Độ hai ngày sau khi tạm biệt Cáp Nhĩ Tân thì bố mẹ Đường Thác cũng trở lại.
Đường Tự đưa cậu về nhà nhưng anh không gặp mặt bố mẹ cậu.
“Năm mới ông nội anh muốn qua miền Nam thăm đồng đội cũ, bọn anh phải đi cùng ông nên đón tết luôn ở bên đó.” Đường Tự vuốt ve vành tai Đường Thác: “Không đón năm mới cùng em được rồi.”
Hai người yên lặng ngồi, trong xe chỉ có tiếng gió nhè nhẹ.
Ngày tháng còn dài, đạo lý này Đường Thác đương nhiên hiểu, vậy nên lúc này nỗi buồn khi phải chia xa của cậu không quá mãnh liệt, chỉ là đầu trái tim vẫn thít lại, có lẽ bởi bị chút không nỡ kia níu chặt.
“Vậy khi nào thì anh về?” Đường Thác hắng giọng hỏi.
Đường Tự liếc cậu: “Ông nội anh chả mấy khi mới đi một chuyến, kiểu gì cũng phải hơn nửa tháng, sau mùng mười là về.”
“Ò.” Đường Thác đáp một tiếng: “Vậy em đi đón anh.”
Vừa dứt lời Đường Thác mới cảm thấy rầu rĩ, cậu nói mà không suy nghĩ kĩ gì cả.
Đường Tự tất nhiên sẽ cùng người nhà anh trở về, nào đến lượt cậu đi đón.
Ai dè Đường Tự lại lách tay qua sau cổ cậu xoa xoa hai cái, rất nhanh đáp lại một câu: “Được, tới khi ấy em tới đón anh nhé.
Cơ mà em đi kiểu gì?” Nói đoạn, Đường Tự đột nhiên nhớ đến một chuyện: “Em có biết lái xe không?”
“Biết.” Tuy nói là thế nhưng Đường Thác vẫn hơi phiền não chu miệng: “Em có bằng lái, nhưng bố mẹ em không cho em lái xe, hai người họ… lúc nào cũng coi em là trẻ con.”
Đường Tự khẽ bật cười: “Ấy là họ yêu em nên mới không yên tâm về em.
Đợi anh về rồi sẽ cùng em tập lái xe.”
Đường Tự xuống xe, vòng qua sau lấy hành lý giúp cậu, Đường Thác cũng xuống theo anh.
Sau khi đưa hành lý cho cậu, Đường Tự lại lấy ra một cái túi từ ghế sau xe.
“Quà năm mới.”
Đường Thác sững người trong giây lát, sau khi Đường Tự nói thêm câu “chúc mừng năm mới” cậu mới duỗi hai tay nhận lấy cái túi: “Cảm ơn anh, em cũng chuẩn bị quà rồi.”
Chân phải Đường Thác cong lại chống trên mặt đất, cậu tháo balo kê trên đùi, kéo khóa kéo rồi rút ra một cái hộp nho nhỏ.
“Em không biết anh cần gì nên chuẩn bị cái này.”
Hộp ngoài màu đen, hai bên sườn chéo của hộp có hoa văn mạ vàng không phức tạp, phối thêm một chiếc nơ thắt cánh bướm màu vàng kim, nom lịch sự tao nhã vô cùng.
Mà điều khiến Đường Tự ấn tượng nhất chính là bốn chữ màu vàng kim trên hộp, thế chữ hài hòa, phong thái cương trực.
“Chữ này là em viết sao?” Đường Tự cầm chiếc hộp trong tay, tường tận hỏi.
Đường Thác gật gật đầu.
“Mặc dù bình thường chữ trong vở bài tập của em cũng rất đẹp nhưng bốn chữ này còn đẹp hơn.” Đường Tự mỉm cười, vuốt ve bốn con chữ màu vàng kim ấy, khen rất thẳng thắn: “Anh phát hiện lúc nào em cũng có thể đem đến bất ngờ cho anh, đa tài đa nghệ quá.”
“Đâu có, ngày thường không có việc gì nên em luyện chơi thôi.” Đường Thác di chuyển tầm mắt, một tay kéo lấy valy: “Vậy em… đi nhé.”
Đường Tự không đáp lời, anh nghiêng đầu, ánh mắt đượm ý cười nhìn về phía Đường Thác.
Trong giây lát Đường Thác cũng sựng người, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Phía xa xa truyền tới tiếng trẻ con nô đùa, giữa không gian yên tĩnh dần dần biến thành náo nhiệt, Đường Tự bước lên một bước, ôm lấy Đường Thác.
“Năm mới đầu tiên yêu nhau lại không thể gặp mặt, quả thực đáng tiếc.”
…
Bố mẹ Đường Thác đều là kĩ sư, công việc rất bận thường hay đi công tác.
Năm hết tết đến tuy nói không phải đi làm nữa song cũng không được nhàn rỗi là bao, ngày thường không có thời gian đi thăm bạn cũ hay họ hàng, đến năm mới đều phải đi thăm hết một lượt.
“Anh coi, em đã bảo nên mua chiếc màu kaki rồi mà, Thác Thác nhà chúng ta trắng thế kia, hợp mặc màu nhạt hơn.” Hướng Uyển vừa vuốt thẳng vạt áo cho Đường Thác vừa quở trách Đường Nghị Sơn đang ngồi trên sofa: “Tại anh hết, cứ nằng nặc bảo màu xanh đậm đẹp.”
Đường Nghị Sơn mở sang kênh tin tức trên tivi, chẹp miệng bảo: “Haizz, con nó mặc màu gì mà chẳng đẹp? Thật là, màu xanh đậm thì làm sao, anh thấy khá được mà, nhìn rất trưởng thành.”
“Cần gì nhìn trưởng thành, Thác Thác còn nhỏ, không cần cái đó.”
“Em nói em, hôm nay không phải…” Đường Nghị Sơn vừa định nói gì đó thì lại im bặt.
Đường Thác lấy làm lạ, hỏi: “Bố, hôm nay làm sao cơ?”
Hướng Uyển đứng quay lưng với Đường Thác trừng Đường Nghị Sơn một cái, sau khi quay người lại khôi phục dáng vẻ híp mắt cười, vỗ vai Đường Thác nói: “Không có gì, không có gì.”
Đường Thác khá quen thuộc với bạn bè của bố mẹ cậu, có vài nhà qua lại thân thiết, nhưng hôm nay bước vào phòng riêng của nhà hàng, Đường Thác lại nhìn thấy mấy gương mặt xa lạ, trong đó còn có một cô gái mặt đượm ý cưới.
Đợi sau khi ngồi xuống chuyện trò mấy câu Đường Thác mới rõ ràng mục đích của bữa cơm này.
Trong lòng cậu thấy hơi vô lý mà cũng hơi buồn cười, bố mẹ cậu là thành phần tri thức cấp cao một trăm phần trăm, có cần thiết phải kéo cậu đi xem mắt khi cậu còn chưa tốt nghiệp đại học không vậy?
Đường Thác lén lấy điện thoại gửi cho Đường Tự một cái meme mặt khóc, sau đó thêm một câu, hình như bị kéo đi xem mắt rồi.
“Chương trình học của ngành kĩ thuật rất khó phải không?”
Cô gái kia cùng tuổi với Đường Thác, học pháp luật, dựa theo thẩm mĩ của cậu thì nhìn rất xinh, nhanh nhẹn hoạt bát, tên cũng tôn người, Tiêu Dĩ Doanh.
“Cũng tạm, cũng không khó lắm.”
Đường Thác trả lời một cách quy củ, theo lý mà nói thì lúc này cậu nên gợi chủ đề để đối phương có lời mà tiếp, nhưng đó giờ Đường Thác đâu có giỏi chuyện này.
Tiêu Dĩ Doanh cười nhẹ, gương mặt vương nét dí dỏm: “Tớ thấy học kĩ thuật học tự nhiên đều rất giỏi, môn toán của tớ kém lắm nên ngay từ đầu đã không học được tự nhiên.”
“Mỗi ngành đều có chuyên môn lĩnh vực riêng, để tớ đọc sách của các cậu tớ cũng thấy khó lắm.”
Tiêu Dĩ Doanh nghe vậy, hai mắt rực sáng đánh giá Đường Thác một hồi.
Trên bàn ăn anh tới tôi lui, mấy người lớn hết nhàn rỗi chuyện trò thì tán tụng tới hai đứa trẻ, bầu không khí hòa thuận vui vẻ, chỉ là không biết trong những lời khen ngợi ấy được mấy câu thật mấy câu giả.
Thỉnh thoảng Đường Thác sẽ đứng dậy kính rượu, những lúc phục vụ lo không hết cậu cũng sẽ thêm rượu cho trưởng bối nhà đối phương, song ăn được nửa bữa, Hướng Uyển sau khi trở về từ phòng vệ sinh lại âm thầm ngăn cậu lại.
Đường Thác không hiểu nhìn bà, Hướng Uyển gắp thức ăn cho cậu, bảo: “Thấy con vẫn chưa ăn được cái gì, ăn thêm vào.”
Tới lúc này mặc dù không biết tại sao nhưng Đường Thác đã nhạy cảm phát hiện ra có gì đó không đúng, cũng hiểu ý Hướng Uyển không bắt cậu phải quan tâm bữa cơm này nữa.
Lúc tiệc sắp tàn, Tiêu Dĩ Doanh nói muốn thêm wechat, Đường Thác rút điện thoại, nhìn thấy tin nhắn Đường Tự vừa mới gửi đến.
“Trùng hợp ghê, hình như anh cũng thế.”
Mấy con chữ lại khiến Đường Thác lúc chào tạm biệt còn gọi sai cả xưng hô, mọi người được một trận cười lớn.
Trên đường trở về nhà, Đường Thác nhích về phía trước, nghiêng đầu vỗ nhẹ lên cánh tay Hướng Uyển hỏi: “Mẹ, mẹ không vui hả?”
Đường Nghị Sơn đang lái xe nghe vậy bèn nhìn người ngồi bên cạnh: “Sao vậy?”
Hướng Uyển hừ một tiếng, không nói chuyện.
Đường Nghị Sơn truy hỏi: “Em hừ cái gì vậy, ai chọc em không vui? Anh thấy hôm nay cô bé kia khá được đó.”
Nào ngờ Hướng Uyển nghe xong câu ấy bèn lập tức quay đầu bảo: “Không được, cô bé đó tuyệt đối không được.
Bản thân nó thì không sao, nhưng mẹ nó thì không được.”
“Mẹ nó làm sao? Em cũng đâu quen biết người ta, sao biết người ta không được?”
“Em không cần quen biết chị ta, đang ăn cơm hai người họ có ra ngoài đi vệ sinh, em cũng đi, kết quả anh đoán xem em đã nghe thấy những gì.” Nói đến đây, Hướng Uyển cắn răng, cố gắng ép lửa giận trong lòng xuống: “Mẹ nó nói với nó, Thác Thác nhà chúng ta là con nuôi, gì mà lai lịch không rõ ràng, về sau không biết có gặp phiền phức gì không.”
Hướng Uyển nặng nề thở ra một hơi: “Ha, thật là… nếu không phải giáo dưỡng của em tốt thì khi ấy em đã đi ra trở mặt luôn với bọn họ rồi anh biết không.”
Đường Thác nghe vào tai, song trong lòng lại chẳng có cảm giác gì cả.
Lúc cậu lớn mới được bố mẹ nhận nuôi, đột nhiên mọc ra một đứa trẻ như thế nào tránh được người ta bàn tán.
Hướng Uyển vẫn còn đang tức giận bất bình: “Em thấy về sau anh bớt tới Lão Vu Gia đi, chẳng giữ mồm giữ miệng gì cả, gì cũng nói toẹt ra, là bọn họ gấp gáp muốn giới thiệu bạn cho Thác Thác, em thấy bọn họ nhiệt tình quá mới đồng ý dẫn Thác Thác đến làm quen.
Ha, giờ lại đàm tiếu chuyện này sau lưng em, anh coi có vô lý hay không? Em cũng không phải muốn giấu đi cho người khác không biết, trong lòng em Thác Thác là do em sinh ra, người khác bàn tán con em như thế em không vui!”
Ý tứ bảo vệ trong từng câu nói khiến lòng Đường Thác rung động, cậu ngây ngốc hai giây rồi xoa xoa cánh tay Hướng Uyển, bảo: “Thôi mẹ ạ, mẹ đừng giận, về sau chúng ta không ăn cơm với bọn họ nữa.”
Với Đường Nghị Sơn và Hướng Uyển, Đường Thác vẫn luôn ôm lòng cảm kích cùng áy náy.
Nhiều năm nay, cậu có thể cảm nhận được tình yêu dạt dào của người làm cha làm mẹ như họ, đó giờ hai người họ chưa từng keo kiệt với cậu cả về vật chất lẫn tình cảm, mà chính sự bao dung ấy lại khiến Đường Thác cảm thấy áy náy.
Cậu luôn cho rằng trước nay cậu chưa từng thực sự là một đứa con ngoan, cậu biết sống dưới mái nhà ấy, những gì cậu nhận được nhiều hơn rất nhiều so với những gì bản thân bỏ ra.
Cậu có được tình yêu của bố mẹ song lại luôn nhớ nhung Đường Tự, hổ thẹn muôn phần song lại chẳng tìm ra đường lối thay đổi bản thân.
Hướng Uyển cũng không phải kẻ nhỏ mọn suy nghĩ eo hẹp, về tới nhà là cho qua chuyện ban tối.
Đường Thác an ủi mẹ thêm mấy câu rồi mới chạy về phòng mình, động tác đóng cửa có hơi gấp gáp.
Lưng cậu tựa trên ván cửa, tạch tạch gửi tin nhắn cho Đường Tự.
“Em về nhà rồi.”
Khoảng độ mười lăm phút sau điện thoại của cậu mới kêu lên, có điều không phải tin nhắn, mà là cuộc gọi.
“Mới nãy đang trên xe, anh cũng vừa về.” Không giống với Đường Thác, bên Đường Tự không hề an tĩnh, cách ống nghe có thể nghe thấy âm thanh ồn ào náo nhiệt.
“Khả năng mấy đứa nhóc đang định lật tung nóc nhà.”
Giọng Đường Tự nghe có vẻ đã nhẫn nại đến cực điểm, Đường Thác bất giác cong khóe miệng, bước hai bước nằm bò trên giường: “Anh không thích trẻ con ồn ào?”
“Đương nhiên không thích, anh không có kiên nhẫn với trẻ con.” Đường Tự khẽ cười: “Trước đây cháu trai anh nghịch ngợm, chị anh và anh rể không nỡ đánh, có một lần nó ồn phiền đến anh anh bèn trực tiếp xách nó đến chỗ không người, cho mông nó ăn hai cái đánh, từ đó về sau anh bảo nó ngừng nói là nó không dám mở miệng.”
Trong đầu Đường Thác đồng thời phác họa ra cảnh tượng khi ấy, cậu cắn chăn cười khúc khích: “Vậy thì chị anh lại chả tới tìm anh à?”
“Thằng quỷ đó? Nó không dám nói với chị anh đâu.” Đường Tự bật cười: “Giờ nó ỷ đông người nên lại đùa như giặc, chắc anh phải lựa cơ hội cho nó nhớ đòn lâu hơn mới được.”
“Năm mới vui vẻ mà, anh cứ để nó chơi…”
Đường Thác biết lực tay của Đường Tự, cậu nghĩ thôi đã thấy đau, nhịn không được thông cảm thay cho nhóc con chưa từng gặp mặt kia.
Nhưng lời còn chưa nói xong đã bị một giọng trẻ con cao vút cắt ngang, Đường Thác nghe thấy Đường Tự quát một câu: “Sang bên kia chơi, đừng để chú đánh cháu.”
Đường Thác nhịn không được bật cười, đợi đầu bên kia điện thoại không tán loạn nữa cậu mới trở mình nằm trên giường, hỏi: “Nhưng em thấy anh khá có tính nhẫn nại mà.”
Cậu nhớ lại khi mình còn nhỏ, nghĩ thế nào cũng thấy Đường Thác hồi đó với người bên đầu kia điện thoại chẳng hề ăn khớp gì cả.
“Em nói cái hồi đi dạy tình nguyện á hả? Hồi đó cho anh cáu anh cũng chẳng cáu được, hơn nữa đám trẻ khi ấy đâu có nghịch như này.” Tốc độ nói của Đường Tự chậm đi đôi chút, có lẽ anh đang nhớ lại điều gì đó: “Còn về sau này nuôi em… anh thề, anh chưa từng kiên nhẫn với đứa trẻ nào khác ngoài em, một phần mười lòng kiên nhẫn cũng không.”
Trần nhà trắng tinh dường như đột nhiên hiện lên biết bao cảnh tượng trong kí ức, Đường Thác nắm điện thoại, lại ôm chặt chăn hơn một chút.
“Vậy sao?”
“Thật một trăm phần trăm.”
Người khi yêu là thế, có thể bởi đôi ba câu nói của người trong lòng, bởi chút khác biệt nho nhỏ giữa mình với người khác trong lòng người ấy được chứng minh mà vui vẻ như vừa dốc cạn hai bình rượu mạnh, đầu óc choáng váng giữa bộn bề hạnh phúc.
Mà lúc này Đường Tự cũng cảm nhận được, có lẽ ngay từ đầu, đối với anh mà nói, Đường Thác đã định trước là sự tồn tại độc nhất vô nhị.
Hai người nghe tiếng hít thở của đối phương qua điện thoại, một hồi sau Đường Tự mới hỏi: “Sao rồi, đi xem mắt kết quả thế nào?”
“Đương nhiên là không có kết quả rồi.” Đường Thác trở mình, giơ tay sờ gương mặt nong nóng của mình.
Kiềm chế bản thân rõ lâu mà vẫn không kiềm chế được, đợi tiếng cười của Đường Tự kết thúc cậu mới không yên tâm truy hỏi: “Anh thì sao?”
Tiếng cười mới nén xuống của Đường Tự lại ngóc dậy, anh ho nhẹ hai tiếng kìm nén, nói: “Đối tượng xem mắt hỏi anh có hút thuốc không, anh bảo người yêu anh không cho hút.”
“…”
Mặc dù hơi thông cảm với cảnh ngộ của cô gái kia, nhưng hình như… cũng vui thật đấy.
Nghĩ như vậy, Đường Thác mới đột nhiên nhớ ra: “Em không cho anh hút thuốc lúc nào?”
Một tiếng loảng xoảng vang lên, đầu bên kia lại không biết xảy ra chuyện gì, Đường Tự bất lực thở dài: “Tụi nó làm bể bồn hoa rồi, anh phải đi thu dọn đây kẻo tụi nhỏ lại giẫm vào.”
“Ò, vậy anh mau đi đi.” Đường Thác vốn dĩ đang thấy ngại bởi câu nói ban nãy, giờ chỉ mong sao được thoát thân.
“Ừm, đợi tí nữa lại gọi cho em.” Tiếng om sòm qua ống nghe càng lúc càng lớn, giữa một tràng âm thanh huyên náo, cuối cùng Đường Tự bảo: “Bái bai, em người yêu.”
“Bái bai…”
Cúp máy, Đường Thác ném điện thoại lên giường, tự mình ôm lấy chăn vẫy chân lăn lộn mấy vòng đến tận khi ga giường cũng bị cậu làm cho nhăn nhúm hết cả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...