậu cũng đang nhìn anh.
“Mặc dù cháu lớn hơn em ấy gần mười tuổi, nhưng nói thật lòng, cháu không hề có kinh nghiệm yêu đương.

Cháu không thể vẽ một đường giới hạn giữa yêu và không yêu về mặt thời gian, cháu hiểu hai người đang lo lắng điều gì, cháu chỉ có thể nói là hiện giờ tình cảm của cháu đối với em ấy là tình yêu đích thực chứ không phải loại tình cảm gì khác.”
Đúng thật là Đường Thác chưa từng suy nghĩ qua vấn đề này, cậu ngây người nghe những lời trịnh trọng của Đường Tự, máu trong người cuồn cuộn chẳng hề bình tĩnh nổi.
“Mẹ…”
Cậu cũng muốn tỏ rõ suy nghĩ của mình nhưng lại bị Hướng Uyển kêu dừng.
“Được rồi, con muốn nói gì thì về nhà nói, được không?”
“Nhưng mà con…” Cậu liếc nhìn Đường Tự, sau rồi quay về nhìn Hướng Uyển: “Con chỉ muốn nói là con cũng yêu anh ấy.”
Lúc này thì Đường Nghị Sơn thở dài một hơi, ông nhìn sắc mặt chẳng hề tốt của vợ, giơ tay ra hiệu Đường Thác đừng nói nữa.
Mãi đến khi mọi người đều thu thập đồ đạc rời đi, Hướng Uyển vẫn im lặng không nói chuyện.


Ra khỏi nhà hàng, Đường Nghị Sơn hỏi Đường Thác xem cậu đi đâu.

Vào thời khắc này thì Đường Thác tuyệt nhiên không dám nói là về nhà Đường Tự, cậu ngoan ngoãn bảo: “Về trường ạ.”
Hướng Uyển gật đầu, lúc này mới lên tiếng lần nữa: “Thế thì về đi, lên xe, bố mẹ đưa con qua đó.”
Đường Thác xuyên qua đầu vai Hướng Uyển tìm kiếm Đường Tự, Đường Tự gật gật đầu, còn làm khẩu hình với cậu.
Bầu không khí trong xe cực kì yên tĩnh, Hướng Uyển và Đường Thác ngồi ở ghế sau, Đường Thác chống tay dịch tới bên cạnh mẹ, thấp giọng nói: “Mẹ, con xin lỗi.”
Hướng Uyển chuyển tầm mắt từ ngoài cửa sổ lên gương mặt Đường Thác, bà thoáng nở nụ cười, cười rất miễn cưỡng.
“Thác Thác, con nên nói cho bố mẹ từ sớm.”
Đường Thác tự biết cậu không có lập trường gì để biện hộ cả, thế nên sau khi im lặng một lát, cậu tiếp tục rì rầm nói: “Con xin lỗi.”
Lúc sắp xuống xe, Hướng Uyển gọi cậu lại.
“Mẹ bảo con nên nói với bố mẹ từ sớm chứ không phải muốn nhanh chóng ngăn cản hai đứa.

Mẹ chỉ cảm thấy trong chuyện tình cảm này, có lẽ con nằm ở bên yếu thế.

Người làm cha làm mẹ lúc nào cũng chỉ mong con cái nhận được những điều tốt đẹp nhất, tình yêu cũng vậy.

Con nên nói sớm với bố mẹ thì bố mẹ mới có thể giúp đỡ con, bảo vệ con.”
Đường Thác không ngờ Hướng Uyển lại nói như vậy, bỗng chốc cậu không tìm ra được lời lẽ gì thích hợp để đáp lại, ánh mắt cậu ngấn nước nhìn mẹ mình, nom như đứa ngốc.
Cậu vẫn luôn cảm giác Hướng Uyển là một người rất dịu dàng, không phải kiểu dịu dàng của phụ nữ vùng Giang Nam mà là kiểu dịu dàng có thể khiến cậu ghi tạc trong tim.

Có lẽ, ánh mắt của mẹ vốn đã là một từ đặc biệt, tình cảm nó miêu tả chỉ thuộc về mỗi một đứa trẻ, không ai giống ai nhưng đều có sức mạnh tương tự.
“Nếu như con tìm được một người có thể ở bên suốt đời, vậy thì mẹ và bố con nhất định rất vui.

Nhưng mẹ sẽ lo sợ, bởi người này quá đặc biệt với con, mẹ sợ nhỡ đâu cậu ta không phải người đó, nhỡ đâu con tìm nhầm rồi thì sao?”
Nói đến đây, Hướng Uyển không tiếp tục nữa.

Bà xoa xoa lòng bàn tay con trai: “Vậy nên bố mẹ mới muốn giúp con kiểm định, con đừng chê bố mẹ dông dài.”
“Con không có.” Đường Thác vội vàng đáp: “Con xin lỗi, là con không tốt, con nên nói với bố mẹ từ sớm, nhưng con sợ hai người không chấp nhận được, sợ bố mẹ sẽ tức giận nên cứ trì trệ mãi…”
Mỗi lần đối diện với Hướng Uyển, Đường Thác đều hành động theo cảm tính.
“Được rồi.” Hướng Uyển vuốt ve má cậu: “Con trai lớn rồi sao lại khóc vì chút chuyện vậy chứ, mau quay về nghỉ ngơi đi.”
Đường Thác ra sức lau nước mắt, sau rồi nghiêng người dang tay ôm chặt lấy Hướng Uyển.
“Đi thôi.” Đợi Đường Thác xuống xe, Hướng Uyển giơ tay lau khóe mắt, bình tĩnh nói với Đường Nghị Sơn: “Quay lại tìm Đường Tự.”
Đường Nghị Sơn đánh vô lăng, than một câu: “Mấy người các em đúng là cáo, chỉ có con trai là thỏ trắng, em còn nói vậy làm con nó khóc nữa.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui